Từ lăng Đại Vũ về Sơn Âm huyện mất gần mười cây số, người hầu của Thương Nguyên chạy trối chết cũng phải mất một tiếng đồng hồ, Trương Nguyên đương nhiên không muốn ngồi đây đợi, bền chắp tay nói:
-Dương huynh, hay là cùng tại hạ lên núi đi, tết Trùng Dương đi leo núi có thể tránh hoa đấy.
Tương truyên thời Đông Hán, Hoàn Cảnh Đắc người Nhã Nam may mắn gặp Phi Trường Phòng tiên nhân, Phi tiên nhân dạy, vào ngày tết Trùng Dương, gia tộc Hoàn Cảnh Đắc sẽ gặp đại nạn, chỉ cần bỏ cây Thù Du vào một cái tủi màu đỏ thẫm, buộc vào tay, leo núi uống rượu hoa Cúc, như vậy mới có thể tránh được tai hoạ.
Dương Thượng Nguyên tâm trạng cực kỳ tồi tệ, cười lạnh đáp:
-Hôm nay thế nào ta cũng không leo núi nữa, để xem còn có cái tai hoạ gì nữa.
Thầm mắng: "lão tủ cứ ngồi đây đợi, các ngươi cũng phải ở đây bôi tiếp ta. Phát tiết không được bán hận trong lòng, cũng phải khiến các ngươi tức chết cả đám”.
Trương Ngọc đang định nổi nóng, Trương Nguyên ngăn lại, nói -Ý Dương huynh đã vậy, chi bằng để Phùng Hổ, Năng Trụ cùng đám kiệu phu ngồi đây bồi tiếp vậy, chừng nào thây bạc, lúc đó thả người.
Trương Ngọc cười phá lên: -Dương Thượng Nguyên, người tưởng là không đi thì là làm khó được bọn ta hay sao, Sơn Âm đại ngốc tử, ngươi là hạng nhất đó. Tiếp đó dặn dò bọn Năng Trụ chăm sóc kỹ Thượng Nguyên, cho dù quan sai có đến cũng vậy, chừng nào bạc cầm trên tay thì thả người.
Dương Thượng Nguyên cả giận nói:
-Các ngươi khinh người thái quá.
Trương Ngạc măng lại:
-Gặp quân tử thì nói chuyện lễ nghĩa, còn đối với thử tiểu nhân ti tiện như người thì phải bá đạo, phải dùng gây mà dạy. Chúng ta đi thôi.
Vị tú tài thâm giao với Dương Thượng Nguyên chắp tay cầu tình cho hắn, kéo tay Dương Thượng Nguyên rồi nói
-Thượng Nguyên huynh, chúng ta cùng leo núi đi thôi.
Dương Thượng Nguyên bị đám gia nô vây xung quanh, sớm đã vãi linh hồn sợ hãi, đành làm ra vẻ miễn cưỡng, cùng đi lên núi.
Đám đông xung quanh thấy Dương Thượng Nguyên điệu bộ nhếch nhác, lại cười lớn, sau đó cũng tản ra các ngã, tiên lên núi.
Từ lăng Đại Vũ lên đỉnh Hương Lộ có hai đường, đường dành cho đi kiệu và đường hình xoắn ốc, đường xoắn ốc khó đi hơn. Bọn Trung Nguyên đi đường xoắn ốc, con đường này gồm hơn một ngàn bậc thang bằng đá hình thành. Một bên Ban đạo là sườn núi dựng đứng, cheo leo cao vút, vô cùng hiểm trở.
Trương Đại, Trương Ngọc, Trương Nguyên, Trương Trác Nhu, bốn huynh đệ đi phía trước, Dương Thượng Nguyên như người chết rồi lẽo đẽo đằng sau, sau cùng là đám người hâu Trương gia và hơn mười ngườicủa đoàn kịch Vương Khả Xan.
Trương Đại nhìn Trương Nguyên, Trương Ngạc lắc đầu
-Đi chung với loại người này, thật là mất hứng. Trương Ngạc phì cười:
-Không bằng xem Dương Thượng Nguyên hắn đóng vai ác, mắc cười quá đi thôi.
Sáu vị tú tài kia cũng xấu hổ không vui, những chặng đường nguy hiểm này, trước qua một Bán Nguyệt Nham, Nam Trấn điện, Thuý Vi đình, đến được đỉnh Hương Lô, xa xa nhìn thấy thành Hội Kê, trong lòng bỗng cảm thấy vui sướng, chỉ có Dương Thượng Nguyên mặt củ khó đăm đăm, vô cùng tương phản với quang cảnh tươi sáng, quang đãng nơi này.
Trong chốc lát, du khách kéo lên đỉnh núi ngày càng đông, Trương Ngọc nói: -Núi Ngọc Tủ cách thành không xa, du sơn mà cuối cùng lại thành đi ngắm người.
