Lẳng Lơ Tao Nhã

Chương 437: Bí mật to lớn (2)




Nguồn: MT

Trương Nguyên lại càng rõ, trong trận chiến Tát Nhĩ Hử, triều đình Đại Minh yêu cầu Triều Tiên xuất quân hỗ trợ tiêu diệt, Quang Hải Quân trước sau từ chối, tập trung quân về biên cảnh Nghĩa Châu không chịu tiến lên. Thống soái viện binh Liêu Đông năm đó là Dương Hạo đã nghiêm khắc khiển trách y, lúc này Quang Hải Quân mới sai Khương Hoằng thống lĩnh mười ba ngàn binh lính trợ chiến. Khương Hoằng xuất binh được Lý Hồn chỉ đạo chặt chẽ, Lý Hồn yêu cầu Khương Hoằng xuất quân về hướng Bắc, tùy cơ ứng biến. Thế cho nên hơn một vạn quân đó không giống Đỗ Tùng, Mã Lâm, Lưu Diên thống lĩnh quân Minh theo ba đường tử chiến với quân bát kỳ, rất nhanh đã đầu hàng. Đương nhiên,kết cục của những đội quân tử chiến đó đều chết hết, cũng không thể thay đổi chiến cuộc Tát Nhĩ Hử. Mấu chốt còn lại là ở bốn đường quân ngựa của Đại Minh.

Cuối năm Vạn Lich thứ bốn mươi bốn, chỉ còn hai năm nữa là đến trận chiến giữa Đại Minh và Hậu Kim. Trương Nguyên cảm thấy áp lực nặng trĩu. Hắn muốn lợi dụng hết những nhân tố có lợi, để điều hòa tốt nhất tình hình đó. Đáng tiếc, lời nói của hắn tại Triều đình còn có hạn, hắn không làm cách nào tiến hành mọi chuyện theo ý của hắn. Nhưng chỉ cần có một chút cơ hội, hắn đều phải cố gắng hết sức. Hiện tại, Sứ thần Triều Tiên liên lụy đến vụ án mạng, nhất định phải điều tra rõ ràng. Có tội trị tội, có oan giải oan, quyết không để rơi vào mưu kế của người khác…

  • Này, ba người các ngươi còn không mau rời khỏi, đến giờ giới nghiêm rồi.

Hai tên quân sĩ Binh Mã Ti tiến lại xua đuổi ba người chủ tớ Trương Nguyên. Người Cẩm Y vệ bách hộ họ Chân đang trực ở Đại Minh môn đã tới rồi, đang đi tới hỏi mấy người Triều Tiên, lại chuẩn bị đến tửu lầu Úy Thái tìm hiểu tình hình hiện trường lúc đó.

Trương Nguyên thấy tên Chân Bách Hộ rất quen, thường gặp khi ra vào Thiên bộ lang, trước đây không biết y họ Chân. Lúc này liền đi tới chắp tay nói:

  • Chân Bách Hộ ——.

Tên Chân Bách Hộ có lông mày rậm, mắt to, thể hình dũng mãnh, chăm chú quan sát Trương Nguyên. Vốn có vẻ mặt nghiêm nghị bỗng tươi cười, đáp lễ nói:

  • Trương Tu Soạn, sao ngài cũng ở đây?

Trương Nguyên nói:

  • Ta đưa bạn bè đi ngang qua nơi đây, nhìn thấy Sứ thần Triều Tiên bị truy đánh, liền tới hỏi vài câu —— Ta muốn cùng Chân Bách Hộ đến tửu lầu Úy Thái xem một chút, không biết có được không?

Chân Bách Hộ nói:

  • Rất tốt, xin mời Trương Tu Soạn đi cùng ba vị sứ thần Triều Tiên này, có vị quan văn cũng dễ nói chuyện.

Trương Nguyên hướng về phía người đàn ông mặc áo bào hồng nói:

  • Liễu sứ thần đấy ư, tại hạ là quan ở Hàn Lâm Viện, quan Tu soạn Trương Nguyên

Người đàn ông mặc áo bào đỏ hơn bốn mươi tuổi, mặt dài, mắt sâu, râu ngắn. Vì gặp phải án mạng nên thần sắc không vui, miễn cưỡng cười nói:

  • Tại hạ Liễu Đông Minh, có nghe qua đại danh Trương Trạng nguyên, hân hạnh hân hạnh

Tay Liễu Đông Minh này nói tiếng Kinh Quan thoại không lưu loát bằng Thư trạng quan Kim Trung Thanh, Trương Nguyên nói:

  • Tại hạ cùng Liễu sứ thần đến tửu lầu xem xem, nếu có gì khúc mắc, mời Liễu sứ thần nói rõ.

