Nguồn: MT
Vừa mới nằm ngủ một chút, Trương Nhược Hi nghe được động tĩnh liền khoác áo đi lên, Thương Đạm Nhiên còn chưa ngủ, đang cho tiểu Hồng Tiệm bú sữa, khẩn trương sai Lai Phúc đánh xe đi đến Sùng Văn Môn mời bà đỡ kia cùng đến, lệnh cấm đi lại ban đêm đối với sinh nở, báo tang, việc này không thể cấm được, sống hay chết đều là đại sự, nếu gặp quân lính kiểm tra, cứ nói rõ ràng là được.
Trương Nguyên ở trong Tứ Hợp Viện dạo bước, Mục Kính Nham buông xuống mọi việc ở ngoài cửa chờ tin tức, đều là lo lắng đề phòng, tuy rằng bà đỡ này nói Mục Chân Chân thai vị chính, chắc có lẽ không khó sinh, nhưng trong bụng thai nhi là đang cử động, nói không chừng trước một khắc sinh ra, xoay chiều một cái, phương hướng biến thành chân hướng ra ngoài, chuyện này rất khó nói, bà đỡ tiểu thủ ở Nam Kinh này lại không phải là chuyên được nuôi dưỡng để đỡ đẻ cho nữ quyến Trương Thị được.
Một canh giờ trôi qua, bà đỡ ở Sùng Văn môn kia cũng đến rồi, Mục Chân Chân vẫn là chưa sinh được, cũng không nghe thấy tiếng rên rỉ, vô thanh vô tức. Mục Chân Chân chịu được khổ, kiên trì chịu đựng được đau, trừ phi mất đi ý thức mới có thể rên rỉ kêu lên đau đớn, còn lại lúc tỉnh táo luôn cắn chặt răng không lên tiếng chút nào, bà đỡ ở Sùng văn môn lại muốn Mục Chân Chân vừa kêu la, hô gọi, để đứa nhỏ trong bụng nghe tiếng kêu mà đi ra.
Thương Đạm Nhiên kéo cánh tay Trương Nguyên an ủi:
Trương Nguyên gật gật đầu, nói:
Thương Đạm Nhiên dịu dàng nói:
Trong miệng nói là như vậy, nhưng trong lòng vẫn là có chút nghĩ mà sợ, nếu không phải Vương Vi mời Tiểu thủ bà bà tới đúng lúc, nàng thực có khả năng sẽ không còn được gặp lại Trương Nguyên .
Ánh trăng khuyết đã lên cao, quét ngang qua tứ hợp viện, hiện đã là đầu giờ dần rồi, trong phòng ngủ của Mục Chân Chân phía Tây Sương phòng động tĩnh dần dần tăng lớn, bà đỡ nói Mục Chân Chân dùng sức, trong viện hai tay Trương Nguyên cũng không nhịn được nắm thật chặt, bỗng nghe hai bà đỡ vui mừng nói:
Trương Nguyên mừng rỡ, nhưng còn chưa kịp cao hứng, rồi lại nghe một bà đỡ nói:
Trương Nguyên trong lòng lại căng thẳng, nghe được bà đỡ kia nói:
-Ánh mắt đen láy như vậy, đánh vào mông nó một cái.
Lập tức liền nghe tiếng bà đỡ vỗ vào mông nó, rồi có tiếng trẻ con oa oa khóc nỉ non vang lên.
Trương Nguyên lệ nóng lưng tròng, vội vàng đi đến bức màn hoa bên cánh cửa, nói với Mục Kính Nham:
Mục Kính Nham mừng rỡ hai tay chà xát vào nhau, luôn miệng nói:
Theo tập tục Sơn Âm, phòng sinh chưa thu thập sạch sẽ, nam tử không thể đi vào, khi hừng đông, Trương Nguyên và Mục Kính Nham mới được cho phép vào phòng thăm. Mục Chân Chân nằm ở trên giường, tóc có chút rối loạn, tinh thần rất tốt, bên người trong tã lót là một bé con, màu tóc hơi vàng, Mục Chân Chân đưa tay sờ con một chút, nhăn mũi cười tủm tỉm hỏi Trương Nguyên:
Trương Nguyên cúi người nhìn kỹ bé con, vui mừng nói:
Tốt lắm, Mục Chân Chân đã sinh, Trương Giới Tử không thể lại dựa vào ở kinh thành không đi, ngày mai ra kinh, cuộc hành trình lại tiếp tục.
Vạn Lịch năm bốn mươi lăm, giờ Thìn ngày Đinh Hợi hai mươi tháng hai, tu soạn Hàn Lâm Viện kiêm Hữu tán thiện Hữu xuân phường Chiêm sự phủ Trương Nguyên phụng chỉ hoàng đế vương triều Đại Minh làm sứ thần đi sứ nước Triều Tiên sắc phong thế tử. Phó sứ là người của Hành Nhân Ti Hành nhân Nguyễn Đại Thành, Cẩm Y Vệ phó Thiên hộ Chân Tử Đan dẫn theo sáu mươi giáo úy đeo bội đao của tả quân phủ đô đốc và Binh bộ đi theo, mỗi người giáo úy Cẩm y Vệ đều mặc trang phục phi ngư, thêu xuân đao, rất là ngăn nắp, Hồng Lư Tự cắt cử một người tinh thông tiếng Triều Tiên làm người phiên dịch phụ trách phiên dịch.
