Mục Chân Chân đứng bên cạnh Trương Nguyên, vui mừng đến mức muốn nhảy cẫng lên, sau khi cha nàng đảm nhiệm chức tiểu kỳ, Mục Chân Chân đã tìm hiểu được chế độ xây dựng quân đội của Đại Minh từ Trương Nguyên, biết một tiểu kỳ quản lí từ mười đến mười hai quân sĩ, một tổng kỳ quản lí năm tiểu kỳ, phụ thân lên chức, lên tổng kỳ rồi!
Trương Nguyên cũng rất vui, Mục thúc tháng sáu năm trước theo Đỗ Tùng tới Diên An vệ, đã hơn một năm, từ một quân sĩ bình thường lên chức tổng kỳ, có thể thấy được Mục thúc đã rất cố gắng. Võ nghệ của Mục thúc có công dụng rồi, quan quân hạ cấp chỉ luận võ nghệ, chỉ cần võ nghệ cao cường, lập nhiều công, lên chức tiểu kỳ, tổng kỳ thậm chí bách hộ đều không khó, quân chức cao hơn một bậc thì việc phải suy nghĩ lại nhiều hơn một chút.
Trương Nguyên cùng Hoàng Đình, Kỳ Bưu Giai đi bộ hai dặm đến Đại Long Phúc tự, ở ngoài Tàng Kinh Điện chờ một lát, mấy người Hoàng Tôn Tố, Vương Bính Lân, Văn Chấn Mạnh đã đến, có một cử nhân trẻ lạ mặt tiến lên thở dài nói:
Trương Nguyên vội hoàn lễ nói:
Nhìn Hồng Thừa Trù đánh giá, người này mặt dài, mày rậm, dáng vẻ đường đường, chính khí bộ dạng nghiêm nghị.
Hồng Thừa Trù nói:
Hồng Thừa Trù đương nhiên là một nhân tài, Trương Nguyên không có lý do gì để từ chối, cười nói:
Hồng Thừa Trù vui vẻ nói:
Phương trượng Hư Phàm của Tây tự đi ra, dẫn nhóm cử nhân nghênh tiến vào trong điện, đi qua lan can bằng đá trắng, đi vào phía nam của Tường Phượng điện, hậu điện của Tường Phượng điện rộng khoảng năm, sáu trượng, có thể chứa hơn trăm người ngồi. Ngày mai Hàn Xã dạy học ở chỗ này, Trương Nguyên xin Hư Phàm hòa thượng chuẩn bị mấy chục cái nệm ngồi, Hư Phàm hòa thượng đồng ý, Trương Nguyên tạ ơn Hư Phàm hòa thượng, cùng mọi người theo hướng đại điện đi ra ngoài. Chợt thấy hai người, một người cầm trượng, một người cầm như ý, dẫn theo một vị lão tăng thấp bé da dẻ nhăn nheo, lão tăng này tay cầm cây gỗ ngắn, bước đi rất nhanh, đầu tiên cho Nghê Nguyên Lộ đi ở phía trước một gậy, quát:
Nghê Nguyên Lộ kêu "A" một tiếng, ôm trán lui qua một bên, sờ sờ, có vết máu.
Lão tăng thấp bé ánh mắt lóe lên, nhìn thấy Trương Nguyên, cảm thấy người này nhất định phải đánh, quơ gậy tiến lên, Trương Nguyên vội hỏi:
Lão tăng dừng cái gậy lại, đến gần phía trước đánh giá Trương Nguyên, bỗng nhiên cởi mũ tăng, hét lớn một tiếng:
Húc đầu vào ngực Trương Nguyên, suýt đánh ngã Trương Nguyên.
