Trương Nguyên cười nói:
Chung thái giám mỉm cười, thấy yên tâm hẳn, nói thẳng:
Trương Nguyên nhướn mày, thiếu chút nữa thốt ra ba chữ “Đĩnh kích án”. Ba vụ án lớn cuối thời Minh hắn nhớ rất rõ ràng, Đĩnh kích án là phát sinh năm Vạn Lịch thứ bốn mươi ba, cũng chính là năm ngoái nên phát sinh rồi. Chẳng lẽ lịch sử đang lẳng lặng thay đổi, sau Đĩnh kích án, phong vân tế hội, là đặc biệt muốn đợi Trương Nguyên ta đến tham dự sao?
Hướng về Chung thái giám nói bóng nói gió, quả nhiên trước đây chỉ phát sinh Yêu thư án cũng không có Đĩnh Kích án, Trương Nguyên lẳng lặng gật đầu, nói:
Chung thái giám nói:
Nhìn Trương gia nhíu mày trầm tư, hỏi:
Trương Nguyên đang suy nghĩ tìm tòi trong lịch sử cuối thời Minh tiền nhân hậu quả của vụ Đĩnh Kích án, luôn cảm thấy không thể tin nổi. Người cầm gậy xông vào cung Từ Khánh muốn đánh giết Thái tử đó, rốt cuộc có phải là Trịnh quý phi và cha con Trịnh Quốc Thái xúi giục hay không? Nếu là Trịnh thị xúi giục, vậy Trịnh thị cũng quá ngu ngốc rồi, xúi giục một người điên điên ngốc ngốc như vậy lỗ mãng xông vào thì có thể đánh chết Chu Thường Lạc sao? Cao thủ võ lâm võ nghệ phi thường đi đâu rồi, giết người vượt ngục hung hãn đi đâu rồi, sao không tìm hai thích khách ám sát Thái tử?
Nghĩ đến đây, Trương Nguyên tự cười giễu mình, đây cũng không phải là võ hiệp tiểu thuyết. Nghe Chung thái giám hỏi hắn đang nghĩ cái gì, hắn đương nhiên không thể nói cho Chung thái giám chuyện Đĩnh kích án phát sinh, liền chuyển đề tài:
Chung thái giám không rõ Trương Nguyên vì sao đột nhiên nói tới Khách Quang Tiên, đáp:
Trương Nguyên hỏi:
Chung thái giám nói:
Trương Nguyên thầm nghĩ:
“Điều này thật đúng là khéo à nha.
Hắn nói:
Chung thái giám cười nói:
Trương Nguyên cười nói:
Hắn hỏi:
Chung thái giám hơi lộ vẻ lúng túng nói:
Trương Nguyên thầm nghĩ:
“Đối thực mà thôi, cũng không phải là vợ chồng, đều là thái giám, trẻ hay không trẻ tuổi có quan hệ gì lớn đâu. Hơn nữa Ngụy Tiến Trung so với người và Ngụy Triều còn lớn tuổi hơn, đợi Khách thị và Ngụy Tiến Trung thân nhau, vậy lão Chung người cũng không có kịch diễn rồi.”
Lời này không dễ nói với Chung công công, hắn đành nói:
Trương Nguyên lại lần nữa dặn dò chuyện này, Chung thái giám đương nhiên không dám bỏ ngoài tai, nhưng y nghe theo kiến nghị của Trương Nguyên mới tới cung Từ Khánh làm việc, nói:
Trương Nguyên cười nói:
Chung thái giám vỗ trán, nâng cốc rượu nói:
Hai người nâng chén, uống một hơi cạn sạch, nhìn nhau cười lớn.
