Nguồn: MT
Trương Nguyên mặc dù cảm thấy đại mĩ nữ Đông Ca của bộ lạc Diệp Hách đẹp nghiêng nước nghiêng thành nhưng bây giờ lại trở thành nhũ mẫu của Hoàng trưởng tôn điều này thực sự là rất ly kì. Nhưng những chuyện trên thế gian này khiến người ta không thể tưởng tượng nổi thì nhiều vô kể, hắn hỏi:
Khách Ấn Nguyệt nói:
Trương Nguyên hỏi:
Khách Ấn Nguyệt nói:
Những lời của Khách Ấn Nguyệt đều là những lời nói thật lòng, Trương Nguyên hỏi:
Khách Ấn Nguyệt nói:
Khách Ấn Nguyệt rít lên qua hai hàm răng, điều đó thể hiện mối thù này là mối hận đến tận xương tủy.
Trương Nguyên nói:
Khách Ấn Nguyệt “hừ” một tiếng nói:
Lời nói sâu sắc này có thể giải thích vì sao từ Lưu Bang, Tào Tháo đến Chu Nguyên Chương đều nạp rất nhiều thê nữ của bên chiến bại làm thê thiếp mà cũng không bị những người chung chăn gối đó báo thù, cô mẫu của Đông Ca- Mạnh Cổ Triết Triết cũng lấy Nỗ Nhĩ Cáp Xích, Nỗ Nhĩ Cáp Xích giết huynh trưởng Bố Trai của Mạnh Cổ Triết Triết, Mạnh Cổ Triết Triết có thể nói được gì, mẹ của Hoàng Thái Cực chính là Mạnh Cổ Triết Triết.
Trương Nguyên thầm nghĩ: “Nỗ Nhĩ Cáp Xích đúng là nhớ mãi không quên Đông Ca, khi tuyên bố bảy đại hận còn đem việc chưa lấy được Đông Ca thì sẽ trở thành địch thủ của Đại Minh là một trong những đại hận đấy, quả thật là muốn cố tình gây sự, nếu dựa theo tiến trình lịch sử, thì Khách Ấn Nguyệt căn bản vẫn chưa chờ được đến lúc bản thân tạo được sức ảnh hưởng đến triều chính Đại Minh thì bộ lạc Diệp Hách đã bị diệt vong rồi. Một năm sau cuộc chiến Tát Nhĩ Hử, đến khi đó Đại Minh đã không còn sức để bảo vệ bộ lạc Diệp Hách. Nỗ Nhĩ Cáp Xích giết chết huynh trưởng Bố Dương Cổ của Đông Ca, thống nhất Hải Tây Nữ Chân, từ đó về sau không hề cố kị tiếp tục xuôi về phía nam xâm lược Đại Minh.
Những điểm đáng ngờ vẫn còn rất nhiều, Trương Nguyên hỏi:
Khách Ấn Nguyệt khẽ cười nói:
Trương Nguyên nói:
Cũng có chỗ không biết, cần ma ma giải thích giúp. Ví dụ như người đàn ông mặt đỏ kia nói mấy tiếng Nữ Chân lúc nãy…
Ma ma.
Chu Do Hiệu đứng ở bên phải vũ môn của đại điện Đông Nhạc miếu, thấy Trương Nguyên và Khách Ấn Nguyệt đi tới, vội gỡ tay Ngụy Tiến Trung ra chạy đến ôm chặt lấy Khách Ấn Nguyệt khóc ầm lên, vừa thút thít khóc vừa nói:
Hoàng trưởng tôn đã quen dựa giẫm vào Khách Ấn Nguyệt, vì vậy không có ai có thể thay thế.
Khách Ấn Nguyệt vội cúi người xuống an ủi, nói thì thầm mấy câu vào tai Hoàng trưởng tôn, Hoàng trưởng tôn lập tức phá lên cười, Khách Ấn Nguyệt lau nước mắt cho nó, liếc xéo Trương Nguyên nói:
Câu lời nói này tỏ rõ ý thị uy.
Vạch trần thân phận của Khách Ấn Nguyệt cũng không có ích lợi gì đối với Trương Nguyên, Khách Ấn Nguyệt nếu bị trục xuất khỏi cung thậm chí có thể bị nghiêm trị, thì mối quan hệ tốt đẹp giữa hắn và Hoàng trưởng tôn không dễ gì xây dựng được sẽ tan thành mây khói. Nếu không được Hoàng trưởng tôn tín nhiệm thì một thư sinh cứu quốc như hắn cũng chỉ là bọt biển mà thôi.
Trương Nguyên nói:
Nói xong đưa đám người Khách Ấn Nguyệt và Chu Do Hiệu đi ra ngoài miếu. Khách Ấn Nguyệt khẽ mỉm cười, nắm lấy tay Chu Do Hiệu, bước đi khoan thai, thoải mái.
