Lẳng Lơ Tao Nhã

Chương 451: Mộ Thiếu Ngải




Nguồn: MT

Trương Cư Chính nói như vậy là cấm đoán những sở thích của Hoàng đế Vạn Lịch. Yêu cầu của đại thần Đại Minh đối với hoàng đế luôn đặt ra cao hơn so với yêu cầu đối với chính mình. Họ khoan dung với chính mình, còn nghiêm khắc với những người chịu trách nhiệm. Bọn họ yêu cầu hoàng đế phải là thánh nhân, động một chút là trách tội. Từ điều này có thể thấy Hoàng đế Đại Minh cũng rất đáng thương, bị rất nhiều ánh mắt xoi mói, đạo đức suy đồi, tâm lý bị bóp méo cũng là điều khó tránh khỏi.

Trương Nguyên tay cầm lấy con rối gỗ, nhoẻn miệng cười nói:

  • Điện hạ khéo tay thật, thật làm cho người khác khâm phục, ngoài đọc sách viết chữ nhiều thì có những sở thích khác cũng không sao, miễn là không đọc lầm sách là được.

Chu Do Hiệu nghe thấy Trương Nguyên khen mình, cảm thấy rất phấn khởi, nói:

  • Chung sư phụ mỗi ngày đều đốc thúc ta đọc sách viết chữ. Sớm tối còn luyện thái cực quyền cho thân thể cường tráng.

Chung Bản Hoa ở xe ngựa phía sau nghe thấy, trong lòng thầm nghĩ: “Người mỗi ngày đọc sách, viết chữ luyện quyền cộng lại không được một canh giờ, thời gian còn lại đều làm nghề mộc và chơi những trò chơi khác”.

Lúc này có hai cỗ xe ngựa từ Triều Dương môn chạy về hướng này, có mấy người hầu chạy theo bên cạnh xe ngựa, một người hầu đang chạy ở phía trước nhìn thấy Trương Nguyên vui vẻ nói:

  • Cô gia ở trong này, may quá đúng lúc gặp được

Khi Trương Nguyên quay đầu lại nhìn, thấy đó là người hầu của anh vợ Thương Chu Tộ, cỗ xe đang đi ở phía trước kia chậm rãi dừng lại, cửa sổ mở ra. Thương Cảnh Huy khuôn mặt tròn trĩnh ngó ra tươi cười nói:

  • Cô gia, chúng ta đều tới rồi.

Trương Nguyên gật đầu với Tiểu Huy, chắp tay thi lễ với Chu Do Hiệu, nói:

  • Điện hạ mau hồi cung đi, đa tạ điện hạ đã ban thưởng.

Chu Do Hiệu mở to mắt nhìn người con gái xinh đẹp tóc mai để bằng ngồi ở chiếc xe đối diện, xe ngựa chạy rồi mà vẫn quay lại phía sau nhìn, Khách Ấn Nguyệt cười một tiếng nói:

  • Không nhìn được nữa rồi, mau ngồi xuống đi.

Rồi kéo Chu Do Hiệu ngồi xuống, buông rèm cửa xuống.

  • Nhũ mẫu, cô bé kia là ai?

  • Chẳng phải gọi Trương tiên sinh là cô gia sao. Đó chính là cháu gái của phu nhân Trương tiên sinh.

Chu Do Hiệu ồ một tiếng nói:

  • Trong cung không có ai đẹp như thế cả, không biết nàng ta tên gọi là gì?

Khách Ấn Nguyệt có chút đố kị nói:

  • Đợi khi nào Trương tiên sinh vào cung người đi hỏi Trương tiên sinh là được.

Chu Do Hiệu hơi ngại ngùng nói:

  • Cái này, cái này không tiện hỏi lắm, ma ma giúp ta hỏi được không?

Khách Ấn Nguyệt cười nói:

  • Thiếu gia người đừng mơ mộng nữa, anh vợ của Trương tiên sinh chẳng phải là Đô Ngự Sử Tả Thiêm của viện Đô Sát sao. Cô nương vừa rồi nhất định là con gái của Thương Ngự Sử rồi, Thương Ngự Sử là quan tứ phẩm, không thể liên hôn với hoàng thất, cho nên người đừng nghĩ đến cô gái kia nữa.

Chu Do Hiệu mông lung hỏi:

  • Tại sao lại thế?

Khách Ấn Nguyệt nói:

  • Đó là những điều mà Tổ Tông đã quy định.

Trong lòng thầm nghĩ: “Nếu cháu gái bên vợ của Trương Nguyên gả cho thiếu gia, như vậy sau này Trương Nguyên chẳng phải là dưới một người mà trên vạn người sao. Tuy nhiên điều này không thể nào, trừ khi Trương Nguyên không làm quan, nữ nhi của bách dân thiên hạ mới có thể làm hoàng hậu làm quý phi, còn tiểu thư của các quan thần cơ bản không được tiến cung.

Chu Do Hiệu những điều khác thì không hiểu lắm, nhưng những quy định của tổ tiên thì nó biết, những quy luật đó chính là luật trời, tuyệt đối không được vi phạm, nghe vậy nó vô cùng thất vọng, chán chường, tuổi còn nhỏ mà đã thở dài một tiếng.

Khách Ấn Ngyệt nhìn bộ dạng của Hoàng trưởng tôn, không nhịn được cười vội an ủi:

  • Thiếu gia người khó khăn lắm mới có thể xuất cung, thực ra thiên hạ này còn nhiều mỹ nữ mà, sau này khi người tổ chức đại hôn tuyển phi, nhũ mẫu có thể giúp người tuyển chọn, nhất định phải chọn một mỹ nữ tuyệt thế giai nhân làm vợ, có được không?

Chu Do Hiệu gật đầu nói:

  • Được.

Nhưng một chút hào hứng cũng không có.

Trương Nguyên tất nhiên không biết Tiểu Cảnh Huy xinh đẹp vừa để lộ mặt ra, đã nhận được sự ái mộ của Hoàng trưởng tôn mười ba tuổi, hắn trông theo ba cỗ xe ngựa chạy xa dần, trong lòng thầm nghĩ: “Khách Ấn Nguyệt đúng là Đông Ca đệ nhất mỹ nữ tộc Nữ Chân, nói ra không ai tin, để Đông Ca ở bên cạnh Hoàng trưởng tôn có hợp lý không? Đông Ca có thể nói là hồng nhan của mầm họa, những thủ lĩnh của các bộ lạc đính hôn với nàng ta đều rơi vào cảnh bại vong diệt quốc. Nàng ta thật sự cùng với Nỗ Nhĩ Cáp Xích thống nhất bộ lạc Nữ Chân. Nhưng đến cục diện này cũng không phải là điều Đông Ca mong muốn, Nỗ Nhĩ Cáp Xích cũng chỉ mượn cớ muốn chiếm lấy Đông Ca để có cớ mà gây chiến. Vạn Lịch năm bốn mươi sáu Nỗ Nhĩ Cáp Xích đã tuyên chiến với Đại Minh, lấy việc không lấy được Đông Ca là do Đại Minh hại ông ta, chuyện thật đáng cười!

Hắn lại nghĩ: “Người đàn ông mặt đỏ kia ở lại trong thành không rời lẽ nào là muốn tìm Đông Ca? Tên mặt đỏ kia nếu là Hoàng Thái Cực, thì Đông Ca chính là dì của y, Đông Ca đến Đại Minh cũng đã được hơn mười năm, vừa rồi cũng che mạng che mặt, tên mặt đỏ không cần nhìn cũng có thể nhận ra nàng ta. Trong lòng chắc cũng có chút hoài nghi sao lại có người giống dáng người của Khách Ấn Nguyệt vậy, người con gái có dáng người cao to như thế cũng thấy không nhiều.

Bên kia Tiểu Cảnh Huy đã xuống xe, đang dìu mẫu thân Phó Thị xuống, Phó Thị sức khỏe không được tốt, so với làn da trắng hồng đang thì con gái của Cảnh Huy có chút xanh xao vàng vọt, theo sau chính là Thương Đạm Nhiên, hai xe ngựa phía sau là Vương Vi, Thương Cảnh Lan và Mục Chân Chân.

Tiểu Huy nói:

  • Cô gia, người sao lại một mình đến miếu Đông Nhạc vậy, người đi mà không gọi tiểu cô cô đi cùng.

Trương Nguyên tiến đến gần bái chào chị dâu, cười nói:

  • May mà không gọi mọi người, vừa nãy đã phát hiện ra gian tế Nữ Chân ở trong miếu, Đại Chùy và gian tế Nữ Chân đã đánh nhau một trận – đừng sợ đừng sợ, mấy tên gian tế đó đã chạy mất rồi.

