Lẳng Lơ Tao Nhã

Chương 380: Sự nghi ngờ (2)




Trương Nguyên cười nói:

  • Ta mới vào kinh, với Trương thị y làm gì có giao tình. Ngày đại lễ Truyền Lư đó, Trịnh Dưỡng Sinh đến nơi ở của anh vợ ta thăm hỏi ta, nói muốn tặng ta một tòa tứ hợp viện. Chung công công người nói, căn phòng đó ta nhận được không? Đương nhiên là đã từ chối.

Chung thái giám mỉm cười, thấy yên tâm hẳn, nói thẳng:

  • Tạp Gia muốn thỉnh giáo Trương Hàn Lâm chính là, gần đây trong kinh đồn đại, cha con Trịnh quốc cữu và Trịnh Quý phi muốn mưu hại Đông cung. Mọi người hầu trong Đông cung tự cảm thấy bất an, Trương Hàn Lâm nghĩ nếu như Đông cung có gì bất trắc, vậy Phúc Vương kia há không phải là người kế vị, tình huống này nên ứng phó thế nào?

Trương Nguyên nhướn mày, thiếu chút nữa thốt ra ba chữ “Đĩnh kích án”. Ba vụ án lớn cuối thời Minh hắn nhớ rất rõ ràng, Đĩnh kích án là phát sinh năm Vạn Lịch thứ bốn mươi ba, cũng chính là năm ngoái nên phát sinh rồi. Chẳng lẽ lịch sử đang lẳng lặng thay đổi, sau Đĩnh kích án, phong vân tế hội, là đặc biệt muốn đợi Trương Nguyên ta đến tham dự sao?

Hướng về Chung thái giám nói bóng nói gió, quả nhiên trước đây chỉ phát sinh Yêu thư án cũng không có Đĩnh Kích án, Trương Nguyên lẳng lặng gật đầu, nói:

  • Công công chớ suy nghĩ, Hoàng đế tuy không thích Đông cung, nhưng lại không chấp nhận được những chuyện như thế này. Công công sớm chiều siêng năng cẩn thận, nhắc nhở Đông cung xuất nhập môn hộ phải cẩn thận mới được.

Chung thái giám nói:

  • Tạp Gia hiểu được, Tiểu gia bây giờ cũng rất cẩn thận, Tiểu gia đều là ru rú ở trong cung Từ Khánh.

Nhìn Trương gia nhíu mày trầm tư, hỏi:

  • Trương Hàn Lâm nghĩ tới mấy chuyện gì đó?

Trương Nguyên đang suy nghĩ tìm tòi trong lịch sử cuối thời Minh tiền nhân hậu quả của vụ Đĩnh Kích án, luôn cảm thấy không thể tin nổi. Người cầm gậy xông vào cung Từ Khánh muốn đánh giết Thái tử đó, rốt cuộc có phải là Trịnh quý phi và cha con Trịnh Quốc Thái xúi giục hay không? Nếu là Trịnh thị xúi giục, vậy Trịnh thị cũng quá ngu ngốc rồi, xúi giục một người điên điên ngốc ngốc như vậy lỗ mãng xông vào thì có thể đánh chết Chu Thường Lạc sao? Cao thủ võ lâm võ nghệ phi thường đi đâu rồi, giết người vượt ngục hung hãn đi đâu rồi, sao không tìm hai thích khách ám sát Thái tử?

Nghĩ đến đây, Trương Nguyên tự cười giễu mình, đây cũng không phải là võ hiệp tiểu thuyết. Nghe Chung thái giám hỏi hắn đang nghĩ cái gì, hắn đương nhiên không thể nói cho Chung thái giám chuyện Đĩnh kích án phát sinh, liền chuyển đề tài:

  • Ta đang nghĩ người đệ đệ kia của Khách ma ma, thật là nông phu của Bảo Định phủ sao?

Chung thái giám không rõ Trương Nguyên vì sao đột nhiên nói tới Khách Quang Tiên, đáp:

  • Tất nhiên là nông phu, trượng phu của Khách ma ma Hầu Nhị cũng là nông phu, đều là nghề nông đấy.

Trương Nguyên hỏi:

  • Hầu Nhị ở chỗ nào?

Chung thái giám nói:

  • Chết rồi, năm thứ hai Khách Ấn Nguyệt nhập cung Hầu Nhị đó liền chết rồi, Hoàng cung tìm vú nuôi cần đầy đủ chồng và con đấy, nếu không thì không cần. Hầu Nhị đó nếu chết sớm một năm, Khách Ấn Nguyệt sẽ không thể vào cung, cũng chính vì Hầu Nhị chết rồi, Khách Ấn Nguyệt mới ở luôn trong cung, Ca nhi cũng quyến luyến cô ta, nếu không sớm đã trục xuất ra khỏi cung trở về Bảo Định rồi.