Ngụy Tiến Trung lặng lẽ quan sát Trương Nguyên và Khách Ấn Nguyệt, trước đó y đã cảm thấy Trương Nguyên có thể nhận ra tên mặt đỏ kia là gian tế Nữ Chân thì thật là có chút kì lạ, còn phản ứng của Khách Ấn Nguyệt đi qua một bên khi được Trương Nguyên cảnh báo thì lại càng kì lạ hơn. Bây giờ nhìn thấy thái độ của Khách Ấn Nguyệt và Trương Nguyên, dường như giữa hai người bọn họ đang có bí mật gì. Ngụy Tiến Trung rất muốn biết đó là bí mật gì. Đương nhiên y biết rằng đắc tội với Trương Nguyên hay Khách Ấn Nguyệt đều nhận được kết cục chẳng mấy tốt đẹp. Nhưng nếu đã phát hiện ra manh mối này, y sẽ dần dần tìm hiểu, xem ra có gì có lợi với y hay không.
Đám người của Trương Nguyên đi ra đại môn của miếu Đông Nhạc, vẫn còn chưa đi đến trước chiếc xe đậu ở rìa rừng thông thì đã thấy Phàn Nhĩ Thành- chỉ huy sứ của Đông Thành Binh Mã Ti dẫn một đoàn người ngựa vội vã phi ngựa tới, gian tế Nữ Chân lại một lần nữa xuất hiện, việc này vô cùng quan trọng.
Trương Nguyên đưa Khách Ấn Nguyệt và Chu Do Hiệu nhanh chóng lên xe, chớ để lộ hành tung, hắn tự đứng ở bên đường chắp tay chào Phàn Nhĩ Thành, Phàn Nhĩ Thành xoay người xuống ngựa, hỏi Trương Nguyên mấy câu, rồi dẫn quân truy đuổi theo.
Chung Bản Hoa trong lòng còn có chút sợ hãi, nói với Trương Nguyên:
Trương Ngyên nói:
Chung Bản Hoa, Hàn Bản Dụng và Ngụy Hướng Triều cùng đám thị nội đều gật đầu. Mặc dù Hoàng trưởng tôn không bị thương, nhưng việc chạm trán với hai gian tế Nữ Chân kia cũng khá nguy hiểm, những ai đưa hoàng trưởng tôn xuất cung cũng sẽ bị chịu phạt, Khách Ấn Nguyệt ở trong xe cũng đang dặn dò Chu Do Hiệu không được nói chuyện gặp nạn ở miếu Đông Nhạc ra, Khách Ấn Nguyệt nói:
Chu Do Hiệu nói:
Khách Ấn Nguyệt mỉm cười nói:
Ôm đầu Chu Do Hiệu vào trong lòng, vén rèm cửa lên nhìn Trương Nguyên đứng ở bên rìa rừng, lòng thầm nghĩ: “Trương Nguyên lúc này không vạch trần ta, sau này có muốn vạch trần ta cũng khó, Trương Nguyên là người thông minh, vạch trần ta cũng không có lợi gì đối với hắn, ừ, như này cũng tốt, ta cũng có thể thẳng thắn nói chuyện với hắn rồi”.
Mặt trời đã ngả về tây, bây giờ đã là giờ Thân, ba chiếc xe ngựa của Từ Khánh cung lộc cộc lăn bánh, chuẩn bị rời khỏi miếu Đông Nhạc. Trương Nguyên ở bên đường chắp tay cung tiễn, Hoàng trưởng tôn Chu Do Hiệu ở trong xe đi giữa đột nhiên thò đầu ra hỏi:
Trương Nguyên bước nhanh lên phía trước, xe ngựa dừng lại, thấy Chu Do Hiệu giơ tay ra khỏi cửa sổ, đưa ra một con rối gỗ:
Trương Nguyên hai tay nhận lấy, thấy con rối gỗ dài bốn tấc, ngũ quan tứ chi đều có đủ cả, còn quét một lớp sơn, trạm trổ tinh xảo, tứ chi có một sợi dây điều khiển. Chỉ cần kéo nhẹ một chút là tay chân con rối cử động, còn có thể gật đầu, nháy mắt, vẻ mặt biểu cảm sinh động.
Trương Nguyên nghĩ thầm nếu đổi lại là Trương Cư Chính lúc này chỉ sợ sẽ khiển trách Chu Do Hiệu mười ba tuổi này một trận. Hoàng trưởng tôn tôn quý làm sao có thể làm những việc vớ vẩn như thế này. Năm đó hoàng đế Vạn Lịch mười mấy tuổi đam mê thư pháp, luyện chữ cần mẫn. Có một lần viết tám chữ “Bật dư nhất nhân vĩnh bảo thiên mệnh” thưởng cho Trương Cư Chính, Trương Cư Chính liền phê bình hoàng đế không nên tiêu phí thời gian sức lực vào việc viết thư pháp, đế vương phải học những việc to lớn hơn người. Cái gọi là chí lớn hơn người chính là Tứ Thư Ngũ Kinh và những kiến thức trị quốc. Nếu không giống như Tùy Dương đế, Tống Huy Tông đều biết làm thơ vẽ tranh nhưng lại không ngăn được nạn diệt vong.