Lẳng Lơ Tao Nhã

Chương 438: Nồi canh thịt chó




Nguồn: MT

Trương Nguyên hỏi hai tên tiểu nhị còn lại, hai tên này nói nghe thấy Tôn Nhị Lực hét thì chạy tới đã thấy Đỗ Nhị Mao chết rồi.

Năm người Triều Tiên đứng dựa vào cầu thang nghe Trương Nguyên thẩm vấn. Thư trạng quan Kim Trung Thanh đang thì thầm bên tai chính sử Liễu Đông Minh. Kim Trung Thanh đang tính toán chuẩn bị tình huống xấu nhất, nếu không thoát được tội, thì để cho một trong hai người hầu gánh tội. Liễu Đông Minh vẻ mặt khó coi, nghĩ thầm: “Đây rõ ràng là hãm hại, lại muốn người hầu chúng ta chịu tội thay, chẳng nhẽ nước Triều Tiên chúng ta cứ để mặc người chém giết sao!”

Trương Nguyên bảo tổng kỳ Cẩm Y vệ đưa Địch chưởng quầy và ba tiểu nhị có liên quan đi sang phòng khác. Hắn muốn hỏi những người đầu bếp và tạp dịch. Địch chưởng quầy bất mãn nói:

  • Trương Trạng nguyên, vụ án này là người Triều Tiên đánh chết tiểu nhị tửu lầu ta, tại sao Trương Trạng nguyên lại thẩm vấn người của tửu lầu ta.

Tổng kỳ Cẩm Y Vệ quát:

  • Nói ít thôi, khẩn trương đi qua một bên nhanh.

Vài tên Giáo úy xô đẩy Địch chưởng quỹ và ba tên tiểu nhị kia đi sang căn phòng bên trái.

Trương Nguyên hướng về phía sứ thần Triều Tiên chắp tay nói trước:

  • Liễu sứ thần, các người làm sao tìm đến được tửu lầu này dùng cơm?

Liễu Đông Minh ra hiệu cho Thư trạng quan Kim Trung Thanh trả lời, Kim Trung Thanh chần chừ một chút, nói:

  • Trương Tu Soạn, tại hạ nghe nói là tửu lầu Úy Thái có món thịt chó nấu bằng niêu và canh tương súp rất nổi tiếng, nên muốn đến thử mùi vị thế nào.

Trương Nguyên thầm nghĩ: “Người Triều Tiên thích ăn thịt chó đã có lịch sử từ lâu rồi, tửu lầu Úy Thái này đúng là đánh vào điểm này của người Triều Tiên. Ở Đại Minh, thịt chó không được dùng trong yến tiệc, đương nhiên, người ăn thịt chó cũng không ít, nhưng mời khách thì rất ít có thịt chó, đó là chuyện thân phận.” Liền gật đầu, không nói thêm gì nữa quay người hỏi mười chín đầu bếp, tiểu nhị và tạp dịch:

  • Các ngươi chớ hoảng sợ, việc này không liên quan gì đến các ngươi, ta chỉ hỏi các ngươi mấy câu —— Trước khi Đỗ Nhị Mao mang thức ăn cho mấy vị sứ thần Triều Tiên thì có nói chuyện với ai, chào hỏi ai không?

Đầu bếp, tiểu nhị, tạp dịch ngơ ngác nhìn nhau, một lúc sau, một tạp dịch sợ hãi nói:

  • Tiểu nhân nhìn thấy Đỗ Nhị Mao và Tôn Nhị Lực nói chuyện ở cạnh phòng bếp.

Trương Nguyên hỏi:

  • Bọn họ nói cái gì?

Tạp dịch đáp:

  • Tiểu nhân không nghe thấy, dường như đang đánh cược gì đó.

Trương Nguyên hỏi:

  • Món ăn đặc sắc của tửu lầu là thịt chó niêu, canh tương có từ bao giờ?

Một đầu bếp nói:

  • Lập Đông năm nay mới bắt đầu có ạ, do Địch chưởng quầy dạy chúng tôi làm, nói chỉ cần chua, cay là được.

Trương Nguyên hỏi:

  • Trước giờ chưởng quầy của tửu lầu vẫn là Địch chưởng quỹ sao?

Tay đầu bếp trả lời:

  • Địch chưởng quỹ cũng là trước Lập đông mới thuê lại tửu lầu này, cũng không sa thải một ai trong số những người làm ở tửu lầu trước kia.

Trương Nguyên hỏi:

  • Tôn Nhị Lực, Đỗ Nhị Mao đều là người làm trước kia của tửu lầu?

Đầu bếp trả lời:

  • Vâng

Trương Nguyên suy nghĩ một lúc, hỏi tiếp:

  • Mấy ngày gần đây, Địch chưởng quầy có thân hữu gì tới chơi không?

Hai người đồng thời trả lời:

-Có.

