Lẳng Lơ Tao Nhã

Chương 157: Tên lính đánh thuê gian manh.




Hoàng hôn buông xuống, trên bến kênh đào ngoài thành Hàng Châu có mấy ngàn người vây lại xem, ngay cả thương nhân, khách lữ hành đều lên bờ xem cảnh náo nhiệt. Hai mươi sáu tên đánh thuê áo xanh bị đánh gãy chân, đánh gãy sống mũi bị người dân đứng xem vây đen vào giữa. Họ dùng đá, đất, nước dơ bẩn, thức ăn thừa ném xuống, hắt xuống không ngừng, tiếng chửi, tiếng hô đánh rộ cả lên.

Trong đám người vây xem có một người phu xe có vẻ là lão làng đứng bên những người ném đá, tạt nước bẩn nói:

  • Đừng đánh đừng đánh, đánh bọn chúng sẽ trả thù đấy, nhìn xem là được rồi.

Những tên đánh thuê này co lại thành một cụm chỉ cầu mong đá đừng đập vào đầu. Nghe những lời người phu xe nói, đột nhiên có khí thế, một tên hung hãn dùng tay che đầu, ngẩng đầu nhìn thẳng lên người phu xe kia nói to:

  • Ta nhớ ngươi rồi, ngươi dám đánh ta, sớm muộn gì ta cũng tính sổ với ngươi......

Chưa nói hết lời uy hiếp, một cục đá nện xuống ngay giữa miệng hắn, đánh gãy hai chiếc răng cửa, máu chảy đầy miệng.

Người phu xe kia cũng sợ mặt không còn chút máu kêu lên:

  • Không phải ta, ta không đánh.

Những lời này vừa dứt, liền có một trận cười nhạo, có người cố ý bỡn cợt nói:

  • Phu xe Minh lão lục, những người đánh thuê mà lão cũng dám đánh, Minh lão lục lão gan thật đấy.

Lúc này ánh mặt trời đã tắt, người không là người, vốn không phân biệt được ai với ai, nhưng có người vừa gọi tên đã làm lộ Minh lão lục, những người đi đánh thuê có thể không nhớ người đánh hắn mà lại nhớ kỹ tên của người phu xe là Minh lão lục.

Minh lão lục chen qua đám người, một mình đứng sững sờ cảm thấy tai vạ sắp ập xuống người hắn. Đámngười đánh thuê sẽ điên cuồng tìm hắn để trả thù, vậy là sẽ không có bến tàu nào lão có thể làm việc được, không chỉ có bến tàu mà toàn bộ thành Hành Châu này cũng không có chỗ nào lão có thể sống yên ổn. Nghĩ đi nghĩ lại, lão về thu dọn hành lý, trong đêm dẫn theo vợ con theo hướng Giang Bắc, chạy đến chỗ anh họ hắn ở Từ Châu tìm nơi nương tựa.

Trương Nguyên đương nhiên không biết là giữa dàn hợp xướng hô đánh lại còn có một khúc đệm nhỏ như vậy, hắn đang hỏi tên đánh thuê bị trói bên cọc gỗ vài lời. Tên này bị trói ở đây được xem là may mắn rồi, không bị gãy chân, không bị tẹt mũi, cũng không bị ném đá, không bị dính những đồ dơ bẩn. Tên hư hỏng này thấy đồng bọn kêu gào thảm thiết từ cách đó vài trượng, hai chân run run, mất hết ý chí kiên cường thành thật hồi đáp:

  • Tiểu nhân không biết là ai trả ba mươi lượng bạc cả, chắc bọn Hắc Bát ca biết.

Trương Nguyên hỏi :

  • Tên nào là Hắc Bát?

Tên thiếu niên hư hỏng ủ rũ nói:

  • Là người bên má trái có nốt ruồi màu đen đó.

