Bốn người huynh đệ của Trương Nguyên cùng nhau cưỡi ngựa, cuõi La ngồi kiệu đi đầu. Phùng Hổ, Năng Trụ phụng mệnh canh chừng hai kiệu phu của Dương Thượng Nguyên, hộ tông hai kiệu phu cùng Dương Thượng Nguyên đi theo Con đường nhỏ đến huyện nha Sơn Âm, còn phía sau nữa là sáu vị sinh đỗ ở Sơn Âm, còn có hàng trăm dân chủng đến Sơn Âm, dù sao cũng tiện đường trở về thành, nên mọi người đều lần lượt đi xem náo nhiệt.
Hàng trăm người đi đường đã gây sức ép cho Dương Thượng Nguyên, hắn bối rối vô cùng, chẳng biết làm cách nào cho phải, đầu tiên là câu xin, cầu xin không được thì đe doạ, đe doạ không được thì ăn vạ, cô ý ngã lăn trên mặt đất ngay trước cổ kiệu may, ôm lấy đôi chân mình nói là bị gia nô Trường thị đánh đến tàn phế, tiếp đó nằm lì trên mặt đất không chịu đứng dậy.
Trương Ngạc nổi giận, quát lớn ra lệnh cho bọn người hầu Năng Trụ đánh cho Dương Thượng Nguyên một trận, củ đinh trước rồi nói sau, không phải Dương Thượng Nguyên nói là bị đánh đến tàn phế đây ư, vậy đánh cho gã tàn phế luôn ---
Trương Nguyên với ngăn lại, nô bộc mà đánh sinh đồ có công danh đó là trọng tội, nên khuyên nhủ:
Rồi hướng về phía các sĩ tử Sơn Âm đang đi phía sau nói:
Danh tiếng của Diêu Phục, Dương Thượng Nguyên xưa nay luôn không tốt, dân chủng Sơn Âm mới vừa thấy hành vi ti tiện của Dương Thượng Nguyên, những âm thanh chửi rủa không ngừng vang lên, đều nói muốn đến huyện nha làm chủng, cái khác thì không nói, tự ý đúc tiền giả thì quả là quá quắt.
Trương Ngọc lệnh cho Năng Trụ, Phùng Hổ hai người cột Dương Thượng Nguyên lên kiệu để mang theo trên đường, đoàn người trùng trùng điệp điệp từ Kê Sơn môn đền Hội Kê thành, người đi theo xem náo nhiệt càng ngày càng nhiêu, từ lúc qua câu Việt Vương, xa xa nhìn lại, câu Ngũ Khổng Trường khắp nơi đều là biến người.
Hôm nay Diêu Phục có dắt theo mô gia đi lễ Trùng Dương, nhiều gia quyên nữ không đi núi Ngọc Tứ, mà lại lên núi Ngọa Long Sơn ở ngoài Thành tây, ngọn núi này cách nhà gần, hơn nữa phong cảnh rất đẹp, trêu đùa cùng mấy tiểu thiếp đến giờ ngọ mới xuống núi, ở lưng chừng núi nhìn thấy một rồng người nghen nghịt vượt qua trường dạy đến thắng huyện nha, hôm nay không phải ngày luyện bình của Thiệu Hung, hơn nữa bọn người đó trông sắc phục màu mè, không giống quân sĩ, Diêu Phục không biết chuyện gì xảy ra, y rất thích khi có chuyện lớn xảy ra, như vậy y có thể kiêm chút ít nhiều trong đó, cho nên thấy nhiều dân chúng tiên đến huyện nha thế kia, làm sao ông ta có thể bỏ qua được, nói không chừng sẽ có người mới y viết đơn tố cáo lên quan, mây ngày nay bởi vì đang đánh cuộc với tiểu tủ Trương Nguyên kia, y cũng chưa vào đền huyện nha để câm đơn tố tụng, đúng là tổn thất không nhỏ ---
Diêu Phục dẫn theo một gia nô xuống núi trước, mới vừa đến huyện Học lân cận, thì thấy quản gia của cháu trai Dương Thượng Nguyên vội vã chạy đến, còn có Mạnh tú tài theo sau, hai người đều đã đổ mồ hôi nhễ nhại.
Mạnh tú tài này chính là một trong sản sinh đồ đi chung với Dương Thượng Nguyên lên núi Ngọc Tú, Dương Thượng Nguyên bị huynh đệ Truong thị bắt giải lên huyện nha, cậu ta liền cùng với quản gia của Dương Thượng Nguyên chạy đến cầu cứu Diêu Phục --
Diêu Phục đứng trước huyện Học kế bên cầu Quang Tuong, bình tĩnh nói:
Khi nghe được Dương Thượng Nguyên đánh cuộc với Trương Nguyên thua 150 lượng bạc, lại thanh toán bằng tiền giả, bị Trương Nguyên phát hiện, hiện đang áp giải lên huyện nha để vấn tội, Diêu Phục không thể bình tĩnh được nữa, mắng:
Quản gia của Dương Thượng Nguyên kia gấp đến nổi dậm chân nói:
Diêu lão gia, mau cứu người đi, mấy huynh đệ Truong gia đều nói là phải tướt bỏ công danh sinh đồ của công tử nhà ta, gã Trương Ngọc còn ăn nói ngông cuồng hơn, tên đó nói hôm nay lột khăn trùm đầu của cháu trai Diêu Phục trước, tháng sau sẽ lột của Diêu lão gia người ---
Ta khinh.
Diêu Phục giận dữ, quay qua nhổ một bãi đàm, đi tới đi lui vài bước, nói với Mạnh tú tài:
Mạnh tú tài khó xử nói:
Diêu Phục lắc lắc đầu nói:
Mạnh tú tài nói:
Diêu Phục nói với quản gia của Dương Thượng Nguyên: - Cấp tốc về Dương gia, kêu cháu gái của ta đem các loại tiền giả giấu đi, đúng rồi, các loại tiền giả đó các ngươi không có sử dụng qua ở đây chủ.
Quản gia của Dương Thượng Nguyên lắc đầu nói:
Diêu Phục gật đầu nói: - Nếu như thế, chuyện đó chưa đến mức không thể xử lý được, người đi nói với cháu gái của ta, chuẩn bị năm trăm lượng bạc đưa đến đây, ta phải thăm hỏi huyện, phủ lão gia, chuyện này liên quan đến công danh trên đầu của nó . Quản gia của Dương Thượng Nguyên liên tục dạ vâng, vội vội vàng vàng rời đi.
Diêu Phục đứng ở đầu cầu một hồi, gió tây thổi ào ào, thổi đến cả người ông ta phát lạnh, trong lòng cũng có chút ớn lạnh, ông ta không ngờ Trương Nguyên lại có tài như vậy, Trương Nguyên bái Vương Tư Nhâm làm môn đệ đúng là lớn mạnh vượt bậc, các sinh đã có mặt lúc đó đều phải thán phục, đợi đến tháng sau nêu Trương Nguyên thực sự có thể làm ra Bát cổ văn trung quy trung củ thì ---
Nghĩ đến Trung Ngạc nói hôm nay phải lột cái khăn trùm đầu của Thượng Nguyên, tháng sau đến lượt ông ta, Diêu Phục rất là phẫn nộ, đột nhiên rùng mình, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, trời quang mây tạnh, là một ngày có thời tiết tốt, nhưng đột nhiên ông ta cảm thấy trời âm u thế nào ấy, ù, thời tiết trở lạnh, ông ta muốn quay về đây thêm xiêm y, lại đến thăm hỏi Thiệu Hung tri phủ Từ Thì Tiên, nhất định phải bảo vệ công danh còn nguyên, còn nữa, phải đi thăm hỏi các sinh đồ của bổn huyện nũa, phải đảm bảo ván bài tháng sau tuyệt đối không thể nhầm lẫn hay sai sót gì ---
Lúc đám người Trương Nguyên áp giải Dương Thượng Nguyên đến huyện nha, huyện lệnh Hậu Chi Hàn cũng vừa mới từ Hội Kê trở về không lâu, hôm nay do lời mời của giáo sư Vương Tư Nhâm, nên ông ta đã cùng nhau đàm thiên luận thơ với Diên Khánh Tự lão tăng, Hầu Chi Hàn hỏi Vương Tư Nhâm:
Vương Tư Nhâm cười nói:
Hầu Chi Hàn cười nói:
Không ngờ vừa mới về huyện nha, Trương Nguyên liên chạy đến cáo trạng, hơn nữa còn có rất nhiều dân chủng theo đến, điều này khiến cho Hâu Chi Hàn có chút kinh hoàng, không biết đã xảy ra chuyện gì, dân chủng tụ tập đông thế, nếu xử trí không thỏa đáng sẽ gây nên dân biến mất thôi, thế là ông ta liên cấp bách mời Huyện thừa, cùng lên Huyện đường thẩm án.
Mạnh tú tài kia giờ đây mới chạy về, xông lên công đường, không để ý đến Huyện lệnh đang hỏi chuyện, thì thâm vài câu vào lỗ tai của Dương Thượng Nguyên, Dương Thượng Nguyên liên tục gật đầu ---
Hầu Chi Hàn đập mạnh cây gỗ xuống bàn, quát:
Mạnh tú tài khẩn trương hành lễ nói:
Lui qua một bên.
Trương Ngạc đứng bên cạnh Trương Nguyên nói: - Giới Tử, bọn họ lại muốn gây rối.
Trương Nguyên nói:
Sự việc rất rõ ràng, nhân chúng rất nhiều, Hầu Chi Hàn lệnh cho sủ mục lại đăng ký tên từng nhân chứng, còn hai thỏi vàng lớn còn lại cũng bị đem đi đánh nát, tất cả đều là tiền giả, đương nhiên cũng không phải hàng giả hoàn toàn, lớp vàng bao phủ phía ngoài là vàng thật, ba thỏi bạc cộng lại chỉ có 50 lượng thật, Dương Thượng Nguyên một mục chắc chắn là y bị gian thương Tùng Giang lùa, trước đó cũng không biết đây là bạc giả.
Hầu Chi Hàn hỏi gian thương Tùng Giang tên gì, Dương Thượng Nguyên liền bịa đại một cái tên Trương Tam Lý Tử gì đó, thầm nghĩ:
Lại nghe Trương Nguyên nói:
Hầu Chi Hàn tiện thể nói:
Đua nhân chủng lên công đường. Dương Thượng Nguyên cả kinh, thầm nghĩ rằng:
Đó là nhân chứng nào đây?
Y vốn làm bộ chân bị đánh gãy, đang nằm trên mặt đất, lúc này nghe thấy vậy lại ngóc đầu lên xem nhân chứng là ai, vừa thấy mặt, bỗng sợ hãi, người đàn ông bị hai gia nô Trường thị kẻ cặp đưa lên công đường, đó không phải là người hâu Dương Thịnh lúc trước đã phụng mệnh của hắn quay về lây bạc giả sao? Khó trách trên đường trở về lại không thây Dương Thịnh, hoá ra là đã bị Trương Nguyên phải người bắt giữ!