Trương Ngạc nói:
-Chúng ta mau chóng xuống Thuý Vi Đình thôi, kéo chút nữa không còn chỗ.
Trương Đại hướng về phía chủ sinh cùng leo núi nói:
-Chư vị nhân huynh, tại hạ hôm nay muốn mở Giải hội (tiệc cua), mời mọi người tận tình thưởng thức.
Thu tháng chín, cua nước ngọt và Đạo luong một giống lúa) đều nhiều thịt và ngon, chính là lúc thịt cua ngon nhất. Mây vị tú tài lúc lên núi đều thấy đám người hầu Truong gia đem theo mấy gánh rượu cùng đồ nhắm, trong đó còn có tên xách theo hai sọt đều là cua to như cái đĩa rau. Sớm đã nghe danh tài nghệ nâu nướng của Tây Trường Sơn Âm rất định, thậm chí Trương Nhữ Lâm còn biên soạn cả bốn quyển & ung sử 8 chuyên bản về mỹ thực, yến tiệc Tây Trương người người ngưỡng mộ, vì vậy khi những sinh đỗ này nghe thấy hai chữ " giải hội” liên cảm thấy thèm thuồng muốn ăn, ngón tay ngứa ngáy, liên tiếp kêu lên:
-Hân hạnh, hân hạnh, làm phiên rồi, làm phiền rồi.
Mọi người lục đục kéo xuống Thuý Vi Đình, bên ngoài đình có
một phiến đá rộng mấy trượng, trơn láng, có thể ngôi. Đám
người hâu Truong gia mau chóng xách ra hai cái lò, hơn năm ký
than, ngoài ra còn có cả nồi chảo, trên phiến đá bày la liệt
cả rượu và thức ăn. Lại có cả nước suối lấy từ Nam Trân điện,
rất mau nước đã đủ sôi để hấp cua, cua này không cần có muối
và hỗ tiêu, nhưng vẫn đầy đủ ngũ vị, trụng nước ba lân, mùi
cua thơm nức mũi, cua đông phải ăn khi còn nóng, để nguội sẽ
bị tanh, Trương Đại cùng bảy vị tú tài đều ngôi bệt xuống
đất, cắm đầu ăn liên tục, mai cua nhô to như bàn tay gõ mai
ra, gạch cua đầy ắp, đỏ như màu son, thơm ngon tươi tốt, ngay
cả thủy lục bát trân ( * ) cũng không bằng. ( * ) Thuỷ lục
bát trân: chỉ những món ngon trên đất liền và dưới nước.
Chỉ ăn cua không tất nhiên có vị nhạt, như lấy mỡ của vịt
lạp,
váng sữa bò, hổ phách ham để ăn. Rau dùng nước vịt hầm
để luộc, màu trắng như ngọc, măng và hoa quả thì có cam, hạt
dẻ, củ ấu, lê. ruợu chính là rượu hoa cúc.
Dương Thượng Nguyên ban đầu ngồi trơ không ăn, ánh mắt lạnh
lùng tựa như Bá Di, Thúc Tề, không ăn những thứ tâm thường.
Nhưng khi thấy huynh đệ Truong gia và sáu vị tú tài ăn hăng
đến nỗi tay miệng đều bóng loáng như thoa dâu thì nhịn hết
nỗi, đến nước miếng cũng chảy ra, thầm nghĩ, "ta vì sao không
ăn, hôm nay mất trắng 150 lượng bạc, không ăn thì lỗ nặng”.
Tay bốc lấy một con cua, dùng sức bẻ mạnh, bốc mai ra, rồi
chỉ chuyên ăn gạch cua, qua, càng đều bỏ, cứ như vậy mà lãng
phí, trong lòng mới cảm thấy thoải mái hơn.
Bọn Trương Đại, Trương Nguyên căn bản không để ý đến bộ dạng
buồn cười của Dương Thượng Nguyên. Cả đám ngồi trên một phiến
đá, hơn mười người đoàn kịch Vương Khả Xan vẫn đang biểu diễn
trên một khu đất cao ở Thuý Vi đình. Kèn, sáo, địch, tiêu, du
dương êm tai, hôm nay diễn một vở kịch ngăn, Chích Sanh, Đán,
Tịnh ba nhân vật, tên gọi "sơ trang chấp kích”, lây từ tích
"Tam quốc diễn nghĩa”, kể chuyện Lữ Bố và Điêu Thuyền lét lút hẹn hò tại đình Phụng Nghi, hậu viên của chủ thừa tướng, lúc
đó bị Đổng Trác phát hiện, Lữ Bố bỏ chạy, Đổng Trác xách kích
phòng không trúng Lữ Bố.