Trương Nguyên thầm nghĩ:

“Điều này thật đúng là khéo à nha.

Hắn nói:

  • Ta thấy đệ đệ của Khách ma ma tướng mạo bất phàm, về sau có lẽ có thể hơn hẳn mọi người.

Chung thái giám cười nói:

  • Có thể được Trạng Nguyên công khen ngợi đệ đệ của cô ta, Khách Ấn Nguyệt tất nhiên rất mừng. Trương công tử cũng biết thuật xem tướng?

Trương Nguyên cười nói:

  • Biết sơ sơ, biết sơ sơ, tuy nhiên công công có thể dùng lời này của ta làm cho Khách ma ma vui thích.

Hắn hỏi:

  • Công công nay đã đối thực với Khách ma ma chưa?

Chung thái giám hơi lộ vẻ lúng túng nói:

  • Quân tử không đoạt thứ mà người khác thích, Ngụy Triều và Tạp Gia quan hệ không tệ, hơn nữa Ngụy Triều còn trẻ tuổi hơn so với Tạp Gia.

Trương Nguyên thầm nghĩ:

“Đối thực mà thôi, cũng không phải là vợ chồng, đều là thái giám, trẻ hay không trẻ tuổi có quan hệ gì lớn đâu. Hơn nữa Ngụy Tiến Trung so với người và Ngụy Triều còn lớn tuổi hơn, đợi Khách thị và Ngụy Tiến Trung thân nhau, vậy lão Chung người cũng không có kịch diễn rồi.”

Lời này không dễ nói với Chung công công, hắn đành nói:

  • Thôi được, Chung công công và Khách ma ma quan hệ tốt với nhau là được, Chung công công đừng cho rằng là chuyện bình thường, cái này đích xác rất quan trọng.

Trương Nguyên lại lần nữa dặn dò chuyện này, Chung thái giám đương nhiên không dám bỏ ngoài tai, nhưng y nghe theo kiến nghị của Trương Nguyên mới tới cung Từ Khánh làm việc, nói:

  • Tạp Gia hiểu được, Tạp Gia gần đây không phải là thân thiết với Khách ma ma nhiều sao?

Trương Nguyên cười nói:

  • Vậy là tốt, vậy là tốt.

Chung thái giám vỗ trán, nâng cốc rượu nói:

  • Chỉ chăm chú nói chuyện, vẫn chưa chúc mừng Trạng Nguyên công, nào, Tạp Gia kính Trạng Nguyên công một chén.

Hai người nâng chén, uống một hơi cạn sạch, nhìn nhau cười lớn.

Chung thái giám nghĩ đến một chuyện, nói:

  • Trương công tử, gần đây Tạp Gia và Khách Ấn Nguyệt ăn ở với nhau khá nhiều, phát hiện cô ấy rất có khả năng biết chữ, cô ấy lại nói không biết chữ, cô ấy chỉ là một nông phụ, chưa bao giờ đọc qua sách.

Chính lúc này, nghe được từ cửa nhỏ bên viện truyền đến giọng của Khách Ấn Nguyệt:

  • Chung công công, tiểu phụ nhân có thể kính Trạng Nguyên lang một chén không?

Trương Nguyên thấp giọng nói với Chung thái giám:

  • Công công về sau lưu ý nhiều một chút, hỏi ít nhìn nhiều. Mời Khách ma ma vào đi.

Chung thái giám gật đầu, đứng dậy dặn dò thị tỳ đứng ở bậc thềm hành lang:

  • Mời Khách ma ma vào.

Kinh thành vào cuối xuân, thời tiết đã trở nên ấm áp. Khách Ấn Nguyệt xinh đẹp cao ráo bước lại gần, búi tóc chải cao, mặc bộ váy hoa hướng dương màu tím trong cung, trong cổ áo lộ ra lớp vải lót trắng như tuyết, tím trắng tôn nhau lên, rất là đẹp mắt. Than hình của Khách Ấn Nguyệt dưới váy mùa đông càng đầy đặn mê người hơn.

Khách Ấn Nguyệt vừa mới tiến vào phòng nhỏ, Tiểu Cao liền chạy đến, kêu:

  • Cha nuôi, Vương công công có việc gấp mời người lập tức hồi cung.