Đứng ở bên Trương Nguyên, Tần Dân Bình nghe được, ra lệnh quân lính ngăn không cho dân chúng ném đá nữa, hỏi qua một lát, bèn lôi được tên nốt ruồi đen ra. Hắn chính là một trong năm tên bị Mục Kính Nham đâm chặt đứt xương sống mũi hồi nãy, là thủ lĩnh đám đánh thuê ở Hàng Châu, lúc này máu mũi chảy mà vẻ mặt còn tỏ vẻ hung hãn, căm tức nhìn Trương Nguyên nói:

  • Ngươi là ai?

Trương Nguyên hỏi:

  • Là ai đã đưa cho ngươi ba mươi lạng bạc để chờ ở đây đánh gãy chân Trương Nguyên?

Tên Hắc Bát kia nheo mắt nhìn đánh giá Trương Nguyên vài lần nói:

  • Hóa ra ngươi là Trương Nguyên.

Trương Nguyên hỏi:

  • Ngươi biết ta sao?

Hắc Bát nói:

  • Không biết, nhưng thuê có nói tuổi và dung mạo ngươi, chỉ có điều ta không ngờ......

Máu mũi chảy vào miệng, hắn không có cách nào nói tiếp được.

Trương Nguyên nói:

  • Đừng thay người khác gánh tội, ngươi không có bản lĩnh đó, nói đi, ai mướn ngươi hành hung ta?

Hắc Bát ngậm chặt miệng không há nửa lời, Tần Dân Dân ra lệnh cho binh lính đánh, đợi hắn bị đánh vài cú rồi Trương Nguyên mới ngăn lại, nói:

  • Không muốn nói nạy cũng không ra, để đưa vể phủ nha Hàng Châu thẩm vấn.

Rồi đưaTần Dân Bình qua một bên, nói:

  • Làm phiền Tần huynh bẩm báo lại với Chung công công một tiếng, nói vốn ta muốn đến bái kiến Chung công công, nhưng không ngờ xảy ra sự việc này, cho nên phải đi bái kiến Án Sát ti Trương đại nhân trước đã.

Tần Dân Bình không nói lời nào, dẫn theo hai binh lính đi liền, số binh linh còn lại canh chừng hai mươi bảy tên đánh thuê, chờ Tri phủ Hành Châu phái người đến. Nơi bến thuyền xảy ra một trận ẩu đả lớn như vậy, lính tuần sớm đã cấp báo lại sự việc cho Tri phủ Hàng Châu Ân Đình Xu.

Trương Nguyên trở lại mui thuyền, Trương Nhược Hi không rõ lắm chuyện gì đang xảy ra, thấy đệ đệ trở vào vội vàng hỏi đầu đuôi mọi chuyện. Trương Nguyên nói:

  • Tỷ tỷ đừng lo, nếu đệ đoán không lầm thì chuyện này là do tên Diêu Tụng Côn sai khiến bọn đâm thuê chém mướn đến đánh cho đệ tàn phế, ít nhất là làm cho ta không tham gia được cuộc thi phủ vào tháng tới.

Trương Nhược Hi nói:

  • Tên Diêu Tụng Côn này đã bị nhốt vào trong lao tù mà còn muốn hại người, thật đáng ghét.

Trương Nguyên nói:

  • Diêu Phục có đường huynh làm quan ở kinh thành, nên Tri phủ Thiệu Hưng Từ Thời Tiến cố ý bao che Diêu Phục, trì hoãn kết án. Nếu chuyện lần này đúng là Diêu Phục gây ra thì ta có thể mượn việc này hoàn toàn chấm dứt vụ án.

Trương Nhược Hi cảm thấy lo lắng:

  • Tiểu Nguyên, đệ còn nhỏ, về sau phải chuyên tâm đọc sách để đi thi, không nên gây ra những chuyện phiền toái không cần thiết.

