Ngày hai mươi chín càng nhàm chán, tòa nhà của Đổng thị cả ngày không có ai ra vào. Đến ban đêm giờ Hợi, hai bên bờ sông Bào Tử mọi người gần như tắt đèn hết rồi, Năng Lương ngả ra đất ngủ nửa đêm trước, Mính Yên khoác một cái áo dài, ngồi xếp bằng ở ven đài quan sát, uống rượu trong hồ lô. Bắc Kinh hoàng mễ tửu có tác dụng chống lạnh, thỉnh thoảng liếc mắt một cái về hướng tòa nhà Đổng thị, nghĩ thầm hôm nay trời không mưa còn được, ngồi mãi chán đến chết khô, nhẹ giọng ngâm nga "tây lầu kí" mà Tông Tử thiếu gia thích hát mấy ngày nay :
"Tâm kinh chiến,
kiến lãnh tẩm bích hồ nhất phiến, thị lệ ảnh.
Oánh oánh diêu mộng nhãn. Phi y khởi, mang tầm bút nghiễn, nhất liêm hoa ảnh bán sàng thư.
Bão tất thân ngâm phú tác cư, kim dạ nguyệt minh ứng hữu mộng.
Sầu đa vị thẩm mộng hà như. Ngã vu quyên,
vi tưởng tố vi, chích nguyện nhất bệnh nhi vong, quyết tuyệt liễu giá đoạn nhân duyên."
Mính Yên bỗng nhiên ngậm miệng, y nhìn thấy tòa nhà Đổng thị cách một dặm thắp sáng đèn, y cầm lấy kính viễn vọng nhìn, ngọn đèn dầu kia lại tắt, Mính Yên lơ đễnh. Tiếp tục xướng khúc, uống xong nửa hồ lô rượu, đã là sau nửa đêm rồi, có cảm giác ba, bốn phần say, cơn buồn ngủ cũng bắt đầu nổi lên, phải đi kêu Năng Lương lên nhận ca.
Năng Lương mơ màng cầm lấy kính viễn vọng, nhìn thự xá của Đổng thị, lẩm bẩm nói:
Bỗng nhiên giọng gấp gáp nói:
Mính Yên híp mắt nhìn chỉ thấy trong tòa nhà Đổng thị dường như có một ngọn đèn dầu, cầm kính thiên lý mới thấy rõ ràng, ở gốc cây đào ở vườn sau, hình như có ba bóng người. Một người xách đèn lồng, hai người kia dường như đang đào cái gì đó, ngạc nhiên nói:
Liền chăm chú nhìn một hồi, chỉ thấy hai người kia đào rất lâu, hố được đào rất sâu, vẫn không thấy bảo bối nào, không khỏi ngáp liên tục mấy cái.
Năng Lương nói:
Cầm kính viễn vọng nhìn lại "A" một tiếng, nói:
Mính Yên ngáp nói:
Rồi đi ngủ, ngày hôm sau tỉnh lại hỏi Năng Lương sau đó còn thấy gì không, Năng Lương lắc đầu.
Theo dõi hai ngày hai đêm rồi chỉ thấy việc nửa đêm đào hầm khá kỳ quái, đương nhiên phải bẩm báo cho Tông Tử thiếu gia, Trương Đại nghe xong, cảm thấy có bí ẩn gì đó, lập tức đến Đông tứ bài lâu gặp Trương Nguyên, nói suy đoán của mình:
Trương Nguyên nói:
Trương Đại hưng phấn nói:
Trương Nguyên nói:
Trương Đại cau mày nói:
Trương Nguyên kiên quyết nói:
Trương Đại hùng hồn nói:
Trương Nguyên nói:
Chạng vạng hôm đó Thương Chu Tộ trở về, Trương Nguyên kể lại chuyện này cho nội huynh, Thương Chu Tộ cau mày nói:
Trương Nguyên nói:
Thương Chu Tộ thấy thái độ của Trương Nguyên kiên quyết, y cũng không ngăn cản, chỉ dặn dò Trương Nguyên làm việc phải cẩn thận, chớ để thương vong, Trương Nguyên nói:
Mùng một tháng ba, Trương Nguyên, Trương Đại phân công nhau đi liên lạc các cử nhân, đương nhiên Hàn Xã xã viên là chủ lực, mặt khác hẹn một ít cử nhân ở phủ Tô Châu, hẹn buổi sáng ngày mai tụ tập bên sông Bào Tử, đồng thời, Năng Lương và Mính Yên tiếp tục ở đài quan sát theo dõi.