Một trong hai người kể lại tỉ mỉ:

  • Địch chưởng quỹ tối hôm nay còn uống rượu với người bạn đó. Người bằng hữu đó là một thư sinh, khoảng hai, ba mươi tuổi, ngôn ngữ nho nhã rất khách khí. Còn có người tùy tùng, mặc dù người hầu đó không thể nói chuyện, nhưng ánh mắt lại nhìn người khác trừng trừng.

Trương Nguyên hỏi:

  • Thư sinh đó không ở tửu lầu này sao?

Trả lời:

  • Không ở đây, hình như là ở ngoài Chính Dương môn.

Trương Nguyên thầm nghĩ: “Vị khách thần bí mà vừa rồi nhìn thấy ở cửa sổ lầu hai chắc là bằng hữu của Địch chưởng quỹ. Chính Dương môn cách nơi này có một dặm, hiện tại chắc là đã ra khỏi nội thành”. Nói:

  • Tốt lắm, các ngươi đều lui ra hết đi, dẫn Địch chưởng quỹ và ba người Tôn Nhị Lực đến đây.

Chưởng quầy tửu lầu Địch Đông Thắng đi ra theo phía sau Tổng kỳ Cẩm Y Vệ, khẽ cúi đầu, ánh mắt nhìn ra phía cửa sảnh, sau đó quan sát sắc mặt của Trương Nguyên và Chân Tử Đan. Trong lòng thấy bất ổn, rất bất an, y không nghĩ sự việc sẽ phức tạp như vậy. Sự xuất hiện của Trương Nguyên là điều không ngờ tới.

Trương Nguyên nhìn chằm chằm Địch Đông Thắng một lúc không nói lời nào.

Trương Nguyên không nói gì, nên những người khác đương nhiên không dám lên tiếng, chỉ có tiếng gió Bắc gào thét dũng mãnh thổi qua cửa phòng. Địch Đông Thắng cố tự trấn tĩnh, thì tim đập lại càng nhanh.

Trương Nguyên lên tiếng:

  • Địch chưởng quỹ trước khi thuê tửu lầu này thì làm cái gì?

Địch Đông Thắng khô miệng, toàn thân phát lạnh, y nghĩ muốn giấu diếm, rồi lại biết không giấu được. Người của Cẩm Y Vệ lúc này có thể đi điều tra rất nhanh lai lịch của y, đáp:

  • Tiểu nhân vốn là ở Phủ Thuận bán gạo, nhiều năm qua tích được một ít lãi. Vì không muốn chịu cảnh buôn bán khổ sở này, nên đến Kinh thành thuê lại tửu lầu này, làm ăn ổn định cuộc sống.

Phủ Thuận, chính là tiền tuyến khi Hậu Kim giao đấu với Đại Minh, cách Triều Tiên không xa, Trương Nguyên cười hỏi:

  • Vì sao lại lấy thịt chó, canh tương làm đồ ăn đặc sản. Để nhằm thu hút người Triều Tiên đến dùng cơm sao?

Địch Đông Thắng thật thà nói:

  • Tiểu nhân ở Phủ thuận từng có qua lại với thương nhân Triều Tiên. Thấy thịt chó của bọn họ là món ăn ngon, khi đến Kinh thành cũng học cách chế biến thịt chó. Ở Kinh thành quán cơm tửu lầu mọc lên như nấm, quán không có thức ăn đặc sắc thì khó mà tồn tại được…

Địch Đông Thắng đang nói trôi chảy, bỗng nghe Trương Nguyên hỏi một câu:

  • Vị bằng hữu của Địch chưởng quỹ ở ngoài Chính Dương môn chính là vị uống rượu cùng với ngươi lúc chiều tối ở căn phòng bí mật?

Địch Đông Thắng kinh ngạc, cứng họng, y không biết tiểu nhị của tửu lầu vừa nói với Trương Nguyên những điều này, nên nhất thời không biết nên trả lời thế nào ——

Châu Tử Đan đứng cạnh thấy thấy thần sắc tên chưởng quầy này khác thường, chắc chắn là bị Trương Nguyên động tới điểm yếu, lạnh lùng nói:

  • Trương Tu Soạn hỏi ngươi, sao ngươi không trả lời!

Địch Đông Thắng cười lớn nói:

  • Đó là bằng hữu mà trước kia tiểu nhân quen biết trên đường làm ăn, không có giao tình gì. Lần này tình cờ gặp mặt ở Kinh thành nên mời đến uống chén rượu. Tiểu nhân cũng không biết y ở đâu.

Trương Nguyên hỏi:

  • Ngươi đó họ tên là gì, nhà ở đâu?

Địch Đông Thắng nói:

  • Cái này tiểu nhân cũng không biết, chỉ biết y họ Đồng, y gọi tiểu nhân là Địch đại ca, tiểu nhân gọi y là Đồng hiền đệ.