Trương Nguyên vâng vâng đồng ý, trong lòng nghĩ: “ Ta còn nhỏ nhưng ý chí không nhỏ, sinh ra trên đời phải có chí tiến thủ, nếu muốn tiến tới làm nên sự nghiệp thì không thể quá gìn giữ hòa khí, thể nào cũng phải đắc tội với người ta. Nếu muốn làm người tốt thì ta chẳng thà đi theo Lưu Tông Chu tiên sinh nghiên cứu học vấn, đợi đến ba mươi năm sau nước mất nhà tan, sẽ cùng đại huynh Trương Đại vào núi sống ẩn cư, viết bộ ""Di dân chuyên trứ mộng ức “ , , chứ tìm kiếm sự chuyển thế làm gì. Điều đó là mong muốn của ta sao?

Dân chúng vây xem rất kiên nhẫn, trời đã tối cũng không chịu giải tán. Họ muốn biết những tên đánh thuê này sẽ bị xử lý như thế nào. Phía đông chân trời trăng tròn lanh lảnh của ngày mười lăm đã bắt đầu mọc, Ân Tri phủ phái binh phòng Điển lại dẫn mười mấy sai nha nhanh nhẹn chạy đến bến tàu.

Lúc đầu họ tưởng bọn đâm thuê chém mướn này và người thổ ty đã xảy ra xung đột, hỏi chi tiết mới biết, là bọn chúng đi đánh người không xong, ngược lại còn bị người ta đánh cho tàn phế.

Tên Hắc Bát kia có một người anh họ làm trưởng nha dịch họ Hà, Hắc Bát có thể đánh người thành nghiệp ở thành Hàng Châu này, vì có biểu huynh đỡ đầu. Khi có chuyện xảy ra binh phòng còn chưa tới mà trưởng nha Hà đã chạy đến rồi, nhìn thấy biểu đệ Hắc Bá bị đánh thảm thương, xương mũi bị chặt đứt nhìn thiếu chút nữa là không nhận ra, cả giận nói:

  • Ai xuống tay ác độc vậy?

Hắc Bát rất giảo hoạt, gã không nói Trương Nguyên mà chỉ vào Mục Kính Nham nói:

  • Chính tên đọa dân này đánh tiểu dân, hắn ỷ mình có võ nghệ cao cường hành hung đánh người.

Mục Kính Nham đứng bên Trương Nguyên, nghe Hắc Bát nói như trách móc trong lòng có chút chột dạ. Dân đen có vị trí hèn mọn thấp kém, bình thường không dám tranh chấp, có lý cũng phải nhịn. Mục Kính Nham tuy có võ nghệ cao cường cũng giống như những người thấp kém phải nhịn nhục để sống, tuy có Trương Nguyên là chỗ dựa nhưng thấy sai dịch đến vẫn hốt hoảng.

Tên trưởng nha chỉ liếc Mục Kính Nham một cái rồi nhìn vào Trương Nguyên, tên Đọa dân râu vàng này chắc chắn là nô bộc của tên thiếu niên thư sinh này.

Thiếu niên thư sinh này giống con cháu quý tộc, tên trưởng nha không dám hành động thiếu suy nghĩ, hỏi Trương Nguyên:

  • Ngươi là người phương nào, vì sao lại dung túng nô bộc hành hung?

Dân chúng vây xem rất nhiều, tên trưởng nha họ Hà cho rằng Trương Nguyên có không ít nô bộc, nên mới đánh cho Hắc Bát một trận thảm hại như vậy.

Truong Nguyên thấy tên trưởng nha này cố ý muốn bao che cho tên Hắc Bát, nên chẳng buồn nói nhiều, cười lạnh nói:

  • Đám đánh thuê này làm điều xằng bậy, ta phái người hầu giáo huấn hắn một chút có gì không đúng?

Tên trưởng nha nghe giọng điệu Trương Nguyên cứng rắn, mạnh mẽ liền đi lại phía Hắc Bát hỏi lại lịch của Trương Nguyên thế nào. Hắc Bát được thuê để đối phó với Trương Nguyên thì phải hiểu rõ Trương Nguyên là người thế nào.

Hắc Bát nói:

  • Là người ở huyện Sơn Âm, họ Trương, cha hắn chẳng qua chỉ là một tên đồng sinh, làm quan cửu phẩm ở tỉnh lẻ.

