Lang Hoài Hữu Ngọc

Chương 11: Hoàn chính văn





Một câu “đợi đó” của Bùi Nhị Lang làm ta sợ hãi suốt mấy ngày liền.

Tuy ta không rõ “đợi đó” cụ thể là ý gì, nhưng ta biết, ngày ấy hắn nghiến răng nghiến lợi như thế, chắc chắn cực kỳ tức giận.

Sau đó bọn ta chẳng nói chuyện với nhau nữa.

Ta vẫn thường xuyên thay thuốc cho hắn hàng ngày. Vết thương của hắn mỗi ngày một tốt lên, còn mặt hắn thì mỗi ngày một lạnh đi.

Ta cúi đầu thay thuốc cho hắn. Lúc quấn băng quanh eo hắn, ta cứ cảm giác hình như hắn đang nhìn ta.

Ta ngẩng đầu, quả nhiên đối diện với cặp mắt sắc bén mà thâm trầm nọ.

“Vết… vết thương của nhị thúc gần khỏi rồi,” ta lắp bắp.

“Ừ, gần khỏi rồi.” Hắn chằm chằm nhìn ta đầy ẩn ý.

Lần nào cũng là ta hoảng loạn chạy khỏi phòng hắn.

Tiểu Đào thấy vậy thì hỏi ta với vẻ mặt mờ mịt: “Tẩu tử, ca ca muội không ổn à, sao mặt tẩu nhợt nhạt thế?”

“Bùi Tiểu Đào!”

Ta cố nén giọng, sợ người trong phòng nghe thấy, tức giận nói: “Muội không nói gì không ai bảo muội câm đâu.”

“Nếu như muội không nói gì thì chả phải thành người câm rồi sao.”

“Muội không có việc gì làm đúng không, xuống bếp nhóm lửa đi, lát nữa ta còn nấu nước.”

“Hu hu hu, được rồi.”



Chiều tối cửa tiệm không còn khách nữa, ta chuẩn bị các nguyên liệu để ninh nước dùng, xoay tới xoay lui ở trong hậu viện.

Đến khi đã bắc nồi lên bếp xong mà vẫn chẳng thấy bóng dáng Tiểu Đào đâu, ta không khỏi lẩm bẩm: “Cái con bé lừa đảo này, lại chuồn đâu mất tiêu rồi.”

Nói rồi, ta chuẩn bị tự mình nhóm bếp.

Ta cầm lấy dao đánh lửa, quẹt vài cái mà chưa lên, rồi lại tự nhiên nghe thấy một giọng nói trầm thấp truyền tới từ ngoài cửa…

“Để ta làm cho.”

Tay ta run lên, quay đầu lại, quả nhiên trông thấy Bùi Nhị Lang đứng tựa mình vào cửa.

Vết thương của hắn gần như đã khỏi hẳn. Lúc này hắn đang mặc một chiếc áo đơn màu trắng, dáng người cao thẳng, khoanh tay nhìn ta, nở một nụ cười như có như không.

Tay của ta lại càng run lẩy bẩy.

Ta bỏ dao đánh lửa xuống, lắp bắp nói: “Thế… thế nhị thúc làm đi, để ta mang chỗ quần áo trong chậu đi giặt.”

Dứt lời, ta vội vàng đứng dậy, mặt cúi gằm vì không dám nhìn hắn, hoảng hốt bối rối chạy khỏi phòng bếp.

Song còn chưa chạy được ra thì cửa đã đột ngột đóng lại, Bùi Nhị Lang chắn ở trước mặt ta, sừng sững như một bức tường.

Ta đâm sầm vào người hắn, suýt chút nữa đã bổ nhào, hắn liền thuận tay đỡ lấy eo ta.

Nhị Lang vốn đã rất cao, ta chỉ đứng được đến ngang vai hắn.

Người ta nép gọn trong lồ ng ngực hắn, hơi thở lạnh giá của nam nhân quyện lại với mùi thảo dược, quẩn quanh nơi chóp mũi ta.

Hắn cúi xuống nhìn ta, ôm lấy ta, còn cười khẽ bên tai ta: “Định ra ngoài à?”



“Nhị Lang, thúc buông ta ra.”

Ta vừa thẹn vừa bực, trừng mắt nhìn hắn, mặt đỏ tới tận mang tai.

Ánh mắt hắn khẽ lay động, nhưng hắn vẫn không chịu buông tay mà thậm chí còn siết lấy eo ta chặt hơn. Cả người ta bị hắn bồng lên, tiến về phía trước một bước, ngồi xuống bệ bếp không cao không thấp.

Một bàn tay của hắn nắm chặt lấy eo ta, bàn tay còn lại đưa lên, vuốt ve khuôn mặt của ta.

Trốn không thoát nổi, ta cả giận nói: “Bùi Ý! Ngươi điên rồi! Thả ta xuống mau.”

Bàn tay thô ráp của hắn chạm vào má ta. Ánh mắt hắn thẳm sâu như biển lớn, sau đấy lại thoáng mềm mại, đáy mắt sương mù giăng kín. Hắn thấp giọng thì thầm bên tai ta…

“Muốn gả đi rồi sao? Ta mạnh hơn tú tài kia nhiều, không tin cô cứ thử xem…”

Câu nói ấy của hắn khiến ta chấn động tới mức toàn thân tê dại, cả người bỗng nhiên run rẩy: “Nhị Lang, ta là tẩu tử của thúc.”

“Ừ, ta biết.”

“Huynh chết thúc cưới tẩu, nhất định sẽ bị mang đi treo cổ.”