Lẳng Lơ Tao Nhã

Chương 361: Tình và thiền (1)




Cách Sùng văn môn ba dặm, là cầu Đại Thông, dân tín cục Ninh Ba phủ ở đây, bên kia cầu còn có một cửa hàng chuyển phát nhanh. Trước đây nhà Thương Chu Tộ gửi thư đều thông qua bưu cục này gửi đi, Thương Chu Tộ làm quan thanh liêm, cũng không bao giờ vì việc tư mà dùng quyền ưu tiên về việc được hơn lượt gửi của quan phủ. Trương Nguyên cũng tự ra dịch trạm xếp lượt gửi thư, giờ Thân ngày hai mươi sáu tháng chạp hôm đó, sau khi Trương Nguyên đưa Cảnh Lan, Cảnh Huy tỷ muội về tứ hợp viện rồi đi gửi thư, sai một người hầu Thương thị dẫn hắn ra Sùng Văn môn, tới cửa hàng chuyển phát nhanh trên cầu Đại Thông, giao thư trả tiền, rồi cùng chưởng quầy hàn huyên một lúc lâu, dân tín cục quả nhiên tin tức linh thông, việc hợp tác của hiệu buôn Thịnh Mĩ và dân tín cục không ngờ đã đến tai vị chưởng quầy ở Bắc Kinh này.

Trương Nguyên không để lộ thân phận của mình, chỉ nói chuyện phiếm hỏi thăm, biết được hiệu buôn Thịnh Mĩ và dân tín cục đã thỏa thuận điều kiện hợp tác, về sau toàn bộ hàng hóa của hiệu Thịnh Mĩ đều do dân tín cục phụ trách vận chuyển, chưởng quầy này còn nói:

  • Nghe nói Thịnh Mĩ hiệu buôn kia năm sau muốn mở cửa hàng ở kinh thành, hiệu buôn này khuếch trương mạnh như thế cũng là bởi vì có Giang Nam hào thân Sơn Âm Trương thị làm chỗ dựa vững chắc.

Trương Nguyên cười hỏi:

  • Quý cục cũng có cửa hàng trải khắp đất nước, vậy chỗ dựa vững chắc là ai?

Chưởng quầy chuyển phát nhanh lại cười nói:

  • Tất nhiên cũng là có chỗ dựa vững chắc đấy, bằng không làm sao có thể thông nam bắc.

Về phần chỗ dựa vững chắc là ai, chưởng quầy giữ kín không nói.

Trương Nguyên cười cười, cũng không hỏi nhiều, chắp chắp tay cáo từ đi ra, lên xe ngựa về nội thành.

Sắc trời đã tối dần, hai bên đường tuyết đọng sắc trắng tĩnh lặng, trong xe lại tối, Mục Chân Chân ngồi bên Trương Nguyên hỏi:

  • Thiếu gia, thư này đưa đến Sơn Âm mất bao lâu?

Trương Nguyên nói:

  • Giờ kênh đào đóng băng, phải đi đường bộ, chắc cũng phải hai tháng sau.

Mục Chân Chân mỉm cười nói:

  • Lúc Thiếu phu nhân nhận được tin thì cũng đến lúc sắp sinh tiểu bảo bảo đấy, tiểu thiếu gia.

  • Đúng vậy, kì sinh nở chắc là tháng ba, tháng tư sang năm, nhưng ta lại không thể ở bên cạnh nàng ấy.

Trương Nguyên cau mày, thời cổ đại không có phương pháp mổ đẻ, phụ nữ sinh nở xem như một kiếp, nhất là phụ nữ tảo hôn. Mười sáu, bảy tuổi đã sinh con, tương đối nguy hiểm, cho nên trước khi chia tay Trương Nguyên dặn dò Thương Đạm Nhiên phải tản bộ nhiều, dụng cụ sinh nở nhất định phải làm sạch. Kéo các loại phải luộc qua nước sôi mới được dùng, phải mời đại phu và bà đỡ tốt nhất.

Mục Chân Chân nhìn sắc mặt của Trương Nguyên, an ủi:

  • Thiếu gia đừng lo, thiếu phu nhân có thái thái chăm sóc rồi, Nhược Hi Đại tiểu thư đầu tháng ba cũng phải về Sơn Âm, thiếu gia yên tâm đi.

Trương Nguyên "Ừ" một tiếng, nghĩ thầm rằng Đạm Nhiên tết này là hai mươi tuổi. Thân thể ngày thường cũng khỏe mạnh, sẽ sinh nở bình an, nhìn hoàng hôn bên ngoài cửa sổ xe, nói một câu:

  • Chuyện nhà chuyện nước chuyện thiên hạ, chuyện nào cũng phải bận tâm.

Mục Chân Chân môi mấp máy, muốn nói gì đó, rồi lại đỏ mặt, không nói ra.