Tên trưởng nha vừa nghe xong liền nổi giận. Nếu Trương Nguyên là con cháu của quan lại quyền cao chức trọng thì chỉ có cách trách Hắc Bát có mắt không tròng, nhưng thì ra Trương Nguyên chỉ là con trai của một tên quan cửu phẩm nhỏ nhoi, vậy mà dám ở Hàng Châu đánh biểu đệ của hắn ra nông nổi này, điều này làm cho Ha trưởng nha tức giận hết sức.

Nhưng hắn cũng là một người làm việc rất cẩn thận, nói với mấy bổ khoái đứng bên:

  • Bắt lấy tên Đọa dân râu vàng lại hỏi cung.

Trương Nguyên nghiêng cúi đầu nói với Mục Kính Nham:

  • Mục thúc, tên nha dịch này kết cấu với bọn đánh thuê này làm việc xấu, nếu bọn cúng dám bắt người, ngươi không cần lo lắng gì cứ việc đánh cho ta.

Mã Khoát Tề nắm đoạn mái chèo đi tới, cả giận nói:

  • Bọn sai dịch các ngươi, không trói đám đánh thuê này lại giải về nha môn, còn chờ gì nữa?

Tên trưởng nha nghe Trương Nguyên nói sẽ đánh cả bọn hắn, , liền giận dữ nhìn Mã Khoát Tề nói:

  • Bọn thổ dân các người không được ở đây gây trở ngại cho việc truy bắt phạm nhân của ta.

Đoạn lệnh cho đám bổ khoái đi cùng nhanh chóng xông lên bắt giữ Mục Kính Nham, còn hắn rút ra dây thiết xích nhảy tới trước.

Trương Nguyên giận quát lên một tiếng:

  • Đánh gãy xương mũi hắn.

Mục Kính Nham trong tay cầm tiêu bổng liền đâm ra đáp trả ngay giữa sống mũi tên Hà trưởng nha. Tên này trúng đòn la to lên một tiếng, lùi mấy bước, chụp cái mũi, máu đang ở khe mũi chảy ra, Mục Kính Nham chỉ đâm một cái không mạnh, mũi tên trưởng nha chưa bị dập vỡ.

Tên Hà trưởng nha bỏ luôn thiết xích trên tay , ngóc đầu lên để máu mũi ngừng chảy, không ngờ Mã Khoát Tề giơ đoạn mái chèo đập ngang cho hắn một phát "" bùm “ hắn ngã nhào ra đất.

Dân chúng vây xung quanh xem thấy người của Trương Nguyên không chỉ dám đánh những tên đánh thuê, mà còn dám đánh những tên sai nha, những người dân líu lưỡi không ai dám nói chuyện. Mục Kính Nham và Mã Khoát Tề đang chống trả mười mấy tên lính.

Có vài binh lính của binh phòng điển lại Phủ Hàng Châu chạy đến, còn chưa mở miệng hỏi, liền nghe được tiếng kêu:

  • Chung công công đến, Chung công công đến.

Những tên lính này đương nhiên biết Chung công công là ai, thành Hàng Châu chỉ có một Chung công công, chính là Chung thái giám củ xưởng dệt Hàng Châu. Lúc này không ai lo lắng gì cho tên Trưởng nha bị té trên mặt đất, khẩn trương đi nghênh đón.

Chỉ thấy mấy chục cặp đèn đi đến, một chiếc kiệu lớn dừng, lại một nội quan trung niên rời kiệu, hướng bên này đi tới. Một tên sai nha tiến đến cuời nói:

  • Chung công công, ty chức không biết người đến thật thất lễ.

Chung thái giám không hỏi cũng không nói, đi cùng Tần Dân Bình với hơn mười sai dịch của xưởng dệt đứng xếp thẳng hàng, tiền hô hậu ủng, đi tới bên kênh đào,thấy Trương Nguyên đi thới, vội nói lớn:

  • Trương Công tử không sao chứ?