Chung thái giám nghĩ đến một chuyện, nói:
Chính lúc này, nghe được từ cửa nhỏ bên viện truyền đến giọng của Khách Ấn Nguyệt:
Trương Nguyên thấp giọng nói với Chung thái giám:
Chung thái giám gật đầu, đứng dậy dặn dò thị tỳ đứng ở bậc thềm hành lang:
Kinh thành vào cuối xuân, thời tiết đã trở nên ấm áp. Khách Ấn Nguyệt xinh đẹp cao ráo bước lại gần, búi tóc chải cao, mặc bộ váy hoa hướng dương màu tím trong cung, trong cổ áo lộ ra lớp vải lót trắng như tuyết, tím trắng tôn nhau lên, rất là đẹp mắt. Than hình của Khách Ấn Nguyệt dưới váy mùa đông càng đầy đặn mê người hơn.
Khách Ấn Nguyệt vừa mới tiến vào phòng nhỏ, Tiểu Cao liền chạy đến, kêu:
Vương công công chính là thư đồng thái giám Vương An của Thái tử Chu Thường Lạc, hết sức trung thành, là thái giám mà Chu Thường Lạc nể trọng nhất. Bởi vậy Chung thái giám vừa nghe Vương An tìm y có chuyện gấp, không dám chậm chễ, hướng về phía Trương Nguyên chắp tay thi lễ nói:
Khách Ấn Nguyệt nói:
Chung thái giám vội vội vàng vàng đi rồi, Trương Nguyên nói với Khách Ấn Nguyệt:
Đôi mắt quyến rũ của Khách Ấn Nguyệt như nước trong vắt, nói:
Trương Nguyên nghĩ thầm:
“Nữ nhân này làm ra thái độ giống như Phan Kim Liên, thật không giống phụ nữ nhà nông, ở trong cung không thể học được cách dụ dỗ như vậy, là ruộng bỏ hoang đã lâu hay là có dụng ý khác?”
Trương Nguyên có một loại cảm giác mãnh liệt rằng, thân phận Khách Ấn Nguyệt này không đơn giản, sử ghi chép Khách Ấn Nguyệt là nông phụ Bảo Định sợ rằng cũng không phải là chân tướng.
Khách Ấn Nguyệt thân thể cao ráo đẹp đẽ, thần thái ngả ngớn quyến rũ. Ả đứng ở bên bàn thức ăn gỗ lê, hơi hơi nghiêng người về phía trước, dường như bị bộ ngực to lớn làm vướng víu. Đôi mắt to tròn có chút quá trớn kia liếc nhìn Trương Nguyên, quan sát những biểu cảm nhỏ nhất trên mặt Trương Nguyên.
Trương Nguyên mặt tỉnh bơ, quay đầu gọi người nô tỳ xinh đẹp trên má có lúm đồng tiền ở hành lang lấy thêm một chén rượu tới, rót một chén Hàn đàm xuân tửu, cũng rót đầy chén rượu của mình. Hắn nâng chén nói:
Khách Ấn Nguyệt ban đầu thấy Trương Nguyên không đáp lại lời của ả. Vẻ mặt quyến rũ có chút cứng nhắc, lúc này thấy Trương Nguyên mời rượu mình trước, vừa mừng vừa sợ nói:
Trương Nguyên nói:
Khách Ấn Nguyệt cười “hi hi”:
Lúc nói lời này, đã cúi người xuống nâng chén rượu lên, mỉm cười nói:
Nói xong liền ngửa cổ lên, bộ ngực lớn ưỡn ra, rượu trong chén đã vào miệng.
Hàn đàm xuân tửu có phần mãnh liệt, chỉ trong nháy mắt, trên gò má trắng nõn nhẵn nhụi của Khách Ấn Nguyệt đã khoác lên một tầng đỏ ửng. Đôi mắt to giống như đang muốn chảy nước ra vậy, thấy Trương Nguyên cũng đã nâng chén uống cạn, ả cười cười nói:
Tay xoa xoa hai má của mình có chút nóng bừng, ả chăm chú nhìn Trương Nguyên nói:
Rõ ràng là làm dáng
Trương Nguyên mỉm cười nói:
Hắn hướng về phía Khách Ấn Nguyệt chắp tay thi lễ, quay người ra khỏi phòng nhỏ.