Lẳng Lơ Tao Nhã

Chương 455: Lời hứa và hỷ sự




Nguồn: MT

Bộ dạng có vẻ lưu luyến không muốn rời. Thiếu niên Chu Do Hiệu được nuôi dưỡng trong thâm cung, là do một tay phụ nhân nuôi dưỡng, ông nội và phụ thân luôn mang lại cho cậu cảm giác nghiêm khắc, sợ hãi, đa nghi và không hiểu lẫn nhau, mẫu thân Vương Tài Nhân thì mắc nhiều bệnh, không thể thường xuyên ở cùng một chỗ với cậu, Tây Lý đối với cậu cũng không từ ái, Ngụy Tiến Trung, Ngụy Triều Triều là nội quan nên họ đối với cậu chỉ là ngoan ngoãn phục tùng, và những người này đều là người hầu, cậu không thể gởi gắm tình cảm vào họ, cậu rất ỷ lại vào vú nuôi Khách Ấn Nguyệt, cảm tình đối với Khách Ấn Nguyệt giống như luyến mẫu lại có một loại tình cảm khác khó có thể nói thành lời, chỉ có Trương Nguyên đối với cậu bình đẳng, cho cậu cảm giác không phải là dạy bảo giáo huấn nghiêm khắc khô khan, Chu Do Hiệu cảm thấy Trương tiên sinh vừa đáng tôn kính lại dễ gần.

Trương Nguyên chắp tay thi lễ, nói:

  • Điện hạ ở lại mạnh khỏe, sứ đoàn sắc phong đã định ngày hai mươi hai tháng này khởi hành, thời gian vừa đi vừa về cũng phải nửa năm, mong điện hạ bảo trọng nhiều hơn.

Chu Do Hiệu nói:

  • Trương tiên sinh cũng phải bảo trọng, trở về kể cho ta những điều mắt thấy tai nghe trên đường đi Triều Tiên nhé!

Nói qua nói lại một hồi, Trương Nguyên cáo từ, Chu Do Hiệu bảo Chung thái giám và Tiểu Cao tiễn Trương tiên sinh đến Đông Hoa môn, cậu và Khách ma ma đứng ở cạnh khoảng đất lớn trồng cây thuốc phiện đang nở rộ nhìn theo. Khách Ấn Nguyệt nhìn bóng lưng Trương Nguyên, mắt lóe lên tia nhìn phức tạp, nàng nhớ tới lời thề của chính mình mười sáu năm trước:

  • Ai có thể giết chết Đông Nô Nhi, Bố Hỉ Á Mã Lạp ta sẽ là nữ nhân của người đó.

Thời gian trôi mau, năm nay nàng cũng đã ba mươi hai tuổi, đệ nhất mỹ nhân bộ tộc Nữ Chân năm đó, giờ thành Diệp Hách lão nữ rồi, thực tế thật là đáng buồn a.

Trương Nguyên từ Đông An môn ra Hoàng thành, lúc này ước chừng là cuối giờ Tỵ, ánh nắng mùa xuân sáng sủa, bên đường cây cối xanh mướt, ánh nắng lọt qua cành lá tạo ra vết lốm đốm trên mặt đất. Lai Phúc, Uông Đại Chuỳ, còn có Mã Khoát Tề- một người khôi ngô cường tráng vạm vỡ và Xá Ba- một người thấp bé gầy còm, đang đứng dưới tàng cây chờ hắn. Hai tên thổ binh này quả thực là ngu trung, trước khi chia tay, Tần Lương Ngọc dặn dò hai người phải bảo vệ thật tốt Trương Nguyên, cho nên hiện tại Trương Nguyên đi tới chỗ nào hai người bọn họ cũng theo tới chỗ đó, có khi Trương Nguyên nói bọn họ không cần đi theo, nhưng hai người họ lại không nghe chỉ lo đi theo, hai người họ chỉ nhớ kỹ lời nói của Tần Lương Ngọc. Điều này làm cho Trương Nguyên nhiều lúc cảm thấy không biết làm sao.

Mấy người vòng qua Đại Minh môn, đi về ngõ Lý Các lão, mới vừa đi tới Phố tây Trường An, đã thấy Vũ Lăng vội vàng chạy tới. Kêu lên:

  • Thiếu gia, Đại tiểu thư tới rồi, Nhược Hi Đại tiểu thư tới rồi. Còn có Lục cô gia cũng tới.