Trương Nguyên bước lên trước thi lễ nói:

  • Nhờ phúc của Chung công công, những tên xấu xa này chưa làm gì được.

Từ lần trước, sau khi Chung thái giám cùng Trương Nguyên thảo luận bí mật, ông ta đã xem Trương Nguyên là tâm phúc, là bạn tri kỉ, nên khi nghe nói có người muốn ám hại Trương Nguyên, ông ta rất giận dữ, đích thân tới, hỏi rõ mọi chuyện từ đầu đến cuối xong, liền chỉ vào binh phòng điển lại nói:

  • Chúng ta sẽ thẩm vấn ngay tại đây, ta muốn xem ai dám bao che cho những tên lưu manh này.

Tên binh phòng điển lại luôn miệng nói “ vâng phải “ . Ra lệnh cho những tên sai dịch bắt hai mươi bảy tên đánh thuê kia đến, thẩm vấn luôn dưới ánh đèn của những sai dịch xưởng dệt.

Tên Hà trưởng nha lúc trước còn tức giận kêu la mắng chửi, lúc này một chút âm thanh cũng không có, dù hắn không lên tiếng Trương Nguyên cũng không buông tha cho hắn, nói với binh phòng điển lại nói:

  • Vừa rồi Hà trưởng nha kia đến không chịu bắt những tên giang hồ này, mà định bắt người hầu của ta vì hắn chống lưng cho bọn đánh thuê này. Loại bại hoại nha môn cũng phải đem ra thẩm vấn. Bọn đánh thuê ở Hàng Châu hung hăng ngang ngược như vậy, chắc trong nha môn nhất định sẽ có nhiều người liên quan đến việc này.

Tên binh phòng điển này toát mồ hôi hột, hắn biết tên Hà trưởng nha và Hắc Bát có quan hệ thế nào, mà ngày thường hắn cũng lấy không ít tiền từ Hà trưởng nha. Nhưng lúc này nào dám nói lên một tiếng không, liền sai người bắt tên Hà trưởng nha và những tên đánh thuê quỳ xét hỏi.

Trong số những người dân đang vây quanh xem có người kêu lên:

  • Tên trưởng nha họ Hà chính là biểu ca của Hắc Bát.

Trương Nguyên nói:

  • Thì ra là thế, bọn đánh thuê quả nhiên có chỗ dựa.

Chung thái giám cười lạnh nói:

  • Một tên sai nha mà dám gọi là chỗ dựa vững chắc, đánh hắn cho ta, trước tiên hãy đánh hắn hai mươi trượng cho ta rồi tra hỏi sau.

Cũng không cần bọn nha môn ở phủ Hàng Châu ra tay, người của Chung công công bước lên đè tên Hà trưởng nha kia ra, vung gậy trúc đánh vào mông tên trưởng nha, đánh tới mức hắn phải gọi cha gọi mẹ.

Mấy tên đánh thuê sợ tới mức toàn thân run rẫy, đến Hà trưởng nha mà bị đánh thế kia, thì bọn chúng xong đời rồi, liền có người hô lớn:

  • Tiểu nhân xin khai, tiểu nhân xin khai. Hắc Bát lần này nhận ba mươi lạng bạc trắng của một người họ Diêu ở Sơn Âm, để đánh gãy hai chân của người thiếu niên tên Trương Nguyên, sau khi chuyện thành công sẽ được trả thêm ba mươi lượng nữa.

Chung thái giám liền hỏi Trương Nguyên:

  • Tên họ Diêu nào muốn hại ngươi?

Trương Nguyên nói:

  • Đó là Diêu Phục, người lần trước từng đánh cược bát cổ văn với tại hạ, , Diêu Phục hiện còn bị nhốt trong huyện lao.

Đây chắc là người nhà của Diêu Phục mướn người hành hung, chủ yếu là bản án kia cứ mãi bị trì hõan, kéo dài thời gian kết án. Cho nên tại hạ muốn đi thỉnh giáo án sát ti Trương Phân Thủ mau chóng kết thúc vụ án này.

