Khách Ấn Nguyệt đuổi theo nói:
Đại hán ngang tàng Khách Quang Tiên và thiếu niên Hầu Quốc Hưng đã đi vào trong viện, quỳ xuống liền hướng về phía Trương Nguyên dập đầu. Trương Nguyên nói:
Hắn ra hiệu cho Uông Đại Chùy và Lai Phúc đỡ hai người đứng lên.
Khách Ấn Nguyệt nói:
Trương Nguyên thầm nghĩ:
“Sao lại quấn lấy ta, tỉ đệ Khách thị này lai lịch khả nghi. Ta sao có thể để ở bên mình.”
Mỉm cười nói:
Khách Quang Tiên kia vẫn khom người cúi thấp đầu, nghe Trương Nguyên khen, y liền ngước mắt lên liếc nhìn Trương Nguyên một cái, lập tức lại cúi đầu.
Khách Ấn Nguyệt nói:
Đôi mắt đẹp ung dung chăm chú nhìn Trương Nguyên.
Trương Nguyên thầm nghĩ:
“Khách Ấn Nguyệt nói lời này dường như có ý thăm dò.”
Hắn lắc đầu cười nói:
Khách Ấn Nguyệt “Ồ” một tiếng, lại nói:
Trương Nguyên nhìn người phụ nữ cao ráo khiêu gợi này, thầm nghĩ:
“Ngươi bây giờ chỉ là một vú nuôi của Hoàng trưởng tôn bị lạnh nhạt, không phải là Tần Thánh phu nhân của Hoàng đế Thiên Khải. Bảo một tân khoa như ta tìm cho đệ đệ ngươi một chức quan, đích xác đã rất cả gan rất mạo muội rồi, dựa vào đâu mà ngươi nắm chắc như thế?”
Hắn lại ôn hòa nói:
Không vượt ra dự đoán của Trương Nguyên, Khách Ấn Nguyệt nói:
Trương Nguyên nhìn đứa con trai mặt như cái bánh lớn của Khách Ấn Nguyệt, hỏi:
Khách Ấn Nguyệt nói:
Trong ngữ khí cũng không có ý yêu thương, dường như còn có chút chán ghét.
Trương Nguyên nhìn Hầu Quốc Hưng nói:
Nói với Khách Ấn Nguyệt:
Hắn nghĩ thầm rằng:
“Theo bên cạnh ta chắc chắn là không được, để ở Hàn Lâm viện làm việc vặt thì có thể, cũng để ta nhìn xem tỉ đệ các ngươi rốt cuộc là người như thế nào?”
Khách Ấn Nguyệt vội nói:
Ả lắc cái eo thon thi lễ với Trương Nguyên.
Trương Nguyên chắp tay nói:
Hắn dẫn theo Lai Phúc, Uông Đại Chùy, dọc theo bờ đông sông Tiền Hải chậm rãi mà đi. Hắn thưởng thức cảnh sắc Tiền Hải, lại suy nghĩ về thân phận bí ẩn của Khách Ấn Nguyệt và trường hợp của Thái tử Chu Thường Lạc.
Ánh tà dương chiếu rọi, Tiền Hải sóng biếc dập dờn, bên bờ cây xanh râm mát. Nội thành Bắc Kinh kể ra cảnh sắc nơi này là đẹp nhất. Trương Nguyên lần trước tới nơi này cảnh sắc là cả một vùng băng, bây giờ ánh nắng mùa xuân dễ chịu, nước biếc phản chiếu bầu trời, hoàn toàn là hai thế giới.
Uông Đại Chùy “Hô hô” cười nói:
Lời y còn chưa nói ra khỏi miệng là:
“Chậc chậc, hai cái vú lớn kia chắc chắn đủ sữa, còn có thể đè chết tôn tử kia của Hoàng đế.”
Trương Nguyên “Ừ” một tiếng, trong lòng nghĩ: “Khách Ấn Nguyệt theo bên cạnh Chu Do Hiệu hơn mười năm rồi, đối với Chu Do Hiệu hẳn là yêu quý. Cô ta cũng ngóng trông Chu Do Hiệu có thể lập làm Hoàng thái tôn, về sau kế thừa ngôi vị Hoàng đế, cô ta cũng dễ thơm lây. Về phần cô ta rốt cuộc có thân phận gì, có thể lưu tâm từ từ điều tra lại, tạm thời sẽ không có vấn đề gì.”
Ba người Trương Nguyên từ Hoàng thành phố Bắc Đại vòng đến con đường hẹp phía đông Hoàng thành, đi ngang qua phố Đông Trường An, vào cửa Đông Công Sinh. Trương Nguyên thấy thời gian vẫn còn sớm, liền đến công đường Binh bộ thăm Kỳ Bưu Giai trước. Kỳ Bưu Giai lần này tuy rằng thi rớt, nhưng không quay về Thiệu Hưng mà ở lại bên cha y Kỳ Thừa Tùng tiếp tục đọc sách, chuẩn bị kỳ thi hội ba năm sau. Ở chỗ Kỳ Bưu giai ngồi chơi một lúc, Kỳ Thừa Tùng từ công đường Binh bộ quay trở về. Trương Nguyên hỏi thăm Kỳ Thừa Tùng về việc đệ tử Tông Nguyên Hóa của Từ Quang Khải đưa đến súng Tọa Phát (súng kíp) cho Bộ binh Võ khí ti. Kỳ Thừa Tùng lại không biết có chuyện súng kíp, nói:
Trương Nguyên nói:
Kỳ Thừa Tùng lắc đầu nói:
Trương Nguyên nói:
Kỳ Bưu Giai ở một bên nói:
Kỳ Thừa Tùng nói:
Trương Nguyên có chút bất đắc dĩ, hắn tuy thi đậu Trạng Nguyên, nhưng ảnh hưởng đối với quốc sự vẫn cực kỳ hữu hạn. Muốn phổ biến súng Toại Phát đều rất phí lực, con đường cứu quốc quả là gánh nặng đường xa! May mà kế hoạch cứu quốc vẫn trong quá trình vững bước tiến hành, hắn cuối cùng cũng có chỗ đứng ở triều đình rồi. Gan phải lớn hơn, suy nghĩ phải tinh tế, không nên gấp gáp, luôn luôn có thể tìm được đường ra.
Kỳ Thừa Tùng giữ Trương Nguyên ở lại dùng cơm, Trương Nguyên khéo léo từ chối. Hắn muốn đi Hội Đồng quán bái kiến lão sư Dương Liên. Dương Liên đã chuẩn bị rượu và thức ăn đang chờ hắn đến, thầy trò hai người ngồi đối diện nhau, nói thoải mái quốc sự Đại Minh. Dương Liên hỏi:
Trương Nguyên cười khổ nói:
Dương Liên mỉm cười, nói:
Trương Nguyên nói:
Dương Liên lập tức tiếp lời:
Trương Nguyên hỏi:
Dương Liên nói:
Trương Nguyên thầm nghĩ:
“Xem xét từ Đĩnh Kích án trong lịch sử, có rất nhiều điểm nghi vấn. Trịnh quý phi xuất thân trong sự tranh đấu khốc liệt của hậu cung lại ấu trĩ như vậy, quả thật không có cách nào hiểu được.”
Hắn nói:
Dương Liên nói:
Ông không nói tiếp nữa.
Trương Nguyên nói:
Trịnh thị đó thật là si tâm vọng tưởng, đại thần trong triều cũng không tha cho Trịnh thị làm xằng làm bậy.
Không đâu.
Dương Liên nói: