Đêm đã khuya vời vợi, trên bầu trời trăng tròn chiếu rọi, dòng nước trên sông chảy êm đềm, trên chiếc thuyền Tam Minh bên bờ sông Vận , hai đứa trẻ Lý Thuần và Lý Khiết đã sớm chìm vào mộng đẹp.
Trương Nhược Hi và Mục Chân Chân ngồi dưới ánh đèn chờ Trương Nguyên trở về.
Trên bờ có binh lính của Tần Dân Bình canh giữ, những tên đâm thuê chém mướn đã bị bộ nha khoái phủ Hàng Châu áp giải đi rồi.
Bến tàu nhốn nha nhốn nháo bởi sự bu quanh của đám người xem náo nhiệt, giờ đây nó cũng dần yên tĩnh trở lại.
Trương Nhược Hi dạy Mục Chân Chân viết chữ to khen Mục Chân Chân nói:
Lại nghiêng tai lắng nghe bên ngoài nói:
Mục Chân Chân viết một chữ “ Sư “ thật ngay ngắn, nghe có tiếng nói bỗng nhiên nàng đặt bút xuống nói:
Đứng phắt dậy muốn đi ra đón , chợt nàng dừng lại ở cửa khoang thuyền , quay đầu lại nói:
Trương Nhược Hi cười nói:
Nhược Hi dõi theo bóng dáng Mục Chân Chân bước ra khỏi khoang thuyền, trong lòng thầm nghĩ
“ Cô thiếu nữ đọa dân này đã một lòng một dạ với tiểu đệ ta rồi, Chân Chân có võ nghệ , tính tình lại lốt, dung mạo lúc đầu nhìn hơi khác thường nhưng nhìn quen thì lại thấy đẹp, để nàng ấy mà hầu hạ tiểu Nguyên thì còn gì tốt bằng “
Mục Chân Chân đi lên mũi thuyền, thấy thiếu gia đang nói chuyện cùng Tần đại nhân trên bờ. Cha nàng Mục Kính Nham ở bên cạnh, nàng đặt xong ván gỗ liền đứng trên đầu thuyền chờ. Ánh trăng trong trẻo có thể nhìn thấy rõ một bên gương mặt của thiếu gia, do khoảng cách xa nên nàng mới dám nhìn chăm chú như vậy, trong lòng cảm thấy rất vui.
Tần Dân Bình và Trương Nguyên ở dưới ánh trăng nói chuyện thật lâu mới cáo từ quay về nhà trọ Lục Gia. Tuy đoán chắc mấy gã đánh thuê ấy vừa lọt lưới không dám tới quấy nhiễu nữa nhưng vẫn giữ lại hai binh lính tuần tra trên bờ.
Trương Nguyên và Mục Kính Nham lên con thuyền trắng rồi, Mục Chân Chân liền rút ván gỗ lại, Vũ Lăng chạy ra nói:
Khi Trương Nguyên dùng cơm, Trương Nhược Hi ở bên cạnh nói chuyện với hắn biết được Án Sát tư Trương Phân Thủ đã hạ lệnh phải điều tra nghiêm chuyện này, Trương Nhược Hi lúc này mới yên tâm.
Trương Nguyên nhìn chữ trên bàn còn chưa kịp thu dọn hỏi:
Mục Chân Chân đứng một bên lập tức đỏ mặt, mau chóng đến thu dọn giấy bút.
Trương Nhược Hi cười nói:
Trương Nguyên “ ồ “ lên một tiếng nói Chân Chân mang bài viết đến hắn phải nhìn kĩ một chút.
Mục Chân Chân thấy thiếu gia nói chữ nàng viết giống chữ của Lý Thuần tiểu thiếu gia mới sáu tuổi, cô thấy rất xấu hổ. Tuy đây là lần đầu nàng viết chữ bằng bút lông, nhưng từ khi thiếu gia dạy nàng nhận biết chữ, khi rảnh rỗi nàng lại lấy ngón tay trỏ ngọ nguậy tập viết trên ván thuyền.
Khi giặt quần áo cô lại bẽ một cành cây tập viết trên cát, có thể nói nàng đã luyện rất nhiều ngày rồi nhưng thiếu gia vẫn thấy chữ viết này như của một đứa trẻ sáu tuổi viết, xem ra nàng viết vẫn còn kém, không thể chấp nhận được.
