Nguồn: MT
Trong hoàng thành triều Đại Minh có quan đạo, có chùa Nam Truyền và chùa Lạt Ma Giáo, chùa Lạt Ma Giáo còn gọi là Phiên Kinh Hán, từ thời Vĩnh Lạc tới nay đã có Lạt Ma tây tạng ở lại nơi này dùng tàng văn, mông văn và phạm văn viết kinh phật, sau khi viết xong thuê người in khắc ra, Tam Hoàng Tôn Chu Do Tiếp chết yểu, đạo sĩ, tăng ni, lạt ma thi nhau làm pháp sự cho Tam Hoàng Tôn trong hoàng thành.
Sau bữa tối ngày mười bốn tháng tám, Khách Ấn Nguyệt cùng Ngụy Triều tới Phiên Kinh Hán xem Lạt Ma làm pháp sự, Phiên Kinh Hán ở phía đông núi Vạn Thọ, bên cạnh sông Ngọc Hà và Ti Uyển cục, tiếp giáp với Trung Cổ ti, từ cung Từ Khánh tới Phiên Kinh Hán có tới sáu, bảy dặm đường, khi Ngụy Triều và Khách Ấn Nguyệt tới Phiên Kinh Hán trời đã tối, nhưng ở Phiên Kinh Hán thắp nến dầu sáng lung linh, nghe tiếng tụng kinh giống như tiếng côn trùng bay “vo ve” trong ngày hè vậy.
Ngụy Triều đã ở trong cung gần ba mươi năm, nhưng bây giờ mới tới Phiên Kinh Hán lần đầu, lại nhìn thấy cảnh tượng Lạt Ma làm pháp sự, Ngụy Triều vô cùng kinh hãi, những pháp sư Tây Tạng đó đọc kinh, lập đàn nhảy múa hình dáng kỳ quái thì đã đành, thiên quỷ trên bốn bức tường càng đáng sợ hơn, người nào người nấy mặt xanh lè, đáng sợ vô cùng, có người đeo chuỗi ngọc mang bộ xương khô, có người miệng ngậm đứa trẻ sơ sinh, thắt lưng cuốn con mãng xà, có người ngồi nhảy qua yêu quái, tay cầm thương kích, làm cho người ta vừa mới nhìn đã cảm thấy kinh hãi, Ngụy Triều thấy kinh hồn bạt vía, không thể chịu được nữa, còn Khách Ấn Nguyệt thì quỳ xuống cầu khấn dáng vẻ rất thành kính.
Ngụy Triều biết Lạt Ma làm pháp sự thủ tục rườm rà, không thể xong ngay được, bèn nói với Khách Ấn Nguyệt:
Khách Ấn Nguyệt gật gật đầu, Ngụy Triều vội vàng rời khỏi đó.
Cuối giờ tuất đầu giờ hợi, pháp sự đã kết thúc Khách Ấn Nguyệt rời khỏi Phiên Kinh Hán, đợi ở trước cổng một lát, không thấy Ngụy Triều tới đón, Khách Ấn Nguyệt biết Ngụy triều rất ham uống rượu chắc chắn là tới đó uống rượu rồi, thấy ánh trăng vừa tròn lại vừa sáng, bèn lủi thủi một mình đi trong ngõ nhỏ. Khi đi qua Ấn Thụ Giam chuẩn bị đi qua Bắc Hoa Phòng thì đột nhiên có hai người thanh niên nội thị từ trong bóng tối nhảy ra, cươi hi hi nói:
Người trong nội cung đều gọi cung nữ là đô nhân. Nhưng Khách Ấn Nguyệt không phải là cung nữ. Nhưng trang phục thì không khác gì cung nữ, tuy đã gần ba mươi tuổi nhưng da trắng muốt như tuyết, dáng người cao đầy đặn, nhìn giống như thiếu nữ chừng hai mươi tuổi.
Khách Ấn Nguyệt nhìn kỹ hai tên nội thị, một tên là thợ làm khăn tay một tên là thợ làm mộc bài là nội thị trong Minh cung cấp bậc tương đương nhau. Cũng được coi là có chút chức danh, chức vị cao hơn bọn thái giám cấp thấp nhất một chút, Khách Ấn Nguyệt trả lời:
Đang nghĩ làm thế nào để thoát khỏi hai tên này để về cung, thời gian cũng không còn sớm nữa, không biết Ca nhi đã ngủ chưa?
Hai tên nội thị nhảy ra chặn đường Khách Ấn Nguyệt, tên thợ mộc bài cợt nhả hỏi:
-Đô nhân, đã có đối tượng chưa. Nếu chưa có thì xem hai người chúng ta, thế nào?
Khách Ấn Nguyệt từng nghe nói trong cung có một số nội thị vô lại cưỡng hiếp cung nữ, như vậy gọi là háo sắc, nghĩ cũng nực cười, hoạn quan cũng háo sắc, trời đã tối Khách Ấn Nguyệt không muốn phiền phức nên nói:
Thủ cân và ô mộc bài liếc nhìn nhau rồi nháy mắt một cái, thủ cân nói:
Ô mộc bài nói:
Chưa dứt lời liền cùng với thủ cân tiến đến lôi kéo Khách Ấn Nguyệt.
