Trương Nguyên cười nói:
Tiểu Cảnh Huy bị tỷ tỷ dẫn dắt, nói:
Trương Nguyên cười, gật đầu nói:
Thương Cảnh Lan lấy sách từ hòm sách của Trương Nguyên giở xem, lấy ra quyển"Đường thi huấn giải " liền xem luôn, Thương Cảnh Lan rất thích thi từ.
Tiểu Cảnh Huy chơi kính viễn vọng bạch đồng kia, xoáy kính viễn vọng thật dài, nhìn thoáng qua thấy tỷ tỷ Cảnh Lan đang đọc sách. Cố ý hỏi:
Trương Nguyên lắc đầu cười:
Thương Cảnh Lan xem "Đường thi huấn giải ", cũng không ngẩng đầu lên, bĩu môi nói:
Lại nói móc:
Bớt nói vài câu đi, đợi răng cửa dài ra rồi nói tiếp nhé. Tưởng rằng “cẩu đậu đại khai” nhìn đẹp lắm à.
Tỷ tỷ năm ngoái thay răng cũng nói không ngừng đấy thôi.
Tiểu Cảnh Huy hì hì cười, hai tỷ muội thường xuyên đấu khẩu vài câu, nhưng rất ít khi thực sự giận nhau, đấu võ mồm là để cho đỡ buồn thôi.
Tiểu Cảnh Huy đùa nghịch kính viễn vọng một hồi, đứng dậy ra ngoài cửa muốn dùng thử kính viễn vọng, mặc thêm chiếc áo lông mới mở cửa, chớp mắt lại quay lại, nói trong hơi khí lạnh:
Trương Nguyên đặt bút xuống đi ra cửa xem, tứ hợp viện ngăn bầu trời thành bốn khoảng, tuyết to như lông ngỗng bay lả tả. Tuyết Giang Nam như bướm trắng bay múa, như cánh hoa rụng rải rác, bông tuyết lớn như vậy thật hiếm. Bông tuyết Yên Sơn to như cái ghế đó là thi nhân khoa trương, tuyết to như lông ngỗng không phải là giả, một lát sau, trên mặt đất phủ một tầng trắng muốt, hai vại hoa sen lớn kia khảm lên một đường trắng, trong bóng đêm rất bắt mắt.
Tiểu Cảnh Huy xoa xoa tay nói:
Thương Chu Tộ khoác áo khoác đi từ hành lang Tây viện tới, nói:
Tiểu Cảnh Huy rất kính sợ phụ thân, hơi co người, nói:
Tiểu Cảnh Huy lúc này ngoan ngoãn kêu cô phụ rồi, còn đem kính viễn vọng bạch đồng trong tay cho phụ thân xem.
Thương Chu Tộ nhận kính viễn vọng bạch đồng, chạm vào lập tức trong tay truyền đến xúc cảm lạnh giá, vội hỏi:
Cùng vào phòng ngủ của Trương Nguyên.
Mục Chân Chân nghe được tiếng Thương Chu Tộ nói chuyện của ngoài cửa, vội tránh sang phòng trong sửa lại váy, vén tóc lên, dùng trâm bạc búi, lúc này đi ra thi lễ với Thương Chu Tộ. Thương Chu Tộ gật gật đầu, ngồi ở cạnh án thư hỏi chuyện Trương Nguyên về kính viễn vọng. Trương Nguyên nói quá trình hai năm chế tạo mô phỏng thiên lý kính Tây Dương đạt được thành công của Hàn Xã kính phường. Kính viễn vọng này về mặt quân sự có thể sử dụng cho thám báo trinh sát, trên chiến trường có thể sớm một khắc phát hiện quân địch rất quan trọng. Còn nữa, lần này hắn được thầy tu ở Tây Dương truyền cho hai khẩu súng, nếu có thể dùng hai khẩu súng đó để cải tiến hỏa khí của quân Minh, như vậy sẽ nâng cao được sức chiến đấu của quân Minh.