Trương Nguyên mừng rỡ, hắn biết tỷ tỷ Trương Nhược Hi tầm giữa năm sẽ đến kinh thành, không nghĩ tới trung tuần tháng ba đã đến rồi, lập tức bước nhanh chân hơn trở lại ngõ Lý các lão. Về đến nơi thấy tỷ phu Lục Thao đang ngồi ở đại sảnh uống trà, ngoài hành lang đang để một đống lớn hòm xiểng , một đám người hầu đang bận rộn sắp xếp lại.

Trương Nguyên và tỷ phu Lục Thao hàn huyên vài câu, hai người cùng nhau đi vào nội viện, Trương Nhược Hi đang cùng Thương Đạm Nhiên và Mục Chân Chân ngồi ở bậc thềm nói chuyện, tiểu Hồng Tiệm ở trong lòng Trương Nhược Hi bi bô học nói. Ánh mắt đen lúng liếng nhìn cô, cười toe toét, cũng không hề sợ người lạ.

-Tiểu Nguyên, haha. Để râu rồi, lại còn mặc quan phục hạc trắng nữa nha.

Trương Nhược Hi mặt mày hớn hở. Ôm cháu đứng dậy, cao thấp đánh giá đệ đệ Trương Nguyên, mặt mày rạng rỡ, nói với đệ đệ.

-Trạng Nguyên nhà chúng ta nha, tỷ ở Thanh Phổ rất có mặt mũi đó, mọi người đều biết Tỷ là bào Tỷ của tân Khoa Trạng Nguyên. Địa vị của Tỷ ở Lục gia bây giờ là đương gia chủ mẫu, quyết định mọi việc lớn nhỏ trong nhà.

Trương Nguyên cười nói:

  • Tỷ tỷ và tỷ phu vất vả rồi, đệ còn tưởng rằng mọi ngươi phải tháng sau mới đến đây chứ.

Trương Nhược Hi nói:

  • Không tới sớm một chút sao được, đệ đã sắp đi Triều Tiên rồi, thuyền của chúng ta ở Thương Châu gặp thuyền của Lục Thao thúc người của Tây Trương. Tu Vi đang ở trên thuyền kia, biết được tin đệ có thể sẽ đi Triều Tiên, ta liền lệnh cho người chèo thuyền ngày đêm không nghỉ, nói trước ngày hai mươi hai phải đến được kinh thành.

Trương Nhược Hi năm ngoái ở Sơn Âm hơn một năm, hai đứa con trai ở lại Đông Trương, nàng và trượng phu Lục Thao hồi đầu tháng ba liền rời khỏi Thiệu Hưng, đi một đường từ Hàng Châu qua, Thanh Phổ, Tô Châu, Nam Kinh không dừng lại, cho đến Bắc Kinh.

Nói đến tình hình cha mẹ song thân, thân thể đều mạnh khỏe, Y Đình sinh đồi hai bé rất đáng yêu, làm cho Trương mẫu Lã thị dần dần đỡ nhớ cháu ngoan tiểu Hồng Tiệm. Trương mẫu Lã thị còn sai con gái mang theo không ít đặc sản Thiệu Hưng đến kinh, cá cháy ướp, chao, những thứ này đều là những thứ mà Trương Nguyên thích ăn nhất, Thương Chu Đức ở Hội Kê cũng gởi Trương Nhược Hi mang theo rất nhiều lễ vật đưa cho huynh trưởng và tiểu muội trong kinh.

Trương Nhược Hi bề bộn nhiều việc, dùng cơm trưa xong liền cùng phu quân Lục Thao và Vũ Lăng, Vân Cẩm đi đến Triêu Dương môn để ra bến tàu chỉ huy dỡ hàng, nàng lần này vận chuyển bằng thuyền ba nghìn xấp vải vải bông và một nghìn hai trăm xấp vải tơ lụa từ Thanh Phổ đến Tùng Giang, còn lại là vải bố dệt, vải nhung, vải vân nghiêng, cùng vải quân cờ. Tổng cộng tám ngàn xấp, còn có tinh vải đay của Thiệu Hưng một nghìn năm trăm xấp, đầy chặt toàn bộ hai thuyền, trừ những thứ đó ra còn có năm ngàn lượng bạc trắng cung cấp cho chi nhánh của hiệu buôn Thịnh Mỹ ở Bắc Kinh, chi dùng vào việc mở rộng quy mô cửa hiệu.

