Hồ Sĩ Tương, cùng Lao Vĩnh Gia cười châm chọc.
Lục Mộng Long không biểu cảm gì, nói:
Lục Mộng Long lại hỏi:
Trương Soa giật mình thốt lên:
Y vừa nói ra, cả sảnh đường yên tĩnh, mặt ai cũng biến sắc, chủ thẩm Hồ Sĩ Tương lập tức dựng thôi án lên, đưa cho Đường quan của Tam Pháp Ti, nói:
Rồi gã chắp tay, rời khỏi nhà lao.
Ba người Lao Vĩnh Gia, Triệu Hội Trinh, Trâu Thiệu Quang cũng theo Hồ Sĩ Tương rời khỏi nhà lao. Cuộc hội thẩm của Tam Pháp Ti không thể tiếp tục tiến hành thẩm tra được nữa, hơn nữa vụ án còn liên quan đến Bàng Bảo và Lưu Thành hai viên quan trong triều đình, nếu không có chiếu chỉ của Hoàng Đế, Tam Pháp Ti không có quyền bắt bớ quan viên trong hoàng cũng để đối chất, thẩm vấn.
Vương Sĩ Xương mặt đầy mồ hôi, y là người chủ trương cố gắng thực hiện hội thẩm này cho bằng được, không nghĩ đến có thể tra ra câu khẩu cung kinh người là “Đánh tiểu gia” này, khẩu cung này không cách nào có thể chấp nhận được, làm sao bây giờ?
Hội thẩm của Tam Pháp Ti nhanh chóng ra khỏi nơi thẩm vấn Trương Soa. Triều đình, dân chúng kinh hãi, Bàng Bảo, Lưu Thành là hai thái giám thân tín của Trịnh quý phi, Trương Soa là người Kế Châu, lại vừa lúc hai người Bàng, Lưu ở Kế Châu để lo chuyện sửa điện cho Trịnh quý phi, điều này vô cùng đáng nghi, hiện giờ dân chúng các tỉnh đang bàn tán về việc Trịnh quý phi âm mưu thay đổi Thái Tử, ngay cả quan viên trong triều cũng đang bàn tán chuyện này, đến nỗi hai cha con Trịnh Dưỡng Tính cũng phải thừa nhận áp lực dư luận quá lớn.
Giống như trong cờ vây, áp lực lớn thì dễ dẫn đến những hành động hồ đồ, cuối cùng Trịnh Quốc Thái cũng làm ra một hành vi hết sức hồ đồ, để biện minh rằng mình trong sạch, ngày ba mươi tháng năm, y trình lên Vạn Lịch Hoàng Đế một bản yết thiếp nói rằng y trong sạch, nội dung như sau “Âm mưu lật đổ Thái Tử như thế nào? Để làm chủ chuyện gì? Chuyện nuôi dưỡng tử sĩ là sao? Những chuyện đại nghịch này thần không những không dám suy nghĩ mà ngay cả nói ra khỏi miệng cũng không dám nói, tai cũng không muốn nghe thấy gì.” Lại còn viết “Sự việc dẫn đến việc diệt môn tuyệt hậu, muôn đời bị chửi mắng, không còn có một chút danh dự nào, chỉ còn có thể so sánh như một con quỷ như thế này thần tuyệt đối không dám làm”. Cuối cùng nói với giọng khinh thường “Thần vốn là người trong sạch cùng thật thà nhất thế gian, nên không cần phải cố ra sức biện hộ cho mình thêm gì nữa.”
Công khoa cấp sự trung Hà Sĩ Tấn biết được nội dung của bản yết thiếp của Trịnh Quốc Thái, vô cùng mừng rỡ, “Người đứng đầu chỉ đạo chuyện của Thái Tử, nhất định sẽ bị giết”, đây là suy nghĩ của đảng Đông Lâm, họ muốn buộc tội Trịnh Thị nhưng lại không có chứng cứ xác thực nên không dám nói gì, bây giờ Trịnh Quốc Thái đã tự biện minh cho mình, như thế chẳng phải là giấu đầu hở đuôi, Hà Sĩ Tấn cùng hộ khoa cấp sự trung Dương Liên bàn bạc một chút, rồi dâng sớ lên cho Hoàng Đế, bắt lấy chỗ sơ hở trong lời biện hộ của Trịnh Quốc Thái , nói rằng Hình Bộ thẩm án chỉ đề cập đến tên của hai nội quan, những điều Trương Soa khai cũng chưa đủ mạnh để ám chỉ ai, việc Hình Bộ tra hỏi cũng chưa thành, vẫn chưa có ý nói Trịnh Quốc Thái là chủ mưu, cớ gì y lại chột dạ run sợ? Chẳng phải y vẫn có thể ung dung, vậy mà lại vội vã dâng thiếp tự biện?
Nợ mới, nợ cũ cùng tính một lượt, Hà Sĩ Tấn liền dựa theo sách “quốc bản chi tranh, tam vương chi nghị”, “khuê phạm đồ thuyết” và “yêu sách chi độc”, phân tích cặn kẽ, dồn dập ép hỏi, không khỏi không tin Trịnh Thị không liên quan đến vụ Đĩnh Kích lần này, Trịnh Quốc Thái càng biện bạch thì lại chứng tỏ y càng dơ bẩn, dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội, bây giờ Trương Soa đã khai ra hai người Bàng Bảo, Lưu Thành, theo lý thì hai người này phải đến đối chất, nhưng nhất định phải được Hoàng Đế chấp nhận, thái độ của Vạn Lich Hoàng Đế là chuyện rất quan trọng.
Ngay ngày Trịnh Quốc Thái dâng yết thiếp, Kế Châu Tri Châu Thích Diên Linh gửi công văn tới Hình Bộ, báo cáo rằng Trương Soa từ trước đến giờ là người điên, báo cáo của Thích Diên Linh cùng kết quả thẩm định lại của Hồ Sĩ Tương, Lưu Đình Nguyên cơ bản là giống nhau, đây là những cố gắng lớn nhất của chủ sự Chiết đảng Lưu Đình Nguyên để làm ổn định vụ Đĩnh Kích, nhưng lại đúng lúc Trịnh Quốc Thái thiếu kiên nhẫn mà bị rơi vào thế bị động, bây giờ chỉ cần xem phản ứng của Vạn Lich Hoàng Đế thế nào, sự việc đã đến nước này, Vạn Lịch Hoàng Đế có muốn vô vi mà trị, lưu trung không phát cũng không thể nữa rồi.
Trịnh Quốc Thái hấp tấp biện hộ, giống như một khối bia bài dâng lên, lập tức dẫn đến việc các quan viên đồng loạt công kích một cách mạnh mẽ, lần này các quan viên đảng Đông Lâm là chủ lực, trừ Chiết đảng ra, cả Tề đảng, Tuyên đảng, Sở đảng cũng nói những lời công kích Trịnh Quốc Thái. Tam đảng không phải có thể vững bền như thép được, dưới áp lực của dư luận, bọn họ liền muốn giũ bỏ trách nhiệm của mình, qua vụ án những quan viên này đã biết rõ giờ đây khó mà có thể lay động địa vị của Thái Tử đương thời, hiện giờ Vạn Lịch Hoàng Đế tuổi đã già còn bệnh tật, nếu bây giờ không mượn vụ án này mà tỏ thái độ ủng hộ thì còn đợi đến lúc nào?
