Trương Ngạc đọc sách cực nhanh, đọc một mạch đến trang thứ hai mươi quyển thứ mười một của “Xuân Thu tập giải”, “Phịch” một tiếng, đem sách vứt trên bàn, thở hổn hển nói:
Trương Nguyên nói:
Trương Ngạc uống hai hớp trà, phe phẩy cây quạt nói:
Trương Nguyên khẽ mỉm cười, hỏi:
Trương Ngạc không đáp, lại hỏi:
Trương Nguyên nói:
Xuyên không đến cuối đời Minh mà không biết Viên Hồng Đạo,chẳng khác nào không biết tới Trần Cận Nam trong quyển " Lộc Đỉnh ký ".
Trương Ngạc "A" một tiếng:
Trương Nguyên nhớ Viên Hồng Đạo khoảng bốn mươi tuổi đã qua đời, liền hỏi:
Trương Ngạc nói:
Trương Ngạc mới mười sáu tuổi đánh giá Viên Hồng Đạo như vậy, lại không nghĩ chính y cũng thích trai đẹp yêu tỳ nữ xinh, phung phí tuổi thiếu niên, so với Viên Hồng Đạo còn phóng đãng hơn.
Trương Nguyên thầm nghĩ:
Trong số những tác phẩm của Viên Trung Lang, theo tính cách của Trương Ngạc chắc là thích quyển“ Thương Chính” hoặc " Bình Sử " của Viên Trung Lang.
" Thương Chính " thì bàn về rượu chè, " Bình Sử " thì nói về cắm hoa, , hai quyển sách này Trương Nguyên đã từng xem sơ qua, nếu có thể nghe Trương Ngạc đọc lại một lần nữa, hẳn hắn có thể nhớ hết, nếu phải đi theo con đường khoa cử, vậy thì những thú tao nhã của văn nhân đều phải học, nếu không sẽ không hòa nhập được với mọi người, muốn thay đổi, trước tiên phải hòa nhập đã…
Trương Nguyên nói:
Vậy thì nhờ Tam huynh đọc cho ta nghe danh tác của Viên Trung Lang.
Quyển sách này nhiều từ quá, ta chọn một đoạn đọc cho ngươi nghe trước, vểnh tai lên nghe kỹ nhé, quyển này không phải người bình thường có thể được xem đâu.
Trương Ngạc ho khan một tiếng, lật sách nhè nhẹ, bắt đầu đọc:
Chúc Dung (hỏa thần) nam sang trị hỏa long
Hỏa vân bừng bừng thiêu trời xanh
Bánh xe lửa dừng ngay giữa trưa
Vạn quốc như trong lò lửa đỏ
Ngũ Nhạc thôi xanh mây tan màu (núi Ngũ Nhạc)
Dương Hầu (thủy thần) dưới biển sầu khát sóng.
Ngọn gió mùa thu khi nào đến
Thay ta quét cái nóng thiên hạ.
Tây Môn Khánh này gần đây thấy trời nóng, chưa từng ra khỏi cửa …
Trương Nguyên nghe đến ba chữ "Tây Môn Khánh", không khỏi khẽ "A" một tiếng.
Trương Ngạc liền hỏi:
Trương Nguyên nói:
Trương Ngạc lại đọc tiếp:
Đọc đến đây, Trương Ngạc giương mắt nhìn Trương Nguyên nói:
Trương Nguyên nói:
Trương Ngạc nói:
Rồi hạ giọng thì thầm:
Trương Nguyên gõ ngón tay xuống bàn gỗ lim:
Ả nữ thư đồng cười ha ha.
Trương Ngạc còn cười to hơn, nói:
Những thiếu niên ở thời đại này, thấy miêu tả hơi rõ ràng chuyện trai gái một chút liền kích động, cũng bởi vì không có lão sư dạy dỗ cho, cũng có nguyên nhân, cũng có nguyên nhân…
Trương Nguyên cười nói:
Trương Ngạc thần bí nói:
Giới Tử, ngươi có biết đây là sách gì không? Nếu như ngươi nói đúng tên sách, ta thua ngươi một mỹ tỳ.