Khách Ấn Nguyệt vừa tức lại vừa buồn cười, lùi lại hai bước, quát lên:
Nếu là đô nhân có chút địa vị thì đêm khuya như vậy mà đi ra ngoài tất sẽ phải có người đi cùng, Khách Ấn Nguyệt lại đi một mình, chắc chắn là địa vị thấp kém, cái gì mà đối thực là Bảo Sao ti thiếu giám, có lẽ là thổi phồng, tên thủ cân nói:
Giơ tay ra túm lấy cánh tay của Khách Ấn Nguyệt
Một tiếng thật mạnh, mặt trái tên thủ cân bỏng rát, bị một cái bạt tai thật mạnh, bị đánh tới mức đầu óc choáng váng, một tay ôm mặt một tay chỉ vào Khách Ấn Nguyệt giận dữ nói:
Khách Ấn Nguyệt hai tay chống nạnh cười mắng:
Tên thủ cân và ô mộc tức giận, cũng chỉ là cung nữ, trong lòng mọi người đều hiểu rõ, đùa giỡn một chút thì cũng chỉ là dùng miệng, dùng tay mà thôi, vậy mà Khách Ấn Nguyệt lại giám chế nhạo bọn họ là hoạn quan không phải là đàn ông, sự nhục nhã này làm sao mà có thể chịu đựng được, lòng tự trọng của nội quan có những lúc rất mạnh mẽ, tên thủ cân tức giận nói:
Lắc lắc đầu rồi nói:
Tên ô mộc bài hung ác nói:
Y và tên thủ cân cùng giơ tay ra, nhe nanh vuốt tiến về phía Khách Ấn Nguyệt.
Khách Ấn Nguyệt nhếch miệng cười nhạt, khom lưng ngựa rất thành thục, thân thủ nhanh nhẹn, hai tên nội thị thấp lùn này đúng là đã coi thường Khách Ấn Nguyệt, nàng dáng người cao, tay dài: “Bốp bốp” hai tiếng, lại hai cái bạt tai, đến nỗi hai tên choáng váng, lúc đó mới vội chạy tới cánh cổng phía trước, chưa chạy được mười dặm đã thấy ở góc phía bắc hoa phòng có bảy, tám người đứng chặn đường, lại còn thắp cả đèn lồng, lúc đó mới thấy giật mình, đứng lại, có người quát hỏi:
Khách Ấn Nguyệt nheo mắt nhìn đám nội quan đó, trong đó có một tên mỏ nhọn xấu xí là thái giám quản lý quần áo và trang sức, mừng rỡ nói:
Rồi quay lại chỉ về hướng hai người đó.
Hai tên nội thị trẻ tuổi bị đánh sao chịu cam lòng, đang bị đuổi theo, lúc này thấy chạy không thoát, nên cũng chạy lại cúi người hành lễ với tên thái giám thủ lĩnh, chào hỏi:
Bèn nói:
Tên thái giám thủ lĩnh mỏ nhọn xấu xí đeo Giam chưởng ấn của thái giám bên trên có khắc chữ Khâu Thừa Vân, hai tên nội thị háo sắc này chính là thuộc hạ của Khâu Thừa Vân, Khâu Thừa Vân tuy là thái giám, nhưng dục vọng lại rất cao, dưới ánh đèn, ánh trăng ngắm mỹ nữ xinh đẹp, lúc này Khách Ấn Nguyệt lại hết sức quyến rũ, da trắng nõn, lông mày như vẽ, dường như đang thở hổn hển, bộ ngực dưới lớp váy cung nữ phập phồng, bộ ngực trắng nhô lên, đây chính là điểm thu hút sự chú ý của Khâu Thừa Vân nhất.
Khâu Thừa Vân vẫy tay ra hiệu tên thủ cân và ô mộc bài tiến lại gần, đột nhiên vả cho hai người mấy cái vào miệng, mắng:
Hai tên nội thị sợ tới mức vội quỳ xuống khấu đầu trước Khâu Thừa Vân, Khâu Thừa Vân đạp ngã một tên, chỉ vào Khách Ấn Nguyệt nói:
Hai tên nội thị vội bò tới trước mặt Khách Ấn Nguyệt, vội dập đầu cuống quýt nói:
Tiểu nhân đáng chết, xin đô nhân tỷ tỷ tha cho tiểu nhân lần này.
Đại thái giám chính là uy phong như vậy, trong cung thì việc phân cấp bậc của thái giám còn nghiêm khắc hơn cả phân cấp của các quan lại, đó là cái gọi là quan lớn một cấp đè chết người, nhưng còn những quan viên nho sĩ thì đều xuất thân từ những người có học thức nên biết giữ thể diện, thích diễn kịch giết người không thấy máu, không trắng trợn giống như bọn thái giám, vốn dĩ thô thiển, Khâu Thừa Vân vì muốn thị uy trước mặt Khách Ấn Nguyệt, đã chà đạp hai tên nội thị.
Khách Ấn Nguyệt vội tránh khỏi hai tên nội thị đang quỳ xuống lạy lục. Vui mừng nói với Khâu Thừa Vân:
Hai bên đối thực, nếu là thái giám có chút địa vị thì gọi là “lão công”, đô nhân có địa vị một chút gọi là “lão thái”, cũng tương tự như cách xưng hô “ông xã” “ bà xã” trong dân gian vậy.
Khâu Thừa Vân biết Ngụy Triều của Bảo Sao ti, nhưng không giao tình gì, Khâu thừa Vân từ trước tới giờ vẫn thường nịnh bợ kẻ bề trên. Chỉ kết giao với những thái giám có quyền thế cao như Ti Lễ Giám, Ngự Mã Giám, còn những người cấp thấp hơn y hoặc quyền thế nhỏ hơn y, y thường không thèm để ý tới, cười nói:
-Thì ra nàng là vợ của tiểu Ngụy. Tiểu Ngụy thật là có diễm phúc, học phái tạp gia ở bên phải, mời nàng tới đó uống chén rượu cho hoàn hồn nàng thấy thế nào?