Riêng chỉ có chủ sự của Chiết đảng là Lưu Đình Nguyên là vẫn không thay đổi, y viết một bản tấu chương có ý phản bác, nói về việc lời khai của Trương Soa trước sau không thống nhất, ban đầu Trương Soa khai là bị hai đồng hương là Lý Vạn Thương và Lý Tự Cường ép mua củi của y nhưng không được nên thiêu hủy, bởi vì hai người này có hai quan viên Bàng Bảo và Lưu Thành là chỗ dựa vững chắc, Trương Soa tố cáo không được lại bị giam giữ, cho nên điên điên khùng khùng, bản tấu chương này và bản báo cáo của Kế Châu Tri Châu Thích Diên Linh có điểm tương xứng, từ đoạn khẩu cung này có thể nói hai người họ Lý cùng hai nội quan Bàng, Lưu là kẻ thù của Trương Soa, nhưng Trương Soa đột nhiên lại phản cung vào lần sau, nói rằng hai người họ Lý tiến cử y với hai người Bàng, Lưu, đây rõ ràng là cố ý hãm hại, đem kẻ thù của mình dính líu đến vụ Đĩnh Kích này, Lưu Đình Nguyên cho rằng việc Trương Soa đột nhiên phản cung là do chủ sự Hình bộ Vương Chi Thái xúi giục, nên xin được dùng đại hình với Trương Soa và cho phép được thẩm tra Vương Chi Thái.
Lý luận trong tấu chương biện bác này của Lưu Đình Nguyên vô cùng sắc bén, thế nhưng Trịnh Quốc Thái lại bị kích động nhảy ra tự biện hộ cho mình, để rồi trở thành cái trung tâm cho mọi người chỉ trích, vì thế tấu chương của Lưu Đình Nguyên không được để mắt đến, hơn nữa Lưu Đình Nguyên cũng không thể giải thích nổi tại sao một kẻ điên như Trương Soa có thể tự mình xâm nhập Từ Khánh Cung, cho nên các quan viên chủ sự và sơ thẩm lần tái thẩm của Chiết đảng vô cùng lúng túng, bị dân chúng trong kinh chửi rủa, nhất định Lưu Đình Nguyên , Hồ Sĩ Tương phải làm gì đó, phải ra sức phản kích, nếu không thì bọn họ khó mà có thể yên thân trong cái thành này.
Chạng vạng ngày mồng hai tháng sáu, Hình bộ lang trung Hà Sĩ Tấn thay phiên chủ sự Trâu Thiệu Quang thẩm vấn Trương Soa, nếu như Vương Chi Thái có thể bí mật thẩm vấn Trương Soa, thân là chủ sự thẩm quan Hồ Sĩ Tương tại sao không thể, Đề lao chủ sự Trâu Thiệu Quang lệnh cho một tên ngục tốt đội lên cổ Trương Soa một cái cùm nặng tám mươi cân từ trong ngục ra chịu thẩm, y phải đứng, không được ngồi xuống hay nằm vật xuống sàn, nếu không thì sẽ dùng trúc gai mà quất, cạnh đó còn bày ra một mâm cơm thơm phức, chỉ cần Trương Soa khai ra, thì y liền có thể được tháo gông mà ăn cơm.
Vác trên vai cái cùm bằng gỗ nặng tám mươi cân, lại phải đứng chịu thẩm, trong lúc tháng sáu hè nóng nực, không đến hai khắc, Trương Soa mồ hôi đầm đìa, bị nhốt trong nhà lao của Hình bộ nửa tháng trời, trong ba ngày thẩm án phải chịu dụng hình đến hai lần, thân thể đương nhiên suy yếu, liền uể oải kêu lên:
Hồ Sĩ Tương đập phách kinh đường gỗ xuống bàn một phát, quát:
Hai chân Trương Soa run rẩy chống sức nặng của cái cùm bằng gỗ, khó nhọc nói:
Chủ sự Đề lao Trâu Thiệu Quang đến thì thầm vài câu vào tai một tên ngục tốt, tên ngục tốt liền gắp một miếng thịt mỡ béo ngậy cho vào miệng Trương Soa, Trương Soa há miệng chờ, nhưng tên ngục tốt( lính canh ngục) lại đưa miếng thịt đi chỗ khác, đến mức Trương Soa phải rướn cổ nói: