Lẳng Lơ Tao Nhã

Chương 381: Phiền phức




Khách Ấn Nguyệt đuổi theo nói:

  • Trạng Nguyên công đợi một chút, tiểu phụ nhân bảo huynh đệ kia của ta và liệt tử tới dập đầu với Trạng Nguyên công một cái.

Đại hán ngang tàng Khách Quang Tiên và thiếu niên Hầu Quốc Hưng đã đi vào trong viện, quỳ xuống liền hướng về phía Trương Nguyên dập đầu. Trương Nguyên nói:

  • Lúc trước không phải là đã kiến lễ rồi sao, hãy mau đứng lên, xin đứng lên xin đứng lên.

Hắn ra hiệu cho Uông Đại Chùy và Lai Phúc đỡ hai người đứng lên.

Khách Ấn Nguyệt nói:

  • Trạng Nguyên công, huynh đệ này của ta bướng bỉnh, nói ở quê nhà làm ruộng không có đường sống, muốn ở trong kinh thành tìm một chức quan. Không biết Trạng Nguyên công có thể giúp đỡ hay không? Hay là làm đầy tớ cho Trạng Nguyên công cũng rât tốt.

Trương Nguyên thầm nghĩ:

“Sao lại quấn lấy ta, tỉ đệ Khách thị này lai lịch khả nghi. Ta sao có thể để ở bên mình.”

Mỉm cười nói:

  • Khách ma ma, tại hạ là ở nhà anh vợ, thật sự không thuận tiện lắm, lệnh đệ tràn đầy khí khái anh hùng, tướng mạo bất phàm, sao có thể cúi mình làm tôi tớ?

Khách Quang Tiên kia vẫn khom người cúi thấp đầu, nghe Trương Nguyên khen, y liền ngước mắt lên liếc nhìn Trương Nguyên một cái, lập tức lại cúi đầu.

Khách Ấn Nguyệt nói:

  • Trạng Nguyên công không phải sắp dọn ra khỏi nhà anh vợ ư? Tiểu phụ nhân nghe nói Trịnh quốc cữu tặng cho Trạng Nguyên công một tòa tứ hợp viện.

Đôi mắt đẹp ung dung chăm chú nhìn Trương Nguyên.

Trương Nguyên thầm nghĩ:

“Khách Ấn Nguyệt nói lời này dường như có ý thăm dò.”

Hắn lắc đầu cười nói:

  • Chuyện này vậy mà lại truyền đến tai Khách ma ma sao? Thật sự là lời người đáng sợ! Tại hạ sao dám nhận sự ban thưởng lớn của Trịnh quốc cữu, đã từ chối khéo rồi.

Khách Ấn Nguyệt “Ồ” một tiếng, lại nói:

  • Vậy đợi Trạng Nguyên công an định chỗ ở, lại giúp huynh đệ này của tiểu phụ nhân tìm một chức quan nhé, tránh cho nó cả ngày du đãng không có việc gì làm. Tiểu phụ nhân ở kinh thành tuy đã hơn mười năm, nhưng đều ở trong cung, không quen biết Ngoại quan nào. Hôm nay gặp Trạng Nguyên công khiêm tốn nhã nhặn dễ gần, tiểu phụ nhân mới dám mạo muội nhờ vả như vậy, Trạng Nguyên công chớ trách phạt.

Trương Nguyên nhìn người phụ nữ cao ráo khiêu gợi này, thầm nghĩ:

“Ngươi bây giờ chỉ là một vú nuôi của Hoàng trưởng tôn bị lạnh nhạt, không phải là Tần Thánh phu nhân của Hoàng đế Thiên Khải. Bảo một tân khoa như ta tìm cho đệ đệ ngươi một chức quan, đích xác đã rất cả gan rất mạo muội rồi, dựa vào đâu mà ngươi nắm chắc như thế?”

Hắn lại ôn hòa nói:

  • Ta có vài vị đồng niên, qua mấy tháng nữa sẽ ra khỏi kinh nhậm chức. Ta có thể đem lệnh đệ tiến cử một vị trong đó, đi theo châu nha nào đó hoặc huyện nha nào đó làm người hầu, Khách ma ma nghĩ như thế nào?

Không vượt ra dự đoán của Trương Nguyên, Khách Ấn Nguyệt nói:

  • Đa tạ Trạng Nguyên công, chỉ là đệ đệ này của tiểu phụ nhân gan nhỏ hiền lành, trừ có mấy cân khí lực ra thì không có sở trường nào khác. Hơn nữa tiểu phụ nhân cũng không muốn nó rời kinh, còn muốn nó giúp ta chiếu cố Quốc Hưng con ta một chút nữa. Tiểu phụ nhân hiện nay cũng chỉ có hai người bọn họ là thân nhân, không muốn rời xa.