Liễu Đông Minh hiển nhiên vẫn còn phẫn nộ bởi lời nói “Quang Hải Quân đắc vị bất chính, đại thần dưới quyền đều là mặt người dạ thú” của người nào đó trong đám đông ban nãy, lớn tiếng nói:

  • Tại hạ không có bất kỳ ẩn tình nào, chính là mấy người đàn ông ở tửu lầu muốn hãm hại chúng ta.

Lúc này, dân chúng đứng xem đều tản đi hết, ba tên tiểu nhị tửu lầu Úy Thái đứng bên cạnh ván để tử thi, một người đàn ông trong họ biện hộ noi:

  • Lũ tiểu nhân chúng ta đang yên lành sao lại đi vu cáo hãm hại người, liên quan đến mạng người, lũ tiểu nhân không dám ăn nói lung tung.

Phó sứ Hứa Quân cùng Thư Trạng quan Kim Trung Thanh lập tức an ủi Liễu Đông Minh. Nên tin tưởng vào những lời nói rằng luật pháp Đại Minh sẽ trả lại sự trong sạch cho bọn họ. Kim Trung Thanh xin đi xin lại Trương Nguyên nhất định phải chủ trì công đạo, chớ gây tổn hại đến thể diện của Liêu quốc cữu

Trương Nguyên thấy người chưởng quầy áo bào xanh đứng bên cạnh cửa lớn tửu lầu, liền lệnh cho Cẩm Y vệ gọi tên chưởng quầy lại, tên chưởng quầy luôn miệng nói:

  • Tiểu nhân cũng không rõ tình hình, không dám nói linh tinh,

Trương Nguyên thản nhiên nói:

  • Ngươi kêu không biết rõ tình hình, sao vừa rồi lại đi theo đến đây nhục mạ sứ thần Triều Tiên?

Chưởng quầy áo bào xanh giật mình kinh hãi, lập tức nói:

  • Tiểu nhân thấy tiểu nhị trong quán chết oan uổng, nhất thời tức giận, mới mắng vài câu, kỳ thật cũng không biết rõ tình hình thục tế.

Trương Nguyên hỏi:

  • Ngươi đã mắng như thế nào?

Chưởng quầy áo bào xanh cúi đầu nói:

  • Chính là chửi lũ mọi rợ Triều Tiên đánh chết dân chúng Đại Minh chúng ta. Nhất định phải trừng trị nghiêm khắc, không thể bỏ qua.

Trương Nguyên hỏi:

  • Chỉ có hai câu này sao?

Chưởng quầy áo bào xanh nói:

  • Vâng, thỉnh đại nhân minh xét

Trương Nguyên cũng không muốn nói nhiều với y, đi cùng Chân Bách Hộ và mấy người Triều Tiên lên lầu hai của quán. Lầu hai trống rỗng, bốn bên sát đường đều không có tửu khách, một vẻ vắng lặng. Thư Trạng quan Kim Trung Thanh nói cho Trương Nguyên và Chân Bách hộ chi tiết tình hình lúc đó. Người thiếu niên hầu rượu kia đột nhiên vô duyên vô cớ xông đến nhổ đờm vào bọn họ, lại đến cào xé Liêu Đông Minh, người hầu của Liêu Đông Minh liền kéo tay của tiểu nhị đẩy ra cửa, gọi chưởng quầy đến nói chuyện, chưởng quầy lại không lên tiếng trả lời. Vừa mới quay lưng đi thì nói có người chết ——

Vài tên Cẩm Y Vệ quan sát tỉ mỉ căn phòng, phát hiện ở đáy bàn có một khay gỗ sam, là mâm của tiểu nhị tửu lầu dùng để mang thức ăn, khay gỗ có một góc bị rạn nứt, vẫn còn dính vết máu.

Một giáo úy đem mâm gỗ sam cho Chân Bách Hộ xem, hạ giọng nói:

  • Cái khay gỗ này chắc là thứ dùng để đánh chết tên tiểu nhị, ta vừa mới khám nghiệm qua tử thi, thấy ót bị đánh lõm, là vết thương chí mạng.

Kim Trung Thanh nghe thấy lời Giáo úy nói, vội vàng giải thích:

  • Có trời chứng giám, năm người chúng ta không ai dùng khay gỗ đó đánh người, đây đúng là vu cáo hãm hại, có người muốn hãm hại chúng ta.

Chân Bách Hộ cau mày nói:

  • Các vị ở Đại Minh có kẻ thù nào, vì sao phải hãm hại mọi người.

Kim Trung Thanh không trả lời được, bọn họ cũng nghĩ không ra có thù oán gì với ai.

Chân Bách Hộ lại hỏi:

  • Tiểu nhị tửu lầu này lừa bạc của các người?

Kim Trung Thanh nói:

  • Cái đó thì không có.

Chân Bách Hộ mở hai tay nói:

  • Thế thì thật kỳ lạ, các vị sứ thần giải thích như thế nào?