Về tới từ hợp viện ở Đông tứ bài lâu, trời đã tối đen, lão gác cổng lại trình lên hai tờ bái thiếp, một tờ là của Tuyền Châu Hồng Thừa Trù, tờ kia kí tên hữu sinh Hoàng Đình, nhìn thấy tấm thiếp của Hoàng Đình, mặt Trương Nguyên vui mừng, nói với Mục Chân Chân:

  • Chân Chân nhớ khi ở chùa Đại Thiện vị Hoàng tú tài này xin học Khải Đông tiên sinh không, người Cửu Giang, y cũng đến kinh thành, xem ra năm nay thi hương Giang Tây y đỗ rồi, tốt lắm, y cũng ở hội đồng quán, ngày mai đi gặp y.

Lúc cơm chiều, Tiểu Cảnh Huy không dùng cơm, tỳ nữ Phương Hoa nói Cảnh Huy tiểu thư đang ngủ, dường như bị sốt nhẹ, Trương Nguyên "Ôi ơ" một tiếng nói:

  • Là lỗi của ta, ta quên mất là cô bé vừa khỏi bệnh, hôm nay ở sông Bào Tử gió lạnh.

Thương Chu Tộ thấy bộ dạng áy náy của Trương Nguyên. Nói:

  • Tự tiểu Huy ham chơi, phải bị giáo huấn.

Đang nói chuyện thì tiểu Cảnh Huy đến, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, Phó thị hỏi cô bé có đau đầu hay không? Tiểu Cảnh Huy lắc đầu nói không đau, Phó thị sờ khuôn mặt cô bé, hơi nóng, tiểu Cảnh Huy lại nói không nóng, chỉ là vừa từ trong chăn ra nên mới như vậy, Phó thị cười cười, không nói thêm nữa, trong lòng biết tiểu Huy sợ cha nói cô bé đi du ngoạn về liền sinh bệnh, sau này không cho đi chơi nữa, cho nên cứng rắn nói không đau đầu, không sốt.

Tiểu Cảnh Huy ăn một chút cơm rồi trở về phòng, Phó thị sai người đi sắc thuốc, dặn dò cô bé uống thuốc, thuốc hôm trước vẫn còn một thang chưa uống, tiểu Cảnh Huy lúc đầu còn nói mình không bệnh, không chịu uống thuốc, sau mới năn nỉ mẫu thân không được nói cho phụ thân là cô bé bị bệnh, khiến Phó thị vừa bực mình vừa buồn cười:

  • Vì đi ra ngoài chơi nên sinh bệnh còn chưa sợ phải không.

Tiểu Cảnh Huy lộ ra răng cửa hở nói:

  • Mẫu thân tuyệt đối không được trách Trương công tử cô phụ đấy, đều vì tiểu Huy không ngoan, mới bị nhiễm gió lạnh.

Phó thị cười sẵng giọng:

  • Bớt nói đi, uống thuốc mau lên.

Tiểu Cảnh Huy ngoan ngoãn uống hết một chén thuốc đắng, trán đổ mồ hôi, hơi muốn ói, nhưng cố nén xuống, lúc Trương Nguyên đến thăm cô bé, cô bé đã ngủ rồi, Phó thị nói:

  • Đừng lo, có thể ra mồ hôi là tốt rồi.

Trương Nguyên đến thư phòng của anh vợ Thương Chu Tộ ngồi một lúc, nói tọa sư Tiền Khiêm Ích có đại tang rời kinh, Thương Chu Tộ nói:

  • Hôm nay ta cũng mới nghe mọi người nói, Tiền hàn lâm mấy tháng trước thăng chức Tả Xuân phường thứ tử, nếu như ở kinh, kỳ thi mùa xuân sang năm nhất định làm giám khảo đấy.

Trương Nguyên hỏi:

  • Không biết kỳ thi mùa xuân đã định chủ khảo quan chưa?

Thương Chu Tộ nói:

  • Vẫn chưa xác định, theo lệ thường đều là Đại học sĩ nội các, Lễ Bộ Thượng thư là chủ khảo quan.

Lại bổ sung một câu:

  • Đệ không cần lo về Đổng Huyền Tể, Diêu Tông Văn, chuyên tâm ôn tập là được.

Trương Nguyên đáp:

  • Đại huynh nói đúng.

Lại hỏi:

  • Đại huynh biết hộ khoa cấp sự mới nhậm chức Dương Văn Nhụ ở đâu không, người đó là phòng sư của đệ, đệ muốn đến chào.

Thương Chu Phúc nói:

  • Dương Liên Dương Văn Nhụ phải không, ông ấy là viên quan thanh liêm nhất, cương trực thẳng thắn, hôm nay mượn tình hình thiên tai Sơn Đông, chỉ trích các tệ nạn, ngôn từ kịch liệt, ta cũng không bằng được như vậy. Chắc là nhà y ở chỗ gần Đại Minh môn đó.