Trương Nguyên nhìn đứa con trai mặt như cái bánh lớn của Khách Ấn Nguyệt, hỏi:

  • Lệnh lang mấy tuổi rồi?

Khách Ấn Nguyệt nói:

  • Năm mới là mười một tuổi, đần như khúc gỗ, lễ tiết đều không có.

Trong ngữ khí cũng không có ý yêu thương, dường như còn có chút chán ghét.

Trương Nguyên nhìn Hầu Quốc Hưng nói:

  • Mười một tuổi, thân hình cũng đã lớn rồi.

Nói với Khách Ấn Nguyệt:

  • Đã không muốn rời kinh, vậy thì chờ ta sau khi an định ở Hàn Lâm viện, xem xem có thể vì lệnh đệ mà tìm một chức quan ở Hàn Lâm viện được hay không?

Hắn nghĩ thầm rằng:

“Theo bên cạnh ta chắc chắn là không được, để ở Hàn Lâm viện làm việc vặt thì có thể, cũng để ta nhìn xem tỉ đệ các ngươi rốt cuộc là người như thế nào?”

Khách Ấn Nguyệt vội nói:

  • Đa tạ đa tạ, đa tạ Trạng Nguyên công.

Ả lắc cái eo thon thi lễ với Trương Nguyên.

Trương Nguyên chắp tay nói:

  • Vậy ta đi về trước, xin Khách ma ma hãy chuyển lời cho Chung công công, đa tạ rượu ngon của ông ấy.

Hắn dẫn theo Lai Phúc, Uông Đại Chùy, dọc theo bờ đông sông Tiền Hải chậm rãi mà đi. Hắn thưởng thức cảnh sắc Tiền Hải, lại suy nghĩ về thân phận bí ẩn của Khách Ấn Nguyệt và trường hợp của Thái tử Chu Thường Lạc.

Ánh tà dương chiếu rọi, Tiền Hải sóng biếc dập dờn, bên bờ cây xanh râm mát. Nội thành Bắc Kinh kể ra cảnh sắc nơi này là đẹp nhất. Trương Nguyên lần trước tới nơi này cảnh sắc là cả một vùng băng, bây giờ ánh nắng mùa xuân dễ chịu, nước biếc phản chiếu bầu trời, hoàn toàn là hai thế giới.

Uông Đại Chùy “Hô hô” cười nói:

  • Thiếu gia, nữ nhân vóc dáng cao gầy kia chính là vú nuôi của Hoàng trưởng tôn ấy ư, chậc chậc.

Lời y còn chưa nói ra khỏi miệng là:

“Chậc chậc, hai cái vú lớn kia chắc chắn đủ sữa, còn có thể đè chết tôn tử kia của Hoàng đế.”

Trương Nguyên “Ừ” một tiếng, trong lòng nghĩ: “Khách Ấn Nguyệt theo bên cạnh Chu Do Hiệu hơn mười năm rồi, đối với Chu Do Hiệu hẳn là yêu quý. Cô ta cũng ngóng trông Chu Do Hiệu có thể lập làm Hoàng thái tôn, về sau kế thừa ngôi vị Hoàng đế, cô ta cũng dễ thơm lây. Về phần cô ta rốt cuộc có thân phận gì, có thể lưu tâm từ từ điều tra lại, tạm thời sẽ không có vấn đề gì.”

Ba người Trương Nguyên từ Hoàng thành phố Bắc Đại vòng đến con đường hẹp phía đông Hoàng thành, đi ngang qua phố Đông Trường An, vào cửa Đông Công Sinh. Trương Nguyên thấy thời gian vẫn còn sớm, liền đến công đường Binh bộ thăm Kỳ Bưu Giai trước. Kỳ Bưu Giai lần này tuy rằng thi rớt, nhưng không quay về Thiệu Hưng mà ở lại bên cha y Kỳ Thừa Tùng tiếp tục đọc sách, chuẩn bị kỳ thi hội ba năm sau. Ở chỗ Kỳ Bưu giai ngồi chơi một lúc, Kỳ Thừa Tùng từ công đường Binh bộ quay trở về. Trương Nguyên hỏi thăm Kỳ Thừa Tùng về việc đệ tử Tông Nguyên Hóa của Từ Quang Khải đưa đến súng Tọa Phát (súng kíp) cho Bộ binh Võ khí ti. Kỳ Thừa Tùng lại không biết có chuyện súng kíp, nói:

  • Ta ngày mai hỏi một chút, chỉ là Binh bộ cũng thiếu ngân lượng ít lương thực, muốn đổi mới Điểu súng (gọi chung về súng đánh lửa, khẩu độ của súng như mỏ chim nên gọi là điểu súng) trên quy mô lớn không phải là chuyện dễ dàng.

Trương Nguyên nói:

  • Tạm thời cũng không cần đổi mới trên quy mô lớn. Chỉ là mỗi năm súng đúc mới có thể chế tạo như thế, mấy năm sau cũng có thể đổi mới một số lượng lớn rồi.