Nghĩ thầm: “Đây rõ ràng là dân mọi rợ Triều Tiên các người uống rượu vào rồi, Tiểu nhị có thể đã lấy trộm đồ, vì vậy mà xảy ra tranh cãi với các người. Cũng không biết là ai trong số các người thuận tay cầm khay gỗ bổ một cái, không ngờ lại xảy ra án mạng”.

Chưởng quầy cùng ba người liên quan đều đi theo lên lầu hai, đứng ở cạnh cửa, lúc này đều không nói gì nữa ——

Trương Nguyên nói với tên chưởng quầy:

  • Những người làm công ở tửu lầu đều chưa đi đúng không, để bọn họ tập hợp ở cửa lầu dưới, ta cùng Chân Bách Hộ có chuyện hỏi bọn họ.

Chân Bách Hộ đại danh là Chân Tử Đan, có thể cùng Trương Nguyên phá án, Chân Tử Đan cảm thấy rất vinh hạnh, cũng không nghĩ đến việc thanh quan Hàm Lâm Trương Nguyên không có quyền thẩm án.

Tửu lầu Úy Thái không to lắm, khoảng chừng hai tầng, căn phòng trang nhã có tám gian, thuê đầu bếp, tiểu nhị, tạp dịch, tính cả chưởng quầy tất cả là hai mươi ba người. Lúc này giống như chim tránh rét tụ tập ở phòng lớn của tửu lầu. Người dân bình thường đều sợ gặp quan, ngay cả mấy người tiểu nhị lúc trước ra sức gào thét đánh đập mọi rợ Triều Tiên, đứng trước mặt Cẩm Y Vệ và Binh Mã Ti đều có vẻ sợ hãi.

Trước cửa lớn tửu lầu có sáu chiếc đèn lồng bị gió Bắc thổi lung la lung lay. Đầu giờ Tuất, giờ cấm đi lại đã bắt đầu, những cửa hàng, tửu lầu khác đều đã đóng cửa tắt đèn. Quảng trường Bàn Kỳ to như vậy mà giờ yên tĩnh không có dấu chân người. Chỉ còn gió lạnh thổi lá rụng và rác vòng quanh, phát ra âm thanh gào rít.

  • Trương Tu Soạn

Cẩm Y vệ Bách hộ Chân Tử Đan cung kính hướng về phía Trương Nguyên nói:

-Mời ngài hỏi

Rồi lại quay về phía chưởng quầy áo bào xanh quát:

  • Tất cả quỳ xuống trả lời. Người dân gặp quan đều phải quỳ xuống.

Trong kinh có rất nhiều lời đồn đại về vị Trạng Nguyên trẻ nhất triều Đại Minh này, ai đã nghe qua thì đều không quên được, tài hoa hơn người thì không cần phải nói rồi, Trạng Nguyên công còn có thể xử án. Vụ án phu tử Đổng Kỳ Xương giết người chôn xác bên sông Bào Tử, chính là do Trạng Nguyên công phá án và bắt giam ——

Trương Nguyên nói:

  • Không cần quỳ, đứng vậy trả lời.

Hỏi chưởng quầy:

  • Ngươi họ tên là gì? Người ở đâu?

Chưởng quầy áo bào xanh chắp tay trước ngực đáp:

  • Tiểu nhân họ Địch, tên là Đông Thắng, là người Bồ Châu- Hà Đông. Hà Đông chính là Sơn Tây, Bồ Châu nghe đâu là kinh đô đời Thuấn đế

Trương Nguyên nhìn đám đầu bếp, tiểu nhị, tạp dịch của tửu lầu, hỏi:

  • Mọi người ở tửu lầu đã đến đông đủ chưa?

Địch chưởng quỹ nói:

  • Đều đến đông đủ rồi ạ.

Tổng kỳ Cẩm Y Vệ bẩm:

  • Trương đại nhân, tại hạ đã nhìn khắp tửu lầu rồi, không còn người nào nữa.

Trương Nguyên “Ừ” một tiếng, gọi ba tên tiểu nhị có liên quan đứng ra, hỏi bọn họ là nhìn thấy tiểu nhị Đỗ Nhị Mao bị đánh chết như thế nào?

Người đàn ông tên là Tôn Nhị Lực đáp:

  • Tiểu nhân đang rót rượu cho bàn ở đầu phía Tây kia, nghe được Đỗ Nhị Mao cãi nhau với người khác. Lúc đi đến xem, thì chỉ thấy Đỗ Nhị Mao méo mó lảo đảo từ gian phòng kia đi ra, thoáng cái liền ngã ở bậc cầu thang. Tiểu nhân muốn nâng anh ta dậy, thì lại sờ thấy máu. Rồi nghe thấy Đỗ Nhị Mao nói một câu “mọi rợ Triều Tiên” đánh tôi, sau đó tắt thở, tiểu nhân liền kêu lên.