A!
Ả nữ thư đồng kia kêu lên:
Không nên, không nên, công tử đừng như vậy …
Câm miệng.
Trương Ngạc quát, giọng điệu hung ác:
Mỹ tỳ ăn mặc như thư đồng kia lập tức câm như hến, cũng không dám thở mạnh, Trương Ngạc bạo ngược vô cùng, cư xử tùy hứng, người hầu hơi làm trái ý của y, y liền dùng quyền cước, đánh cho bò lê dưới đất, không ai dám khuyên giải.
Trương Nguyên lắc lắc đầu, hắn không muốn lại cùng Trương Ngạc đánh cuộc, đều là huynh đệ đồng tông (cùng họ), không cần phải như thế, thắng cũng không hay lắm, lần trước thắng Trương Ngạc là vì muốn có người đọc sách cho hắn nghe, trong khoản thời gian chữa trị mắt hắn chỉ muốn được yên ổn mà nghe đọc sách, nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, Trương Ngạc lại tới tận cửa tìm tai vạ, cũng đành cho y được toại nguyện thôi…
Chợt nghe Trương Ngạc cười gian xảo nói:
Trương Nguyên không kìm nổi muốn bật cười, thật chẳng khác nào một học sinh trung học khoe khoang ở trước mặt của hắn, nói:
Ngươi muốn đánh cuộc với ta, chỉ cần nói ngươi muốn ta làm gì, về phần ta thắng muốn cái gì, cái đó hẳn phải là do ta nói.
Được.
Trương Ngạc thu quạt xếp lại, đánh vào lòng bàn tay trái một cái nói:
Trương Ngạc tuyệt đối không tin Trương Nguyên sẽ biết tên loại sách này, trên thị trường cũng không có bản sao chép, quyển sách này trong tay hắn chính là bản gốc chép tay của Viên Trung Lang, Viên Trung Lang tặng cho Nam Kinh công bộ chủ quản Tạ Tại Hàng, Tạ Tại Hàng lại tặng cho tổ phụ Trương Nhữ Lâm của y, chính là y đã lén lấy xem từ dưới gối của tổ phụ, Trương Nguyên xem qua sách gì y biết rất rõ, tuyệt đối không thể biết bộ sách này…
Trong lòng Trương Ngạc đắc ý nghĩ :“Trương Giới Tử nhất định sẽ nói đây là " Trung Nghĩa Thủy Hử Truyện ", bởi vì " Trung nghĩa Thủy Hử Truyện "cũng có Tây Môn Khánh và Phan Kim Liên, Giới Tử cũng không đọc toàn bộ Thủy Hử, nhất định lúc này sẽ lọt vào bẫy của ta, ha ha.
Trương Nguyên nói:
Nắm chắc thắng lợi trong tay cảm giác thật tuyệt.
Trương Ngạc nói:
Trương Ngạc đánh cờ tướng thua Trương Nguyên, y vẫn luôn canh cánh trong lòng, cho rằng Trương Nguyên có được bí phổ cờ tướng đó, nên kỳ nghệ mới tiến bộ nhanh như vậy …
Trương Ngạc bổ sung thêm nói:
Trương Nguyên vốn là đứa bám đuôi sau lưng gã , giọng điệu nịnh bợ và ngưỡng mộ, còn giờ thì sao, mang bịt mắt, giọng điệu lúc nói chuyện không nhanh không chậm, không hề có ý tôn kính với gã, vậy không được, phải sửa đi.
Trương Nguyên đáp lời:
Trương Ngạc mừng rỡ:
Trong lòng nghĩ: “Giới tử này ngu xuẩn, chắc hắn cho rằng quyển sách này là << Trung Nghĩa Thủy Hử Truyện >>, còn làm vẻ chắc thắng như vậy, làm như thần tiên trí tuệ cao thâm không bằng, ha hả, rất nhanh sẽ có trò hay để xem rồi, sảng khoái, sảng khoái.”