Trương Nguyên trở lại ngọa phòng, tự nghĩ một đề xuân thu làm một bài bát cổ văn năm trăm chữ, lại đọc sách một hồi, đã là giờ Hợi, Mục Chân Chân bưng nước nóng tiến vào rửa mặt cho hắn, cởi áo lên giường, Mục Chân Chân quỳ trên giường cởi áo bào của mình và thiếu gia để sang một bên, nội y bằng vải bông bao quanh đôi chân dài tuyệt mỹ đẫy đà, cặp mông tròn cực kỳ mê người, Trương Nguyên yêu thích không muốn buông tay, Mục Chân Chân cắn cắn môi, lắc lắc mình quay đầu lại nói:

  • Thiếu gia, tỳ nữ muốn hỏi một việc.

Trương Nguyên tiếp tục vuốt ve, miệng nói:

  • Ừ, chuyện gì?

Mục Chân Chân ngập ngừng nói:

  • Thiếu gia, tiểu nữ hầu hạ thiếu gia đã lâu như vậy, làm sao, làm sao, chưa có thai?

Nói xong vài chữ cuối cùng, đỏ bừng cả khuôn mặt, vùi mặt vào tấm chăn, cặp mông đầy đặn tròn to thò ra, giống như một con chim gù vùi đầu vào trong cát.

Trương Nguyên mỉm cười, nghĩ chắc vấn đề này làm Mục Chân Chân băn khoăn đã lâu rồi, hôm nay nói đến chuyện Đạm Nhiên sinh tiểu bảo bảo, Mục Chân Chân rốt cục không kìm nổi đặt câu hỏi, nói:

  • Nàng mới mười bảy tuổi, tuy xem như đã trưởng thành rồi, nhưng nên muộn chút nữa hẵng sinh con, như vậy có lợi với cả mẹ cả con.

Mục Chân Chân không dám ngẩng đầu, cái mũi áp vào chăn, buồn bực hỏi:

  • Là tiểu nữ nhỏ tuổi không sinh được sao, Lục Mai của Tây Trương kia lớn hơn tiểu nữ một tuổi, cũng sinh rồi đó thôi.

Trương Nguyên cười, cúi người ghé vào tai Mục Chân Chân nói hai câu gì đó. Mục Chân Chân nghiêng đầu, mở to hai mắt, đầu tiên là kinh ngạc, sau là ngượng ngùng, mắt ngấn nước, quần cũng đã bị thiếu gia cởi ra, sau một hồi âu yếm đã vui lên rồi, tối nay Mục Chân Chân rất hưng phấn, sau đó yêu cầu thiếu gia đối mặt với nàng, hai tay ôm lấy cổ thiếu gia, thở dốc. Ánh mắt nhìn thiếu gia đang cố gắng “cày cấy” với mình, cảm thấy tiểu đệ đệ của thiếu gia rất cứng rồi đột nhiên giống như mọi khi muốn rút ra, nhưng nàng lại ôm cổ thiếu gia không rời, hai cái chân dài quắp chặt eo thiếu gia hơn, còn hạ thấp xuống.

Trương Nguyên thoát thân không được, không thể nhịn được nữa, đành phóng thích ra.

Mục Chân Chân thở gấp nói:

  • Thiếu gia, bốn ngày nữa, tiểu nữ mười tám tuổi rồi.

Trương Nguyên không kìm nổi, cười to một tràng, mới nói:

  • Chân Chân, nàng còn có chiêu này à, đây là tiểu bàn long côn sao.

Mục Chân Chân cũng ha ha cười.

...

Buổi sáng hôm sau, Trương Nguyên đang định tới đền Đại Long Phúc thì Kỳ Bưu Giai từ Binh bộ nha môn tới đây trước. Hôm qua Trương Nguyên nhờ y hỏi thăm Kỳ phụ Kỳ Thừa Tùng tình hình gần đây của tham tướng Đỗ Tùng ở Diên Tuy, xem có thể có tin tức của Mục Kính Nham hay không. Kỳ Bưu Giai nghe ngóng được rồi rất vui, sáng sớm đã tới, chủ yếu là muốn nhìn vị hôn thê một chút, cùng Kỳ Bưu Giai đến còn có Cửu Giang cử nhân Hoàng Đình hôm qua đã gửi bái thiếp, Hoàng Đình và Kỳ Bưu Giai đều là học trò của Lưu Tông Chu.

Trương Nguyên đang hàn huyên cùng Hoàng Đình, lại nghe Kỳ Bưu Giai nói:

  • Giới Tử huynh, phụ thân đệ tra hồ sơ quân lính mà tổng binh

  • Diên Tuy mới đưa tới, Mục Kính Nham đã thăng chức Diên An Vệ mỗ bách hộ sở tổng kỳ.