Chúng cử nhân không biết làm sao, không biết lão hòa thượng này nổi điên cái gì, cầm gậy đánh người, rồi lại lấy đầu trọc húc người, lại thấy Hư Phàm hòa thượng bên cạnh vui vẻ nói:
Trương Nguyên xoa ngực, thầm nghĩ: "May là trời lạnh mặc quần áo dày, bằng không bị lão hòa thượng này húc một cái thì nội thương mất." Nhìn lão tăng tay tạo thành chữ thập nói:
Mọi người không kìm nổi cười, sợ lão tăng đánh tiếp, vội vàng ra khỏi Đại Long Phúc tự, lại thấy trên trán Nghê Nguyên Lộ phồng lên một bọc máu giống như con ngỗng đực, vội vàng tìm một cửa hàng y dược bán thuốc trị trầy da, Chu Mặc Nông cười nói:
Nghê Nguyên Lộ ngẫm lại cũng cười, trong lòng thầm nghĩ: "Lão hòa thượng này dường như có chút môn đạo, không biết ta, sao biết ta thích sạch sẽ?”
Mọi người hẹn sáng sớm ngày mai tập hợp dạy học ở Đại Long Phúc tự, rồi tự giải tán, Văn Chấn Mạnh nghe nói Trương Nguyên muốn đi bái kiến phòng sư Dương Liên, nhân tiện nói:
Trương Nguyên liền theo mấy người Văn Chấn Mạnh đi tới Hội đồng quán. Dương Liên chưa mang gia quyến vào kinh, chỉ có hai người hầu, nói là lão gia đang trực trong cung, phải chạng vạng mới về, Trương Nguyên liền tới Hàn Lâm Viện cầu kiến sư huynh Từ Quang Khải, Tôn Nguyên Hóa cũng ở chỗ Từ Quang Khải, Trương Nguyên ở chỗ Từ sư huynh dùng cơm trưa, cũng mời Từ sư huynh ngày mai đến Đại Long Phúc tự dạy học cho mọi người ở Hàn Xã, Từ Quang Khải vui vẻ đồng ý.
Giờ Thân canh ba, Văn Chấn Mạnh tới nói với Trương Nguyên rằng Dương Liên xuất cung rồi, Trương Nguyên vội vàng cầm hộp quà lễ đi gặp Dương lão sư. Dương Liên rất vui, gặp mặt liền khen cử chỉ liên danh dâng sớ giúp nạn thiên tai của Trương Nguyên, nói Hoàng thượng hôm nay hạ chiếu miễn trừ một năm thuế cho lục quận ở Sơn Đông, cũng phái Ngự Sử Quá Đình Huấn tới Sơn Đông cứu tế nạn dân, việc này có liên quan rất lớn tới mấy người liên danh với Trương Nguyên, không thể trái ý dân được.
Trương Nguyên thầm nghĩ: "Đây không phải là ý dân không thể trái, mà là sức mạnh của Chung thái giám từ trong ra."
Thầy trò hai người nói chuyện vui vẻ, Dương Liên giữ Trương Nguyên ở lại dùng cơm chiều, lại phái người hầu thuê xe ngựa đưa Trương Nguyên về Đông tứ bài lâu.
...
Hai mươi tám tháng chạp, dạy học ở Tường Phượng điện của Đại Long Phúc tự, ngoại trừ toàn bộ ba mươi lăm người của Hàn Xã đến đông đủ ra, còn có hơn hai mươi cử nhân khác mộ danh mà đến. Buổi sáng Từ Quang Khải giảng cách làm bát cổ văn. Từ Quang Khải không chỉ tinh thông Tây học, mà còn là một nhà bát cổ văn lớn. Bữa trưa dùng cơm chay ngay tại chùa cùng các hòa thượng. Buổi chiều do Trương Nguyên, Văn Chấn Mạnh, Hoàng Tôn Tố mấy người thay nhau giảng bài, đều có lợi cho những người tham dự. Một ngày không vô ích, hẹn mùng ba tháng giêng sang năm lại tụ hội khởi giảng lần nữa.
...
Đêm giao thừa, gió thật to, kêu ù ù, Trương Nguyên cùng gia đình nội huynh ở trong nhà đón giao thừa, Trương Nguyên ngâm " y tác ngụ ngôn" cho tỷ muội Cảnh Lan, Cảnh Huy nghe, tiểu Cảnh Huy bị bệnh đã khỏi rồi.
Bên ngoài gió Bắc gào thét, trong nhà thật ấm áp, thời khắc cuối cùng của Vạn Lịch năm thứ bốn mươi ba lặng yên trôi qua, một năm mới đã đến.