Trương Nhược Hi chuẩn bị sẵn ở kinh thành, đợi Vương Vi hồi kinh liền đem hiệu buôn giao cho Vương Vi quản lý, sau đó lại quay về Giang Nam,

Trải qua gần bốn năm mở rộng buôn bán, bây giờ hiệu buôn Thịnh Mỹ ở Thanh Phổ có được một nghìn sáu trăm mẫu rừng dâu, ruộng bông hơn ba nghìn mẫu, hai trăm mười hộ trồng bông, hai trăm năm mươi hộ chăn tằm, năm trăm tám mươi hộ dệt vải, còn có máy dệt lụa, máy dệt tơ… tổng cộng hơn bảy trăm cái, hàng năm có thể sản xuất năm vạn xấp vải bông, tơ lụa và hàng dệt, đã là đại thương gia, là phủ dệt lớn nhất ở Tùng Giang rồi, ở Thiệu Hưng, Hàng Châu, Tùng Giang, Gia Hưng, Mông Cổ, Nam Kinh đã có mười cửa hàng chi nhánh rồi, cứ đà này mà phát triển tiếp, chỉ ba năm nữa, mỗi năm sản lượng bông vải tơ lụa có thể đạt đến trên một trăm ngàn xấp, suốt một dọc các thành phố bên bờ kênh đào từ kinh thành đến Hàng Châu đều sẽ có cửa hàng của hiệu buôn Thịnh Mỹ. Những năm cuối Vạn Lịch, sản lượng bông lụa hàng năm của phủ Tùng Giang đạt đến gần hai ngàn vạn xấp, cái gọi là "Y bị thiên hạ" chính là nói đến việc phủ Tùng Giang sản xuất vải bông có thể đủ để dân chúng Đại Minh dân mặc ấm. Cho nên nói hiệu buôn Thịnh Mỹ mặc dù đã đạt tới sản lượng một trăm ngàn xấp trên một năm nhưng cũng vẫn còn có rất nhiều không gian rộng lớn để tiếp tục phát triển.

Ngày đi sứ sắp tới, Trương Nguyên vào ban ngày ngoại trừ ra ngoài thăm hỏi quan viên, lại còn phải an bài công việc của cửa hiệu sách Hàn Xã và của kính phường, lại cùng Văn Chấn Mạnh, Tiền Sĩ Thăng và các thành viên Hàn Xã tiến hành tụ họp một lần, thảo luận công việc liên quan đến sự phát triển của Hàn Xã. Mà tới ban đêm, Trương Nguyên phải về trả lời thư của bạn bè các nơi, những thư từ đó nhất định phải gửi đi trước khi hắn đi sứ, cho nên liên tiếp mấy ngày đều phải viết đến đêm khuya giờ tý.

Ngày hai mươi tháng ba, nhóm người hầu phần lớn đã đi vào giấc ngủ, Trương Nhược Hi bởi vì ban ngày mệt nhọc nên cũng đã qua Tây Sương phòng nghỉ tạm, Trương Nguyên còn ở thư phòng viết thư, Mục Chân Chân ngồi bên cạnh, Trương Nguyên nói:

  • Chân Chân, nàng đi ngủ trước đi, nàng không nên thức đêm nhiều.

Mục Chân Chân mỉm cười nói:

  • Sau giờ ngọ nô tỳ đã ngủ một canh giờ rồi, hiện tại ngủ không được, muốn thức cùng thiếu gia.

Trương Nguyên đặt bút trong tay xuống , sờ sờ hai má đẫy đà của Mục Chân Chân, ngắm cái bụng nàng đã nhô cao, nói xin lỗi:

  • Hành trình đã định, nếu không thì phải đợi nàng sinh con ra rồi ta mới đi.

Nói còn chưa dứt lời, chợt thấy Mục Chân Chân mày chau lên, hô hấp cũng có chút dồn dập, Trương Nguyên vội hỏi:

  • Như thế nào, nàng đau bụng rồi sao?

Mục Chân Chân gật đầu, hai ngày nay nàng cảm thấy thường xuyên đau bụng, đều là quá một trận rồi lại thôi, nhưng lần này lại đau dồn dập, một trận đau nối tiếp một trận.

Trương Nguyên vội vàng kêu bà đỡ đến nhìn xem, đầu tháng này Thương Đạm Nhiên cho người mời tới hai bà đỡ, một bà trong đó đã từng đỡ đẻ cho Tố Chi, hiện tại túc trực trong viện, người kia nhà ở trong Sùng Văn Môn, bởi vì ở ngoài xa, sợ lúc cấp bách không đến kịp, năm ngày trước một người tới canh giữ tại nơi ở của Trương Nguyên, chuẩn bị cho tình huống nếu Mục Chân Chân sinh nở ban đêm, lúc này nghe nói Mục Chân Chân đau bụng dồn dập, bà đỡ này liền đỡ Mục Chân Chân trở về phòng, đóng cửa lại kiểm tra một chút, liền tới cửa bên ngoài đối diện Trương Nguyên đang chờ nói:

  • Nước ối đã vỡ, tiểu phu nhân sắp sinh rồi.