Trương Nguyên kì thật không ngờ đây là chữ của Mục Chân Chân đã luyện, biết chữ là tốt hiện tại nàng không còn bán trái cây nữa nên rất nhiều thời gian nhàn rỗi để học. Nàng là một người rất hiếu học nên cứ để nàng ta học, nàng thiếu nữ đọa dân này rất sùng kính người đọc sách. Trương Nguyên tán dương nàng vài câu, lại đốc thúc nàng không được bỏ bê việc luyện tập võ nghệ , Mục Chân Chân nói:
Trương Nguyên nói:
Mục Chân Chân đỏ mặt nói:
Trương Nguyên nói:
Mục Chân Chân thẹn thùng nói:
Rửa mặt đi ngủ, một đêm trôi qua, một ngày mới lại đến. Mới tờ mờ sáng, Mục Chân Chân đã thức giấc, đứng dậy mặc quần áo chỉnh tề nghiên đầu nhìn thiếu gia, thiếu gia vẫn còn đang ngủ rất say.
Ánh mặt trời chiếu rọi lên khuôn mặt thiếu gia trông rất rõ ràng, nhìn rất thích mắt, khiến Mục Chân Chân muốn đưa tay sờ sờ một chút, bất chợt lại bị ý tưởng của mình làm cho đỏ mặt tía tai.
Tay phải đấm lên vai trái xem như là tự trừng phạt mình. Cô đứng dậy đi rửa mặt trở vào thấy thiếu gia còn chưa tỉnh liền ngồi bên cạnh thiếu gia im lặng chờ đợi.
Bến tàu qua một đêm yên tĩnh đã bắt đầu nhộn nhịp trở lại, tiếng mái chèo, tiếng lá chắn, tiếng nước hắt, các tiếng động đồng loạt vang lên.
Trương Nguyên bị đánh thức bởi tiếng tiếng động ấy, vừa ngồi dậy đã thấy Mục Chân Chân ngồi chồm hỗm bên cạnh nhìn hắn, thấy vậy liền hỏi:
Mục Chân Chân thầm nghĩ
“ Thiếu gia quên rồi “ .
Nàng hơi thất vọng vội vàng đứng lên nói:
Ra trước khoang thuyền, đem quần áo hôm qua thay ra để vào giỏ trúc, cầm giỏ trúc đến đầu thuyền đã thấy thiếu gia đứng ở đó hướng người về phía nàng hỏi:
Thì ra là thiếu gia không quên, Mục Chân Chân đỏ mặt nói:
Trương Nguyên nói:
Không đợi Mục Chân Chân bước chân đi, hắn lui ra sau hai bước dùng lực nhảy bờ cách xa năm thước. Quay đầu lại cười nhìn Mục Chân Chân có chút đắc ý nói:
Thiếu gia nhảy đi lên rồi Mục Chân Chân cũng không tiện đặt ván nữa, nàng đứng lấy thế, thiếu gia thì đang nhìn chằm chằm từng cử động của nàng, nàng đành phải một tay xách giỏ trúc, một tay nhấc mép váy, trông cũng không mấy dùng sức, ấy thế mà nàng lại nhẹ nhàng nhảy lên bờ rồi..
Khi Mục Chân Chân nhảy lên, hắn thấy trong váy cô có cặp côn tiểu bàn long buộc ở chân
Thầm nghĩ
“ Côn nhị khúc ở ngay dưới váy, nàng ta giấu kĩ thật. “
Mục Kính Nham đến chắp tay trước ngực thi lễ. Khi ánh bình minh vừa rọi xuống, Mục Kính Nham đã rời khỏi giường rồi, lúc này đang ở trên bờ cùng với Mã Khoát Tề và một người đàn ông khác bàn về võ nghệ. Mã Khoát Tề cực kỳ khâm phục người đàn ông đọa dân có thân thủ cao cường này.
Trương Nguyên nói:
Mục Chân Chân vén áo thi lễ phụ thân và hai người binh lính. Nàng cầm giỏ trúc hướng ra dòng suối nhỏ. Nghe tiếng bước chân thiếu gia theo sau, tim nàng đập thình thịch vì hồi hộp.
Nơi bến cảng đã bộn bề huyên náo mà chỉ cách dòng suối nhỏ yên tĩnh có nửa dặm đường. Hai bên bờ sông có hàng liễu cao thấp, liễu non mới mọc xanh tươi mát mắt, có Hoàng Oanh líu lo trên cành cây, dòng suối chảy từ Vũ Lâm trông có vẻ tinh khiết hơn dòng sông Vận nhiều.