Năm Vạn Lịch thứ bốn mươi bốn, năm Bính Thìn, mùng một tháng giêng chính là lúc quan Đại Minh ở kinh thành chúc tết Hoàng đế, cách xa bốn nghìn dặm về phía đông bắc ở đô thành Hách Đồ A Lạp nơi ở của Kiến Châu Nữ Chân cũng đang tiến hành nghi lễ cho Nỗ Nhĩ Cáp Xích lên tôn hiệu.
Tại nghị chính nha môn của Nỗ Nhĩ Cáp Xích, các bối lặc con cháu của Nỗ Nhĩ Cáp Xích như Chất Đại Thiện, A Mẫn, Mãng Cổ Nhĩ Thái, Hoàng Thái Cực phất tám lá kỳ tiễn phân thành bốn hàng bốn góc quỳ ở tám chỗ, Nỗ Nhĩ Cáp Xích ngồi sau cái bàn đỏ thẫm, bát kỳ đại thần quỳ trình thư. Vị Nạp Lan Ba Khắc kia dựa vào Mông Cổ văn làm ra Mãn văn rồi tuyên đọc, Nỗ Nhĩ Cáp Xích xưng thành "Phụng thiên phúc dục liệt quốc anh minh hãn" quốc hiệu Đại Kim, niên hiệu Thiên Mệnh, Kiến Châu Nữ Chân luôn luôn phục tùng Đại Minh bắt đầu nhe nanh chĩa vào Đại Minh, "Phúc dục liệt quốc" bốn chữ này có thể nhìn thấy dã tâm, kiêu ngạo, ngông cuồng của Nỗ Nhĩ Cáp Xích, năm nay, Nỗ Nhĩ Cáp Xích năm mươi tám tuổi.
Không bao lâu sau tin tức Nô tù kiến quốc truyền tới thành Bắc Kinh, thành Bắc Kinh từ quan viên đến dân chúng đều đang bận rộn cho việc chúc tết đầu năm mới. Lễ chúc tết quan trường ở kinh thành có chút đặc biệt, tháng giêng mùng một hôm nay, các quan viên cũng sẽ không đợi ở trong nhà mình, mà đi nơi nơi bái hạ đồng liêu, đồng hương quan. Cửa sảnh nhà mình sẽ bố trí giấy sổ ghi chép, bút và nghiên mực, hạ khách tới rồi, chỉ kí tên trên giấy, coi như là chúc mừng năm mới rồi. Đương nhiên, đây chỉ là những người giao tình hời hợt, nếu giao tình tốt hoặc cần kết giao đương nhiên phải chuẩn bị lễ chờ gặp được tận mặt để chúc tết. Thương Chu Tộ thân là tả thiêm đô ngự sử giám sát bách quan, vậy nên có rất nhiều người muốn nịnh bợ, Thương Chu Tộ lệnh cho Môn phòng đối với tất cả hạ khách tặng lễ từ chối ngay ngoài cửa, nếu tự thân bất chính, thì sao có thể giám sát người khác?
Trương Nguyên ở kinh thành ngoài việc đi chúc tết phòng sư Dương Liên, sư huynh Từ Quang Khải và tộc thúc Trương Liên Phương ra, còn cùng Hàn Xã đồng nhân tụ hội dạy học. Hắn vốn còn tính cùng Kỳ Bưu Giai, Hoàng Đình cùng nhau đi bái kiến Lưu Tông Chu tiên sinh, hỏi thăm mới biết Khải Đông tiên sinh đã từ quan về quê sớm hai tháng, lúc này trong triều là Chiết đảng, Tề đảng, Sở Đảng đắc thế, người Đông Lâm đảng thường bị xa lánh. Lưu Tông Chu là một vị quan cương trực dám nói, nên bị nhiều người mắng là Thiếu Chính Mão của Lỗ quốc. Lưu Tông Chu cảm thấy trong triều hiện nay bọn tiểu nhân thì tha hồ lộng hành, các đảng thì tranh giành lẫn nhau, vì thế liền từ chức về quê, từ nay về sau bắt đầu con đường tập hợp sinh đồ dạy học.