Trương Nguyên là đại diện sứ giả do Hoàng đế Đại Minh sắc phong. Vạn Lịch Hoàng đế đặc biệt ban thưởng một chiếc áo mãng bào, một vòng đai ngọc, để Trương Nguyên mặc khi sắc phong thế tử Triều Tiên. Lễ Bộ còn phái mười sáu người mang nghi trượng để tỏ rõ uy danh của quốc gia (nghi trượng; đồ nghi trượng như vũ khí, quạt, dù, cờ... mà đội hộ vệ mang theo khi vua, quan lại đi tuần hành thời xưa), chia ra thành tiết việt (một loại vũ khí thời xưa), cờ quạt, trống, cồng cửu âm, dụng cụ đao, báo đuôi thương các loại..., đi trước dẫn đường. Trương Nguyên dẫn theo Mục Kính Nham, Vương Tông Nhạc, Mã Khoát Tề, Xá Ba, Hồng Kỷ, Hồng Tín sáu người hầu bên người, sứ đoàn sắc phong tổng cộng tám mươi sáu người, xe ngựa chỉnh tề, uy nghi lừng lẫy.
Lễ Bộ Thị lang Hà Tông Ngạn, lang trung Thiệu Phụ Trung cùng với Hồng Lư Tự và quan viên Hội đồng quán đều đến tiễn đưa sứ đoàn. Đoàn của Sứ thần Triều Tiên Liễu Đông Minh có trên dưới tổng cộng hai mươi bốn người đi theo sứ đoàn Thiên triều cùng nhau lên đường, đội ngũ hơn trăm người theo nhau xuất phát từ cửa Đại Minh môn, hướng về Sùng Văn Môn mà đi, ngày hôm đó thời tiết rất đẹp, quang đãng, trong trẻo, ven đường người xem náo nhiệt, tái hiện tháng ba năm trước truyền lư đại lễ Trạng Nguyên khoa trương rầm rộ.
Lai Phúc, Vũ Lăng, Uông Đại Chuỳ cung nhau đi theo tới bên ngoài Sùng Văn môn, Trương Nguyên cưỡi ngựa dừng trước Đông Nhạc miếu ngoắc ba người Lai Phúc lại gần, dặn dò:
Ba người Lai Phúc dừng bước, nhìn thiếu gia cưỡi con ngựa cao to. Đội nghi thức dẫn đường, xe ngựa lộc cộc lên đường. Vũ Lăng nước mắt rơi xuống như mưa, Vũ Lăng là thư đồng của Trương Nguyên, thuở nhỏ là bạn cùng chơi, mấy năm nay Trương Nguyên ra ngoài học ở Quốc Tử Giám, rồi đến kỳ thi cử Vũ Lăng đều luôn theo chân, cho nên lần này cách biệt, thật là không muốn rời.
Trương Nguyên cưỡi ở trên lưng ngựa quay đầu lại nhìn xem trong nội thành thành lâu nguy nga, trong tim thầm nói:
Trong lòng cũng lưu luyến không rời, hai mươi tám tháng này là tiểu Hồng Tiệm tròn một tuổi, rồi ngày kia là tiểu Minh Khiêm tắm ba ngày rồi ( tắm ba ngày (theo tục lệ cũ, trẻ sơ sinh đến ngày thứ ba thì tắm). Hắn năm nay đã hai mươi tuổi, còn có hai đứa con trai rồi, thật là muốn ở bên cạnh thê nhi nhiều hơn. Nhưng ngày đi đã định, không thể ở lại, điều khiến hắn vui mừng chính là Mục Chân Chân sinh nở thuận lợi, hiện tại tỷ tỷ, tỷ phu cũng ở bên cạnh, chuyện trong nhà còn có anh vợ, Đại huynh bọn họ có thể giúp đỡ, chuyện ở nhà, hắn không có gì buồn phiền cả.
Giục ngựa đi về phía bên phải Trương Nguyên, Phó sứ Nguyễn Đại Thành cười nói:
Trong lòng thầm nghĩ: “Ta là Hành Nhân Ti, không thể thoái thác, không đi không được, thực không nghĩ ra Trương Giới Tử ngươi vì sao phải nhận lấy chuyện khổ cực này”.
Trương Nguyên cười hỏi:
Nguyễn Đại Thành nói:
Nguyễn Đại Thành đối với cuộc kinh sát Đinh Tị này cực kỳ quan tâm, y là thủ lĩnh đảng Đông Lâm, là đệ tử của Cao Phàn Long, chuyện kinh sát lần này, người trong Đảng Đông Lâm đã có sáu người bị miễn chức, khiến Nguyễn Đại Thành sợ hãi hết hồn hết vía.
Trương Nguyên hỏi:
-Bản tự trần của những viên quan tứ phẩm trở lên ở kinh thành hẳn là phải trình lên hoàng thượng ngự lãm chứ?
Nguyễn Đại Thành nói:
Nguyễn Đại Thành nhắc tới những quan viên này đều là những người trong Tam Đảng bị kinh sát lần này, tất nhiên trừ quan lớn là người của Đông Lâm ra như Lại khoa tả cấp sự trung Từ Thiệu Cát, Hà Nam Đạo; Ngự Sử Hàn Tuấn… quan viên khoa cử của Tam Đảng đã thu thập chuẩn bị đầy đủ tài liệu để buộc tội, muốn sớm quét sạch thế lực của đảng Đông Lâm.
Trong tiếng vó ngựa lộc cộc Nguyễn Đại Thành khẽ thở dài:
-Đợi chúng ta đi Triều Tiên trở về, chỉ sợ những tiền bối đó đều không còn ở lại trong kinh nữa rồi, cảnh còn người mất a.