Ánh mặt trời chưa ló dạng, từ mặt nước khe suối nhìn lên có thể thấy Trương Nguyên đang cười nói:
Mục Chân Chân hé miệng cười nói:
Trương Nguyên luyện qua một lần Thái Cực Quyền, hỏi Mục Chân Chân:
Mục Chân Chân gật đầu, Trương Nguyên chắp hai tay cười nói:
Mục Chân Chân thấy thiếu gia trêu đùa mình không khỏi đỏ mặt tía tai, e thẹn nói:
Trương Nguyên cười ha hả nói:
Mục Chân Chân lúc này mới đem giỏ trúc đặt trên tảng đá, nghiêng mình không cho thiếu gia nhìn thấy, rồi cúi người rút ra cuộn côn tiểu bàn long, liếc nhìn thiếu gia một cái, có chút đỏ mặt, chẳng dám múa may gì cả.
Trương Nguyên nghiêm túc nói:
Nghe thiếu gia nói chuyện hệ trọng như vậy....Mục Chân Chân lập tức cảm giác được trọng trách trên vai của mình, liền ra sức gật đầu một cái, cuốn mép váy lên để lộ ra cái khố màu xanh đậm. Ống quần buộc chặt, lưng thẳng tắp, chớp mắt đã thi triển cặp côn tiểu bàn long, chúng mở ra như gió quét ngang, đâm thẳng, chẻ dọc, rút ra xoay vào, tạo thành lốc xoáy cuốn hết lá vàng.
Cô đứng trụ ở giữa, động tác nhanh và mạnh mẽ, liên tiếp thi triển côn pháp. Thân hình Mục Chân Chân cao gầy di chuyển rất uyển chuyển, vừa dịu dàng lại vừa dứt khoát, nghe như tiếng nước chảy róc rách. Cái tư thế hiên ngang của một thiếu nữ sử dụng song côn trong rừng liễu, làm cho Trương Nguyên nhìn xem nhíu mày không khỏi ngâm nga hát:
Mục Chân luyện luyện tầm một canh giờ mới thu côn, mặt đỏ như ánh mặt trời, thở hì hục, mồ hôi chảy đầm đìa, hơi thở phập phồng, đôi bồng đảo như dính sát vào áo không ngừng nhấp nhô. Dường như muốn được thoát ly ra ngoài.
Trương Nguyên vỗ tay nói:
Ừm, thật đẹp mắt!
Mục Chân Chân được thiếu gia khen đâm ra ngượng ngùng, lúc này không tiện cất lại tiểu bàn long xuống dưới váy.
Chân Chân liền đem cuộn côn treo trên cây liễu, nói một tiếng:
Nói rồi nàng đi ra tảng đá xanh bên bờ sông, bắt đầu lấy quần áo ra giặt, trong lòng vui sướng vô cùng.
Trương Nguyên thấy Chân Chân đi giặt đồ rồi, liền tháo cặp côn tiểu bàn long ra, hắn cầm nhìn nhìn, rồi xoay thử hai cái “ bộp “ một tiếng, đoản côn lật lên gõ trúng đầu, may mà chưa dùng hết sức.
Mục Chân Chân vẫn đang chú ý đến hắn, nghe tiếng kêu là biết ngay thiếu gia đánh trúng mình rồi, nàng vội quay đầu nói:
Trương Nguyên cười nói:
Mục Chân Chân nghe thiếu gia nói như vậy trong lòng vui mừng, dùng sức chà xát quần áo làm nước văng tung tóe.
Võ có thể không luyện, cơ thể thì nhất định phải khỏe mạnh, Trương Nguyên lại luyện tập một lần nữa bài Thái Cực Quyền sơ cấp. Hắn cảm thấy xương cốt tứ chi khỏe khoắn, lỗ chân lông thông thoáng rất thư thái.
Nhớ ra mình vẫn chưa rửa mặt, hắn liền bẻ gãy một cành liễu nhỏ ngồi xổm xuống một lúc đem cành liễu nhai nát rồi dùng chúng đánh răng thấy có mùi tươi mát. Hắn đến gần suối nước rửa mặt tuy lạnh lẽo nhưng thật khoan khoái.
Không có khăn vải lau mặt hắn liền để như vậy ngồi trên hòn đá ở khe suối xem Mục Chân Chân giặt quần áo.
Hai tay săn tay áo lên để lộ ra làn da trắng muốt, dùng dầu cây hạt cải chà lên chỗ dơ bẩn đánh đi vài cái sau đó chà xát giặt rửa sẽ sạch ngay.
Mục Chân Chân biết thiếu gia đang nhìn nàng, trong lòng có chút hoảng loạn, cây dầu cải trong tay bị đánh trượt vào trong nước, vội vàng thò tay xuống nước mò mẫm, tay áo cũng bị nhúng ướt hết cả, liền kêu lên một tiếng:
Tiếng kêu có mang chút giận dỗi.
Trương Nguyên cười hì hì nói:
Mục Chân Chân không thể nói nàng không muốn để thiếu gia xem mình giặt đồ, đành nói:
Trương Nguyên nói:
Đứng dậy bước đi ven suối, thử tiến hành phá đề “ tứ thư”. Đợi khi Mục Chân Chân giặt xong quần áo, mặt trời phía đông đỉnh núi cũng vừa mới dâng lên.
Trương Nguyên trở lại thuyền ăn xong sủi cảo, Tần Dân Bình cũng vừa tới, Trương Nguyên cùng y đi bái kiến Chung thái giám, sẵn hoàn trả lại “hợp bài” cho lão.
Chung thái giám nói:
Trương Nguyên khom người nói:
Chung Thái giám cười nói:
Đây là đại sự cả đời của Chung thái giám, Trương Nguyên sao có thể không tham gia, liền đi theo Chung thái giám lên thuyền đến Tây Hồ. Hai người hướng đường bờ đê mà đi, Chung thái giám rất biết chọn địa điểm, lão muốn xây dựng bên cây cầu đệ nhất ở Tô Đê, bên cạnh chính là phần mộ của Nhạc Vương và Ngân Bình tiểu thư.
Ngân Bình tiểu thư là con gái của Nhạc Phi, sau khi cha mất, nàng ôm bình bạc đi vào cõi chết.
Mộ của Tô Tiểu Tiểu ở cầu Tây Linh cũng cách đây không xa, trung thần, lê nữ, danh kỹ.
Chung thái giám muốn chen vào trong đó, thật đúng là phá cảnh. Chung thái giám đứng trên lâu thuyền chỉ về phía xa, trưng cầu ý kiến của Trương Nguyên về vị trí đặt để miếu thờ, Trương Nguyên hỏi:
Chung thái giám hỏi:
Trương Nguyên nói:
Chung thái giám nhíu mày suy nghĩ một lát gật đầu nói:
Trương Nguyên liền cùng Thái Giám đưa thuyền cập bến, trước tiên du ngoạn ở Tê Hà Lĩnh trước, trên đỉnh núi này có nhiều áng mây bay, có hoa đào nở rạng rỡ. Mây bay bồng bềnh như làn khói nên có tên gọi là Tê Hà Lĩnh.
Núi này không cao nhưng lại có rất nhiều di tích, nhất thời không tìm được nơi xây dựng thích hợp đành phải đi sang núi Bảo Thạch. Tháp Bảo Thạch được xây vào thời Tống, hết xây lại phá, hết phá lại xây, hiện giờ là năm Vạn Lịch 20 tháp này đã được trùng tu lại rồi. Chung thái giám nhìn thấy có một mảnh đất thích hợp ở đây. Trương Nguyên cũng cảm thấy như vậy, nơi này khá tốt, cứ chọn nơi này là thích hợp nhất.
Lúc này đã qua giờ ngọ, Chung thái giám và Trương Nguyên, Tần Dân Bình ba người đi vào trong tháp dùng cơm bố thí. Tùy tùng đi theo đương nhiên vẫn phải ngậm bồ hòn chịu đói. Sau khi ăn xong lại đến chân núi du ngoạn một lúc mới xuống núi.
Thuyền bắt đầu quay lại bờ đê bên hồ, đoàn người đi thuyền trở lại phía tây của Tây Hồ. Chung thái giám đã chọn được nơi xây sinh từ tâm trạng rất phấn khởi liền mời Trương Nguyên và Tần Dân Bình đến phủ dự tiệc. Biết cháu ngoại của Trương Nguyên và tỷ tỷ hắn đang trên thuyền ở bến đò. Chung thái giám liền phái con nuôi Tiểu Cao cho người đưa rượu và thức ăn đến đó.
