Đi ra khỏi cửa hàng tiện lợi Kim Chiêu vẫn còn bất ngờ chưa kịp định thần.
Tay vô ý nắm chặt lấy chai sữa chua, lòng bàn tay truyền đến sự lạnh lẽo, chai thủy tinh đọng lại hơi nước nhàn nhạt, giống như ánh mắt lạnh lùng vừa rồi của thiếu niên, đi thẳng vào lòng.
Kim Chiêu không dám ở lại chỗ này nữa, vốn định trực tiếp rời đi, ma xui quỷ khiến, lại quay đầu lại nhìn cửa hàng tiện lợi phía sau một cái.
Từ khoảng cách xa mơ hồ nhìn thấy nam sinh đang cúi đầu tính tiền.
Chu Bắc Tự vẫn còn ở bên trong.
Cũng không biết là chạm dây thần kinh nào, Kim Chiêu nhìn xung quanh, bên cạnh cô chính là một lối đi vừa nhỏ vừa hẹp chỉ có một người có thể đi qua, bên trong là góc chết của tường bỏ hoang từ lâu dày đặc bụi bặm.
Cô không chút suy nghĩ trốn vào trong đó, chỉ hơi thò đầu ra, lộ ra một chút tầm. nhìn
Quả nhiên chỉ sau mấy giây Chu Bắc Tự từ cửa hàng tiện lợi đi ra.
Cậu dường như ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, sau đó hơi cúi mặt xuống, xách túi màu trắng trong tay đi về phía trước.
Kim Chiêu nhìn cậu đi vào con hẻm bên tay phải.
Chính là con hẻm mà đêm qua cô hoảng loạn không chút để ý mà lựa chọn bước vào.
Thì ra gia đình cậu ấy sống ở đây.
Điều này có thể hiểu giải thích vì sao Chu Bắc Tự lại xuất hiện tại cửa hàng tiện lợi ở đầu hẻm vào thời điểm đó.
Đợi đến khi thân ảnh cậu biến mất, Kim Chiêu mới từ trong vách tường đi ra, cô đi đến con hẽm mà Chu Bắc Tự đã biến mất, thậm chí tìm được nơi cô thiếu chút nữa ngã xuống.
Thời gian trôi qua, màn đêm đen tối khi ấy đã thành ban ngày, cô phóng mắt nhìn xung quanh, con hẻm tăm tối ẩm ướt vào ban ngày nhìn có vẻ sạch sẽ rộng rãi hơn rất nhiều, ngoại trừ bức tường cũ kỹ cùng mặt đất đầy ổ gà, thì nhìn nó giống như những con hẻm bình thường trong thành phố.
Trên cột điện ở đầu ngõ dán lộn xộn đầy những quảng cáo thuê nhà, thông báo tìm người mất tích cùng với tìm đồ bị mất, hai bên ban công của khu dân cư thì phơi quần áo che kín cả bầu trời, ở góc ẩm ướt của con hẻm mọc đầy rêu nhỏ.
Cô nhìn một lúc lâu, xoay người nắm chặt dây đeo cặp sách rời đi.
Đi qua con đường này và tiếp tục đi về phía trước, có một trạm xe buýt.
Trên tấm biển màu xanh đó có viết ngõ Du Thủy.
Đây là một nơi bình thường với một cái tên bình thường.
Nhưng không hiểu sao, nó lại tăng thêm ý tứ không tầm thường.
Kim Chiêu nhìn lên kiểm tra biển báo trạm xe buýt, ở phía trên tìm được chuyến xe buýt trở về nhà cô, chỉ cách nhau vài trạm, cả chặng đường đi hơn mười phút.
Một lúc sau, xe loạng choạng đi đến, xe buýt cũ kỹ chạy xuyên qua thành phố, thân chiếc xe mang theo ánh hoàng hôn dừng lại trước mặt cô.
Kim Chiêu lên xe liền bỏ một đồng xu, trên xe đã không còn chỗ ngồi, cô đứng trước cửa xe dựa vào thanh xà ngang, đúng lúc từ bên ngoài kính xe nhìn thấy ánh sáng màu cam rực rỡ.
Ánh sáng dần dần buông xuống phía chân trời, phong cảnh dần dần thay đổi, từ những con hẻm thấp đổi thành những tòa nhà cao tầng, cuối cùng thì dừng lại ở một khu biệt thự.
"Đã đến núi hồ Phỉ Thúy, hành khách vui lòng xuống xe từ cửa sau."
Cửa xe mở ra rồi đóng lại, chỉ có một mình Kim Chiêu mang cặp sách từ trên xe xuống.