Vương công công chính là thư đồng thái giám Vương An của Thái tử Chu Thường Lạc, hết sức trung thành, là thái giám mà Chu Thường Lạc nể trọng nhất. Bởi vậy Chung thái giám vừa nghe Vương An tìm y có chuyện gấp, không dám chậm chễ, hướng về phía Trương Nguyên chắp tay thi lễ nói:

  • Trương công tử, thật có lỗi, thật có lỗi. Tạp Gia có chuyện phải về cung trước. Khách ma ma muốn cùng Tạp Gia hồi cung không?

Khách Ấn Nguyệt nói:

  • Ta không vội, công công mau đi đi, chớ để Vương công công đợi lâu.

Chung thái giám vội vội vàng vàng đi rồi, Trương Nguyên nói với Khách Ấn Nguyệt:

  • Khách ma ma ngồi tạm, tại hạ cũng phải về rồi.

Đôi mắt quyến rũ của Khách Ấn Nguyệt như nước trong vắt, nói:

  • Tiểu phụ nhân còn chưa kính Trạng Nguyên lang một chén mà, Trạng Nguyên lang không phải không nể mặt chứ.

Trương Nguyên nghĩ thầm:

“Nữ nhân này làm ra thái độ giống như Phan Kim Liên, thật không giống phụ nữ nhà nông, ở trong cung không thể học được cách dụ dỗ như vậy, là ruộng bỏ hoang đã lâu hay là có dụng ý khác?”

Trương Nguyên có một loại cảm giác mãnh liệt rằng, thân phận Khách Ấn Nguyệt này không đơn giản, sử ghi chép Khách Ấn Nguyệt là nông phụ Bảo Định sợ rằng cũng không phải là chân tướng.

Khách Ấn Nguyệt thân thể cao ráo đẹp đẽ, thần thái ngả ngớn quyến rũ. Ả đứng ở bên bàn thức ăn gỗ lê, hơi hơi nghiêng người về phía trước, dường như bị bộ ngực to lớn làm vướng víu. Đôi mắt to tròn có chút quá trớn kia liếc nhìn Trương Nguyên, quan sát những biểu cảm nhỏ nhất trên mặt Trương Nguyên.

Trương Nguyên mặt tỉnh bơ, quay đầu gọi người nô tỳ xinh đẹp trên má có lúm đồng tiền ở hành lang lấy thêm một chén rượu tới, rót một chén Hàn đàm xuân tửu, cũng rót đầy chén rượu của mình. Hắn nâng chén nói:

  • Trương Nguyên mời Khách ma ma một chén trước.

Khách Ấn Nguyệt ban đầu thấy Trương Nguyên không đáp lại lời của ả. Vẻ mặt quyến rũ có chút cứng nhắc, lúc này thấy Trương Nguyên mời rượu mình trước, vừa mừng vừa sợ nói:

  • Tiểu phụ nhân sao dám để Trạng Nguyên công mời rượu, há không phải là làm khó tiểu phụ nhân sao?

Trương Nguyên nói:

  • Khách ma ma chăm sóc Hoàng trưởng tôn, vất vả công cao. Trương Nguyên đương nhiên phải mời Khách ma ma.

Khách Ấn Nguyệt cười “hi hi”:

  • Trạng Nguyên công thật biết cách nói chuyện, không phải là cho bú ư, cái này được coi là vất vả công cao gì.

Lúc nói lời này, đã cúi người xuống nâng chén rượu lên, mỉm cười nói:

  • Hay là tiểu phụ nhân mời Trạng Nguyên công đi.

Nói xong liền ngửa cổ lên, bộ ngực lớn ưỡn ra, rượu trong chén đã vào miệng.

Hàn đàm xuân tửu có phần mãnh liệt, chỉ trong nháy mắt, trên gò má trắng nõn nhẵn nhụi của Khách Ấn Nguyệt đã khoác lên một tầng đỏ ửng. Đôi mắt to giống như đang muốn chảy nước ra vậy, thấy Trương Nguyên cũng đã nâng chén uống cạn, ả cười cười nói:

  • Trạng Nguyên công tửu lượng tốt, mặt không đổi sắc.

Tay xoa xoa hai má của mình có chút nóng bừng, ả chăm chú nhìn Trương Nguyên nói:

  • Tiểu phụ nhân không uống được rượu, uống một chút liền hiện rõ lên mặt.

Rõ ràng là làm dáng

Trương Nguyên mỉm cười nói:

  • Khách ma ma vừa nhìn thì biết có thể uống được rượu, mặt không đổi sắc giống như ta mới dễ say. Được rồi, tại hạ phải quay về rồi. Khách ma ma cùng với lệnh đệ, lệnh lang lại tụ họp đi.

Hắn hướng về phía Khách Ấn Nguyệt chắp tay thi lễ, quay người ra khỏi phòng nhỏ.