Vũ Lăng, Uông Đại Chùy dắt con ngựa kia đi tới, Uông Đại Chùy vẻ mặt vui tươi, không bắt được gian tế nhưng chiếm được con ngựa này cũng tốt, nhìn thấy Phó Thị và Thương Đạm Nhiên vội tới bái chào, rồi cười ha hả nói:

  • Thiếu gia, bác sĩ thú y nói con ngựa này xương cốt không bị gãy, chỉ cần đắp một ít thuốc, dưỡng thương vài ngày là khỏi.

Trương Nguyên dẫn chị dâu Phó Thị và Đạm Nhiên vào miếu Đông Nhạc dâng hương, Mục Chân Chân lại đến phía sau hành cung của đế phi ném tiền. Mục Chân Chân nhắm chuẩn mục tiêu, vừa ném đã trúng, mấy tên đạo sĩ chỉ được một đồng.

Trương Nguyên ngày hôm sau muốn đi tới Đông thành Binh Mã Ti một chuyến, hỏi về việc truy đuổi gian tế Nữ Chân, nhân tiện nói tốt mấy câu về sáu tuần bổ kia trước mặt Phàn chỉ huy. Phàn Nhĩ Thành nói giáo úy của Cẩm Y Vệ vẫn đang tiếp tục truy đuổi hai gian tế Nữ Chân kia, ngũ quân phủ đô đốc cũng đã ra lệnh cho các biên thành tra xét nghiêm ngặt đám người khả nghi của Liêu Đông, Ngũ thành Binh Mã Ti ở trong thành cũng đã tăng cường cảnh giới. Từ ngày hôm nay trở đi, yêu cầu các đội cùng với tuần bổ thẩm tra nghiêm ngặt đối với những người nước khác. Các nhà trọ ở trong thành thấy có vị khách nào khả nghi lập tức phải trình báo cho Binh Mã Ti.

Trương Nguyên thầm nghĩ: “Các phòng giữ ở nha môn từ chuyện này phải tăng cường đề phòng, đây cũng coi như một bài học sương máu. Sau cuộc chiến Tát Nhĩ Hử những thương gia người Hán làm gian tế cho Nỗ Nhĩ Cáp Xích ngày càng nhiều. Nỗ Nhĩ Cáp Xích bên kia thiếu thốn quần áo lương thực, nhưng vàng bạc châu báu thì không thiếu. Nếu có thể cấm tuyệt đối giao thương giữa thương nhân Đại Minh và Hậu Kim, như vậy sẽ đánh một đòn nặng nề vào Hậu Kim. Đương nhiên không phải chỉ cần có một tờ giấy là có thể cấm được hoàn toàn. Chỗ có lợi nhiều thì dù có phải liều mạng họ cũng lăn vào. Sự hưng vong của Đại Minh không liên quan gì đến họ. Bọn họ chỉ cần phát tài, mà người Nữ Chân ngày càng khổ sở, họ điên lên sẽ đánh cướp thành Đại Minh. Tình Cảnh Liêu Đông càng thêm khó khăn. Hơn nữa cuộc đi sứ lần này tới Triều Tiên của ta có thành được không”.

Tần Lương Ngọc, Tần Dân Bình và đám người Mã Tường Lân đang ở kinh thành đón tết Nguyên Tiêu, nhận ban thưởng của hoàng đế, ngày mười tám tháng giêng bọn họ sẽ khởi hành trở về Thạch Trụ Tứ Xuyên. Tần Lương Ngọc được biết Trương Nguyên có thể sẽ đi sứ Triều Tiên, hộ sĩ bên người lại thiếu năng lực, vội để lại hai tên binh sĩ để làm cận vệ cho Trương Nguyên. Hai tên cận vệ này một tên là Mã Khoát Tề, một tên là Xá Ba, Mã Khoát Tề là chỗ quen biết cũ với Trương Nguyên. Năm đó ở Hàng Châu, Mã Khoát Tề và Mục Kính Nham đánh tan bè nhóm người mà Diêu Phục thuê tới. Mã Khoát Tề thân hình cao lớn khôi ngô, còn Xá Ba thấp bé nhẹ cân, hai người mặc dù thân hình khác xa nhau, nhưng Tần Dân Bình nói với Trương Nguyên:

  • Mã Khoát Tề hữu dũng, dáng vẻ hung tợn nhìn như hung thần, nhưng lại không lợi hại bằng Xá Ba, hai người này cực kỳ trung thành, hiền đệ hoàn toàn có thể tin tưởng bọn họ.