Mùng hai tháng ba giờ Dần, hơn năm mươi cử nhân của Hàn Xã tụ tập đầy đủ bên sông Bào Tử, có hơn ba mươi cử nhân khác của phủ Tô Châu, Trương Nguyên cầm đầu, trùng trùng điệp điệp đến trước cửa chính thự xá của Đổng Kỳ Xương cao giọng kêu Đổng Huyền Tể ra gặp. Cha con Đổng thị gặp kẻ thù lớn, hơn mười nô bộc trong nhà đều gom lại tới tiền viện, sẵn sàng trận địa đón quân địch. Trương Nguyên lời lẽ chính nghĩa khiển trách Đổng Kỳ Xương hãm hại hắn, yêu cầu Đổng Kỳ Xương chủ động tự thú, ngoan ngoãn sẽ được khoan hồng, kháng cự sẽ nghiêm trị, vân vân, nói mấy lời vô nghĩa, Hàn Xã xã viên đều cảm thấy kỳ quái: “Trương xã thủ xưa nay nói chuyện sắc bén, hôm nay sao lại dông dài như vậy, nói mấy lời vô nghĩa này thì có tác dụng gì?”
Trong lúc Trương Nguyên và cha con Đổng Kỳ Xương ở cửa chính tranh cãi lí lẽ, Năng Lương cùng Uông Đại Chùy, Lai Phúc, Phùng Hổ ba người lẻn vào cửa sau của thự xá Đổng thị, thấy không có người trông coi, liền trèo tường vào. Bốn người đều mang theo cuốc, rất nhanh tìm thấy khoảng rừng đào ở vườn sau kia, cẩn thận nhìn xuống mặt đất, không thấy có dấu vết đào bới, Năng Lương quay đầu sang nhìn về phía đài quan sát, áng chừng vị trí đại khái từ trên đài nhìn xuống đây, thấy hai hàng giá để bình hoa, có ba tầng, bày biện hơn mười bồn hoa lan, lúc này Uông Đại Chùy và Phùng Hổ cẩn thận dời cái giá để bình hoa đi chỗ khác, quả nhiên phát hiện mặt đất nơi này có dấu vết bị đào xới.
...
Ngoài cửa chính thự xá của Đổng thị Trương Nguyên vẫn còn sử dụng ngôn ngữ ngoại giao nói chuyện với cha con Đổng Kỳ Xương, khoảng chừng hai khắc, chuyện cũ thao thao bất tuyệt, Đổng Kỳ Xương ở bên trong không kiên nhẫn nghe được nữa, cười lạnh nói:
Nói xong quay người đi vào nhà.
Trương Nguyên không chút manh động, nho nhã lễ độ nói:
Đổng Kỳ Xương ngửa mặt lên trời cười ha ha, nói:
Lại cười lạnh nói:
Trương Nguyên dặn dò Vũ Lăng một câu, Vũ Lăng lên tiếng trả lời rồi đi, điều này làm cho cha con Đổng thị kinh nghi bất định, tuy biết tên thợ thủ công kia nửa tháng trước đã rời kinh thành rồi, nhưng vẫn bất an, liền đợi xem Trương Nguyên có thể chơi trò gì.
Hiện giờ Trương Nguyên cũng không phí lời, nghĩ thầm rằng bọn Năng Lương cũng đào được khá khá rồi, nếu như bây giờ không có việc gì để nói, lúc đó chúng ta sẽ cùng cha con Đổng thị và một đám gia nô im lặng nhìn nhau, trường hợp này cực kì cổ quái.
Lại đợi thêm một khắc, Đổng Kỳ Xương không kiên nhẫn được nữa, chân lão tê rồi, không thèm để ý đến Trương Nguyên, lệnh cho gia nô bảo vệ tốt cửa trước cửa sau, y muốn về nghỉ ngơi. Đúng lúc này, nghe được tiếng một người kêu to từ sau vườn chạy đến:
Cha con Đổng thị vừa nghe vậy, mặt lập tức trắng bệch, lúc này Đổng Kỳ Xương mới hiểu được Trương Nguyên vì sao nói linh tinh bậy bạ với y trong thời gian dài như vậy, đây là điệu hổ ly sơn, dương đông kích tây, chỉ có điều làm sao Trương Nguyên biết vườn sau có thi thể!
Năng Lương ở phía trước, Lai Phúc, Phùng Hổ hai người khiêng cái cuốc ở phía sau, lại nhìn thấy Uông Đại Chùy kéo một tử thi đầy bùn đất đến đây, bốn người này thật quá đáng, không đi đường vòng mà lại trực tiếp từ cửa sau chạy ra cửa trước.
Đổng Kỳ Xương liền lùi mấy bước, lảo đảo, nếu không phải được nô bộc đỡ lấy, đã ngã xuống đất, y biết, Hoa Đình Đổng thị lúc này hoàn toàn xong đời rồi.
Đợi người của ngũ thành Binh Mã Ti tới, Đổng Tổ Thường đã bị đánh cho chết khiếp, Đổng Kỳ Xương bởi vì tuổi già, không ai đánh y, tuy nhiên cũng lê lết trên mặt đất như chó chết.