Chung thái giám nói:

  • Người tốt nên làm đến cùng, ta sẽ cùng đi với cậu đến gặp Trương Phân Thủ.

Rồi ra lệnh đánh những tên đánh thuê mỗi người hai mươi trương trượng, rồi bắt đến phủ nha Hàng Châu hỏi tội.

Dân chúng vây quanh vỗ tay hoan nghênh, Trương Nguyên nói với Chung thái giám:

  • Công công lại làm một việc tốt cho dân chúng Hàng Châu.

Những tên ác ôn ngày thường làm những chuyện xằng bậy, chuyên ức hiếp những người lương thiện, hôm nay Chung công công trừ được mối họa này, dân chúng Hàng Châu luôn luôn mang ơn. Cho dù sau này Chung công công rời khỏi Hàng Châu, người dân nơi đây sẽ luôn hương khói người không bao giờ quên.

Chung thái giám biết Trương Nguyên đang nói để hắn vui lòng, nhưng tai nghe dân chúng hoan hô cũng cảm thấy khoái trá vô cùng.

Trương Nguyên sai Vũ Lăng lên thuyền nói với tỷ tỷ Trương Nhược Hi một tiếng, hắn mang theo Mục Kính Nham đi cùng Chung thái giám đến Thanh Ba môn nội án sát ti bái kiến Trương Kỳ Liêm. Trương Kỳ Liêm nghe Chung thái giám của xưởng dệt ra ra mặt, liền ra tiếp đón không dám chậm trễ.

Hơn nữa Trương Nguyên là cháu trong tộc của Trương Tiêu, làn này suýt chút nữa là bị người ta gây thương tích, không nghiêm trị hung thủ sao được. Trương Kỳ Liêm là Tả quan Án sát ti, phụ trách việc văn của hai phủ Hàng Châu. Thiệu Hưng, ông ta ra lệnh phải tra rõ việc này, nghiêm trị người nhà Diêu Phục. Nhanh chóng xử lý vụ án của Diêu theo đúng quy định của luật pháp.

Nhìn Chung thái giám và Trương Nguyên lên kiệu đi khỏi, Trương Kỳ Liêm thầm cảm thấy kì lạ. Thật sự không rõ vì sao Chung thái giám lại coi trọng thiếu niên Trương Nguyên như thế. chẳng phải là vì đồng cảm với bài thơ “ Tơ liễu bay tới từng mảnh đỏ “ hay sao, nếu đúng là như thế, thì tâm tư của thái giám quả là khác với người thường.

Chung thái giám mời Trương Nguyên đến phủ của hắn nói chuyện, Trương Nguyên nói:

  • Ngày mai tại hạ sẽ tới bái kiến công công, tỷ tỷ tại hạ đang ở trên thuyền đợi tại hạ về.

Chung thái giám dặn dò Trương Nguyên ngày mai đến sớm, rồi quay về.

Trương Nguyên trở lại nơi cửa sông, Tần Dân Bình còn đang canh giữ trên bờ, Trương Nguyên nhanh chóng đến nói lời cảm ơn.

Tần Dân Bình nói:

  • Trương công tử đừng coi tai hạ như người xa lạ, Trương công tử là đại ân công của thổ dân Thạch Trụ ta, có thể hiến chút sức lực cho Trương công tử tại hạ thật vui mừng.

Đây không phải là những lời khách khí mà là những lời tự đáy lòng.

Trương Nguyên nói:

  • Nếu vậy, Tần huynh cũng đừng gọi ta là ân công này ân công nọ. Chúng ta cứ gọi nhau là huynh đệ, ta sẽ gọi ngươi là Tần huynh , ngươi gọi ta là Trương hiền đệ hoặc là Giới tử hiền đệ đều được.

Tần Dân Bình vui vẻ nói:

  • Rất tốt, rất tốt!!!