Vương Khả Xan đóng giả Điêu Thiên, Phan Tiểu Phi mang giày cao đóng vai Lữ Bố, Mã Tiểu Khanh làm Đổng Trác. Tiểu Phi diễn vai Lữ Bô rất háo sắc, dùng mọi cách trêu chọc Khả Xan, xoa ngục hôn môi, kéo váy sờ chân, không chừa chỗ nào, khiến Điêu Thuyền Vương Khả Xan hết sức ngượng ngùng. Tuy biệt Vương Khả Xan là nam tủ. Nhưng cái bộ dạng nủa mời mọc nủa cự tuyệt kia của Vương Khả Xan, không khỏi khiến cho các nam tử đang xem kịch cảm thấy rạo rực trong lòng.
Người lên thắp hương lẫn người đã thắp hương tôi đều nhích chân không nổi nữa, tụ tập lại tại Thủy Vi đình xem kịch, trông thấy cảnh hay, nghe tiếng hát thánh thót, tình tiết gây gân, khiến cho các đạo sĩ trong điện Nam Trân cũng phải chạy đến xem, cứ ngỡ là núi lẽ, ai ngờ chỉ là người ta đang diễn kịch, thế là họ cũng đứng lại xem kịch, thoáng chốc lại cười ha hả, cái gì đạo gia phật giáo "ngũ sắc hại nhãn, ngũ âm hại tai” đều bỏ tất tần tật.
Hôm nay trên núi Ngọc Tứ này, huynh đệ Trương Thị thật uy phong, nào là tổ chức tiệc cua, nào là mời đoàn kịch hát tuông, người dưới chân núi đi lên, lẫn người từ trên đỉnh núi xuống, ai cũng nắng lại đỉnh Thúy Vi, suýt nữa là loạn cả lên, mãi đến xế chiều, du khách mời dân thưa thớt, đám người Trương Nguyên ăn uống no say, đỡ nhau xuống núi, đến đoạn bia Đại Vũ Lăng, thây quản gia của Thượng Nguyên và hai gia nô đã đợi khá lâu, họ trình lên ba đình bạc lớn, mỗi đỉnh bạc là 50 lượng.
Dương Thượng Nguyên ăn nhiều cua đồng thịt vịt quá, giờ bụng
trưởng to đùng, không ngừng nấc cục, nói:
-Trương Giới Tử, , nhìn cho kỹ nhé. ực 150 lượng đấy nhé ức ức không thiếu một xu, hủ...hẹn ngày tái ngộ...ức.
Chắp tay xong, liên leo lên kiệu.
Trương Nguyên tinh ý lanh lợi, trông thấy gã gia nô của Dương Thượng Nguyên mặt mày lắm lét e sợ, nghĩ chắc có ẩn tình bên trong, liền mở miệng hỏi:
Dương Thượng Nguyên bỗng biến sắc, cố trấn tĩnh nói:
Trương Nguyên hỏi: -Loại bạc to thế này ắt hẳn phải là của quan phủ mới có.
Ngân lượng do quan phủ tạo ra sẽ có mã số kí hiệu bên trên thỏi bạc.
Dương Thượng Nguyên nói:
Đây là bạc vun nấu rồi đúc ra, màu sắc, phân lượng giống y chang bạc do Ngân tắc cục đúc ra (Nơi đúc bạc của chính phủ
Trương Nguyên nói:
-Vậy theo ta lên huyện nha giám định.
Dương Thượng Nguyên nổi điên lên nói:
-Ngươi ép người quá đáng, bạc đã đưa rồi sao còn chưa thả ta ra, hôm nay ta quyết ăn thua đủ với người.
Nói xong, giơ nanh múa vuốt xông về phía Trương Nguyên đánh nhau.
Trương Nguyên né qua một bên, sớm đã có Năng Trụ nhào lên chặn Dương Thượng Nguyên lại, Trương Nguyên thấy Dương Thượng Nguyên dáng vẻ phẫn nộ, trong bụng kinh hoảng, đoán rằng có bạc giả trong này, cũng bèn nổi nóng:
-Dương Thượng Nguyên, ta thật xem thường sự vô sĩ của ngươi, ban đầu thì giở trò, giở trò không được lại lấy bạc giả ra gạt ta, không nói gì nữa, giải hắn lên nha môn.
Trương Ngạc kêu Phùng Hổ lấy đá đập vào một thỏi bạc trong đó, đập tới đập lui, thỏi bạc vở làm ba, bên trong toàn chì, quả nhiên là đồ chỉ đúc bạc giả.
Tự đúc bạc giả, tội này không nhỏ đâu, Dương Thượng Nguyên thoáng chốc nằm liệt trên đất, liên tục xin tha, tự nguyện bồi thường hai trăm lượng bạc.
Trương Nguyên lạnh lùng nói:
-Người ác ôn gạt người vừa vừa thôi, bắt hắn giao quan.