Cuối giờ tuất, Trương Nguyên và Tần Dân Bình đến cáo từ Chung thái giám ra về, Trương Nguyên nói:
Chung thái giám nói:
Dắt Trương Nguyên ra khỏi phủ tạo thự, phái xe ngựa đưa Trương Nguyên trở lại bến thuyền.
Vào lúc sáng tinh mơ,
Trương Nguyên thuê người kéo chiếc thuyền trắng ra xa bờ nơi bến thuyền và sông Tiền Đường thông nhau. Vì địa thế cao thấp khác nhau không đi ra được phải dùng đến sức người. Tần Dân Bình đến đưa tiễn nói:
Tần Dân Bình phái hai binh lính ở lại phủ Hàng Châu xem thẩm án, nếu có tin tức gì sẽ báo lại.
Trương Nguyên vui mừng nói:
Tần Dân Bình nói:
Trương Nguyên nói:
Tần Dân Bình và binh lính đưa đến sông Tiền Đường, còn có ý mướn thuyền hộ tống đến núi Sơn Âm nhưng Trương Nguyên đã từ chối một cách khéo léo.
Vào giờ ngọ ngày hôm đó, chiếc thuyền trắng đã hướng tới phía Tây Lưng của sông Vận. Lúc này đàn xuôi dòng xuống nên thuyền chạy rất nhanh, sáu mươi dặm mà hai canh giờ đã tới nơi. Sau khi ăn tối tại trấn Tiền Thanh,, đám người trên thuyền như thuyền công, thuyền nương đều là gia nô nhà họ Thương, xa nhà cũng gần một tháng rồi, lòng nhớ nhà khôn xiết.Thừa dịp trời tờ mờ sáng, hai người họ thay phiên nhau chèo thuyền. Sáng 18 tháng 3 đám người Trương Nguyên chính thức quay về Hội Kê. Trương Nguyên, Trương Nhược Hi và mọi người sáng sớm liền thức dậy rửa mặt súc răng.
Trương Nhược Hi cười dài nhìn đệ đệ nói:
Trương Nguyên cười nói:
Trương Nhược Hi cười nói:
Chiếc thuyền này dừng lại ở bến tàu sau vườn nhà Thương thị, liền có người hầu củaThương thị nhìn thấy ra hỏi, biết Trương công tử đã trở lại liền mừng rỡ nói:
Dứt lời chạy về báo tin cho tiểu thư.
Trương Nguyên xuống thuyền, núi Bạch Xa cách đó không xa đang tắm gội trước ánh ban mai, núi xanh biên biếc, nước trong ngời ngợi, cảnh thật đẹp. Tâm trạng Trương Nguyên vô cùng vui sướng đứng chờ Đạm Nhiên đến.
Trong thời gian chỉ qua nửa chén trà, trong nhà Nhiễn thị đi ra một đám người hầu, theo sau là Thương Đạm Nhiên và Kỳ thị. Kỳ thị quan tâm đến phu quân Thương Chu Đức nên muốn tới hỏi chuyện.
Chỉ trong thời gian vài phút, hậu viên sau nhà Thương gia liền có một đám tỳ nữ hùng hồn kéo đến, sau đó liền thấy Thương Đạm Nhiên và Kỳ Thị, Kỳ Thị quan tâm phu quân Thương Chu Đức, hiển nhiên bà phải tới hỏi thăm rồi.
Trương Nguyên bước nhanh tới nghênh đón, hướng về phía Kỳ thị hành lễ nói:
Lại hướng về phía Thương Đạm Nhiên nói:
Thân hình nghiêng một bên, chỉ về phía mui thuyền:
Trương Nhược Hi lên bờ hướng về phía tiểu thư Thương thị đang xấu hổ đi tới. Dưới ánh sáng mặt trời chiếu rọi dung nhan của cô gái này trông thật xinh đẹp, tóc búi làm ba chụm nhỏ, lông mày lá liễu, cặp mắt sáng long lanh ngấn nước. Nàng ta giống như một bức tranh vẽ hoàn hảo.
Mảnh đất Hội Kê thiêng liêng này sao lại có nhiều nam thanh nữ tú như thế không khỏi thầm khen một tiếng:
Đang định bước tiếp vài bước không ngờ Lý Thuần và Lý Khiết chạy lên trước hướng về phía Thương Đam Nhiên nói:
Trương Nhược Hi vội nói:
Lý Thuần và Lý Khiết liền đổi cách xưng hô gọi là mợ, Thương Đạm Nhiên xấu hổ vô cùng.