Trương Nguyên nói:

  • Ngươi và người đó gặp mặt không phải một hai lần, thế mà lại không biết chỗ y ở, ngươi định giấu diếm gì?

Địch Đông Thắng rơi “bịch” một tiếng quỳ xuống nói:

  • Tiểu nhân thật sự không biết, mong đại nhân minh xét.

Trương Nguyên nói:

  • Một người có bộ dạng của một thư sinh cùng một người hầu không rõ nguyên nhân gì mà không nói được, đã làm rất nhiều người chú ý. Chính Dương môn có bao nhiêu nhà trọ, ngươi cho rằng ngươi không nói thì người của Cẩm Y Vệ và Binh Mã Ti không tra ra được sao?

Địch Đông Thắng mặt màu vàng đất, nhưng vẫn cứng rắn nói là không biết nơi ở của “ Đồng hiền đệ”

Châu Tử Đan rất thích dùng hình, cười lạnh nói:

  • Loại người này không dùng cực hình thì sẽ không nói ra. Trương Tu Soạn, để bì chức giải y về nha môn, đảm bảo hỏi gì y trả lời đó.

Trương Nguyên mỉm cười nói:

  • Địch chưởng quỹ cũng coi như là khổ chủ của nguyên cáo. Sao có thể tra tấn y. Tốt nhất đêm nay Chân Bách Hộ và Binh Mã ti tìm tên thư sinh và người hầu câm điếc kia. Đến lúc đó Địch chưởng quỹ sẽ dễ nói chuyện —— Tuy nhiên trước khi tìm người, ta còn muốn hỏi Tôn Nhị Lực một chút, xem lúc trước y cá cược gì với Đỗ Nhị Mao ở cạnh phòng bếp

Gã đán ông đó cả kinh, đầu gối mềm nhũn, lập tức quỳ xuống, nói:

  • Không có cá cược gì, chỉ là nói chuyện vài câu.

Trương Nguyên không truy vấn Tôn Nhị Lực mà hỏi hai tiểu nhị có liên quan khác:

  • Hai người các ngươi có gì muốn nói không, nếu mà để đến mai mới nói thì muộn rồi.

Hai tiểu nhị này nơm nớp lo sợ. Thời tiết thực sự rất lạnh, đồng loạt quỳ xuống, một trong hai người nói:

  • Địch chưởng quỹ cho bọn tiểu nhân mỗi người một lượng bạc, muốn bọn tiểu nhân đánh vài người mọi rợ Triều Tiên. Nói là mọi rợ Triều Tiên giết người, như vậy sẽ làm mọi người hoảng sợ không dám đến tửu lầu nữa. Mọi rợ Triều Tiên không bồi thường mấy trăm lượng thì đừng nghĩ chạy thoát được.

Địch Đông Thắng cãi:

  • Phát sinh án mạng ở tửu lầu, dĩ nhiên sẽ làm ảnh hưởng buôn bán, tiểu nhân đương nhiên là phải đòi bồi thường rồi.

Đứng im không nói..., không còn gì để hỏi nữa rồi. Nghi vấn tên Địch chưởng quỹ hãm hại sứ thần Triều Tiên là rất lớn. Hiện tại xem có tìm được tên thư sinh cùng tên tùy tùng câm điếc kia không, thân phận của bọn chúng cũng thần bí.

Trương Nguyên nói:

  • Chân Bách Hộ, lập tức sai người của Binh Mã Ti đến nhà trọ bên ngoài Chính Dương Môn tra tìm một thư sinh mang tùy tùng câm điếc. Tạm thời giam giữ Địch chưởng quỹ và Tôn Nhị Lực. Sứ thần Triều Tiên bên này ——

Trương Nguyên xoay người chắp tay nói với mấy người Liễu Đông Minh :

  • Mời Kim sứ thần và hai vị thủ hạ đến nha môn Cẩm Y Vệ phối hợp điều tra làm rõ vụ án. Liễu Đại nhân cùng Hứa đại nhân thì trở về Hội Đồng quán chờ tin.

Vừa rồi mấy người Liễu Đông Minh lặng lẽ xem Trương Nguyên thẩm án, cẩn thận thăm dò, phân tích cặn kẽ. Thấy vụ án có chiều hướng có lợi cho bọn họ, thì đều thở phào nhẹ nhõm. Liễu Đông Minh chắp tay nói:

  • Đa tạ Trương Tu Soạn chủ trì đạo lý công bằng hợp lý, trả lại sự trong sạch cho ta.

Trương Nguyên nói:

  • Nói vậy bây giờ là hơi sớm, ngày mai chắc hẳn sẽ có kết quả cuối cùng.

Chân Bách Hộ một bên sai người đưa Liễu, Hứa hai vị sứ thần Triều Tiên trở về, một bên sai mấy người tổng kỳ Binh Mã Ti mau trở về Binh Mã Ti Nam Thành, triệu tập quân sĩ ra Chính Dương môn điều tra các quán trọ.