Thương Chu Tộ mỉm cười lắng nghe, Trương Nguyên trình lên Kỳ Thừa Tùng bản tấu chương "Luận kiến châu lão nô kiến lập quốc sơ", đêm qua đã cho y xem qua trước. Chạng vạng y từ Đô Sát viện trở về cố ý đi Binh bộ gặp Kỳ Thừa Tùng. Kỳ Thừa Tùng vô cùng tán thưởng tấu chương này của Trương Nguyên. Thương Chu Tộ đương nhiên rất vui, người em rể này có ý chí trị quốc bình thiên hạ, hơn nữa làm việc cũng vững vàng, hôm nay lên lớp giảng bài giúp nạn thiên tai cũng rất thỏa đáng, nhớ tới chuyện Trương Nguyên ở chỗ Chung thái giám dùng cơm chiều, hỏi:
Trương Nguyên nói:
Thương Chu Tộ hỏi:
Trương Nguyên nói:
Thương Chu Tộ gật gật đầu, nói:
Trương Nguyên thầm nghĩ: "Nếu như một ngày kia, Chung thái giám làm bỉnh bút thái giám ở Ti Lễ Giám, sẽ có người đố kị ta đúng không." Miệng nói:
Thương Chu Tộ chần chừ một chút, vẫn mở miệng hỏi:
Trương Nguyên gật đầu nói:
Thương Chu Tộ mỉm cười:
Nước đục thả câu, Trương Nguyên mỉm cười nói:
Thương Chu Tộ lại hỏi:
Trương Nguyên đáp:
Có năm mươi người.
Có nhiều người vậy ư!
Thương Chu Tộ giật mình kinh hãi, một văn xã có thể có năm mươi cử nhân. Thế lực này hoàn toàn không nhỏ, kỳ thi mùa xuân năm sau năm mươi người này nếu mười người lấy một, vậy Hàn Xã đã có năm tiến sĩ, là một thế lực trong triều không thể bỏ qua.
Trương Nguyên nói:
Thương Chu Tộ trầm ngâm một lát, nói:
Trương Nguyên vui vẻ nói:
Thương Chu Tộ nói:
Lại nói chuyện một hồi, Thương Chu Tộ đứng dậy chuẩn bị trở về phòng, kêu Cảnh Lan, Cảnh Huy cùng về, Trương Nguyên thấy tiểu Cảnh Huy lề mà lề mề cứ nhìn hắn mãi, con ngươi sáng như biết nói, liền cười nói:
Hai tỷ muội Thương Cảnh Lan, Thương Cảnh Huy vội nhìn sắc mặt phụ thân Thương Chu Tộ, thấy phụ thân trầm ngâm nói:
Tiểu tỷ muội vừa nghe, tâm lập tức trầm xuống, cái miệng nhỏ nhắn của tiểu Cảnh Huy bĩu lên.
Trương Nguyên nói:
Thương Chu Tộ "Ừ" một tiếng, sắc mặt của Cảnh Lan, Cảnh Huy lập tức vui mừng.
Thương Chu Tộ lại nói:
Cảnh Lan, Cảnh Huy nói:
Sau khi cha con Thương Chu Tộ ba người rời đi, Trương Nguyên tiếp tục viết thư cho Đạm Nhiên, sau khi viết xong, lại viết thư cho tỷ tỷ ở Thanh Phổ, thư gửi cho Vương Vi cũng cùng gửi đến chỗ tỷ tỷ, bởi vì Vương Vi nói muốn đến Thanh Phổ mừng năm mới, cuối cùng viết thư cho tộc thúc tổ Trương Nhữ Lâm, đứng dậy dạo bước trong phòng, " U Mộng Ảnh có mây " Nhân tuyết tưởng cao sĩ, nhân hoa tưởng mỹ nhân ", đêm tuyết này, hắn nhớ tới Anh Tư sư muội, lòng không khỏi trăn trở.
Mục Chân Chân ra ngoài cửa xem tuyết trở về, nói:
Trương Nguyên gật đầu một cái, tiếp tục dạo bước, nghe thấy tiếng trống canh, ngồi vào án thư, cầm bút viết thư cho Anh Tư sư muội, đêm rất yên tĩnh, có thể nghe được thanh âm lạnh rung của những bông tuyết rơi đầy trời xuống, ngẫu nhiên "rắc" một tiếng giòn vang, đó là tiếng cành hoa trong sân bị tuyết đọng ép gãy.