Kỳ Thừa Tùng lắc đầu nói:

  • Chế Điểu súng kiểu mới tuyệt đối không phải dễ dàng như cháu nói, cần phải Bộ nghị mới được. Cái gọi là Bộ nghị, chính là quan giữ ấn của Binh bộ và quan viên Binh bộ ngũ phẩm trở lên cùng bàn bạc. Lắm người nhiều ý, Điểu súng kiểu mới không dễ dàng thông qua Bộ nghị.

Trương Nguyên nói:

  • Tại hạ cũng biết làm việc này khó, chỉ là tình thế Liêu Đông cấp bách, theo cháu dự liệu, không quá ba năm, Liêu Đông tất có đại chiến.

Kỳ Bưu Giai ở một bên nói:

  • Phụ thân, nhi tử đã nhìn qua súng Toại Phát đó. Đốt lửa mau lẹ, đích xác đốt dây lửa so với Điểu súng dễ dàng hơn.

Kỳ Thừa Tùng nói:

  • Ta ngày mai để ý một chút, lệnh cho thợ binh của Vũ khí ti bắn thử. Nếu Thực sự vượt trội, ta sẽ đề xuất Bộ nghị.

Trương Nguyên có chút bất đắc dĩ, hắn tuy thi đậu Trạng Nguyên, nhưng ảnh hưởng đối với quốc sự vẫn cực kỳ hữu hạn. Muốn phổ biến súng Toại Phát đều rất phí lực, con đường cứu quốc quả là gánh nặng đường xa! May mà kế hoạch cứu quốc vẫn trong quá trình vững bước tiến hành, hắn cuối cùng cũng có chỗ đứng ở triều đình rồi. Gan phải lớn hơn, suy nghĩ phải tinh tế, không nên gấp gáp, luôn luôn có thể tìm được đường ra.

Kỳ Thừa Tùng giữ Trương Nguyên ở lại dùng cơm, Trương Nguyên khéo léo từ chối. Hắn muốn đi Hội Đồng quán bái kiến lão sư Dương Liên. Dương Liên đã chuẩn bị rượu và thức ăn đang chờ hắn đến, thầy trò hai người ngồi đối diện nhau, nói thoải mái quốc sự Đại Minh. Dương Liên hỏi:

  • Ta nghe nói Trịnh Dưỡng Tính muốn tặng ngươi tứ hợp viện ở phường Đại Thời Ung phải không?

Trương Nguyên cười khổ nói:

  • Đúng là tốt không thấy mà chỉ thấy toàn chuyện xấu! Lễ vật của Trịnh Dưỡng Tính, học sinh sao có thể thu nhận.

Dương Liên mỉm cười, nói:

  • Đây là y muốn hủy hoại danh dự của ngươi! Ta biết ngươi tuyệt đối sẽ không nhận, ngươi không phải là loại người hồ đồ đó.

Trương Nguyên nói:

  • Học sinh nghe nói trong kinh Trịnh thị có lời đồn bất lợi với Đông cung.

Dương Liên lập tức tiếp lời:

  • Giới Tử cũng nghe nói rồi sao? Không có lửa sao có khói, tự có duyên cớ. Trịnh thị và Hồng Phong giáo một dải kinh kỳ có quan hệ mật thiết, đang luôn chờ đợi thời cơ làm hại Đông cung.

Trương Nguyên hỏi:

  • Thật sự có Hồng Phong giáo sao?

Dương Liên nói:

  • Đương nhiên là có, chỉ là bí hiểm không muốn người khác biết rõ mà thôi.

Trương Nguyên thầm nghĩ:

“Xem xét từ Đĩnh Kích án trong lịch sử, có rất nhiều điểm nghi vấn. Trịnh quý phi xuất thân trong sự tranh đấu khốc liệt của hậu cung lại ấu trĩ như vậy, quả thật không có cách nào hiểu được.”

Hắn nói:

  • Lão sư yên tâm, Thái tử vẫn là người kế vị của một nước, thần linh bảo hộ, bọn đạo chích chỉ nhảy nhót mà thôi.

Dương Liên nói:

  • Hoàng đế thánh thể an khang, bọn đạo chích đương nhiên không có năng lực làm, một khi…

Ông không nói tiếp nữa.

Trương Nguyên nói:

  • Trịnh thị đó thật là si tâm vọng tưởng, đại thần trong triều cũng không tha cho Trịnh thị làm xằng làm bậy.

  • Không đâu.

Dương Liên nói:

  • Trong các quan ở kinh thành vây cánh của Trịnh thị không ít, những người này cũng sợ Đông cung sau khi lên ngôi sẽ thanh toán bọn họ, bởi vậy thế lực của Trịnh thị cũng không thể coi thường.