Sau khi xe buýt rời đi, thoáng cái xung quanh trở nên yên tĩnh, cây ngô đồng Pháp tươi tốt cao lớn, những tòa nhà kiểu phương Tây cổ điển với mái đỏ thấp thoáng giữa những tán cây lúc ẩn lúc hiện, đi về phía trước hai bước, chính là khu biệt thự được thiết lập chốt an ninh an toàn.
Cách đây mấy trăm mét, đến tận cổng chính của biệt thự đều có chốt kiểm soát an ninh kiểm tra. Từ khi khu dân cư này phát triển đến nay thì vẫn luôn nổi tiếng với an ninh nghiêm ngặt, bởi vậy bên này có không ít doanh nhân giàu có và quan chức sống ở đây.
Kim Chiêu đeo cặp sách đi rất chậm, tựa hồ là đôi vai gầy không chịu nổi sức nặng, cả người khoác lên một bộ đồng phục rộng lớn màu lam, khiến cô có vẻ hết sức yếu ớt, xanh xao lạ thường.
Khi đi qua chốt an ninh, nhân viên bảo vệ đứng bên trong chào hỏi cô.
"Kim tiểu thư, cô về rồi à."
"Ừm." Cô gật đầu, khóe miệng khẽ cong lên trên, "Tan học rồi. "
"Ừm, vậy trên đường chú ý an toàn."
Quản lý tài sản nghiêm ngặt, nhân viên hầu như phải nhớ hết khuôn mặt của mỗi chủ sở hữu, Kim Chiêu còn rất trẻ lại sống một mình ở đây trong nhiều năm điều này để lại ấn tượng sâu sắc.
Cô lê bước chân, chậm rãi đi qua đường ngô đồng này, đến cửa chính nhập vân tay vào, nghe thấy một tiếng cửa mở ra, sau đó đóng lại sau lưng cô.
Biệt thự ba tầng, xung quanh yên tĩnh không một tiếng động, đập vào mắt chính là một khoảng trống rộng lớn, trang trí lộng lẫy cùng khung cảnh trống trải tạo nên hình ảnh trái ngược, đồ nội thất trong nhà quá ít, ngoại trừ túi mì tôm tùy ý bày biện trên bàn bếp, nhìn rất ít thấy dấu vết của sinh hoạt.
Kim Chiêu cúi đầu thay xong giày bỏ cặp sách xuống, vừa chuẩn bị cầm ly uống nước thì điện thoại di động liền vang lên.
Vẫn là Thịnh Phong.
"Tôi vừa rồi tìm mấy người đánh Chu Hạo một trận." Nói thẳng vào vấn đề, Thịnh Phong "chậc" một tiếng, còn có chút không kiên nhẫn.
"Hắn kêu gào khóc thảm thiết, thiếu chút nữa dẫn người gần đó tới."
"........."
Kim Chiêu theo phản xạ im lặng ba giây, sau đó hỏi: "Không đánh đến độ bị tật chứ? "
"Không sao." Thịnh Phong không quan tâm trả lời.
"À."
Sau khi Kim Chiêu trả lời xong, liền không còn nói gì nữa, Thịnh Phong đã quen với điều đó, lại cao giọng nói.
"Đúng rồi, chuyện hôm qua cậu nói là chuyện gì?"
"Chính là..." Cô dừng lại, bất giác cắn môi, rũ mắt xuống bắt đầu nói, "Hôm qua tôi không cẩn thận chạm vào tay một người vài giây, những không có phản ứng gì. "
Đầu kia Thịnh Phong trầm mặc kỳ dị mấy giây: "là nam? "
Cậu hỏi với giọng điệu không khó hiểu.
"Ừm." Kim Chiêu gật đầu, "là học sinh của trường tôi, trước đây đã từng nhìn thấy, nhưng không quen biết. "
"Vậy cậu định làm gì?" Đầu dây bên kia truyền đến động tĩnh rất nhỏ, tựa hồ là Thịnh Phong túm tóc mình, giọng điệu có vẻ bực bội.
"Tôi muốn tìm một cơ hội." giọng Kim Chiêu trầm xuống, vô cớ kéo dài.
"—— Thử lại lần nữa."
Để có thể tìm được cơ hội thì rất khó khăn.
Buổi tối Kim Chiêu ngủ cũng không ngon, trong mộng cảnh tượng bóng đen lặp đi lặp lại,cô bị bao bọc bởi cảm giác sợ hãi cả đêm không thể nghỉ ngơi an ổn, từ trong cơn ác mộng kinh tỉnh lại, ngoài cửa sổ có màu xanh, cô cầm đồng hồ báo thức bên cạnh nhìn thấy kim đồng hồ chỉ đến sáu giờ.
Không ngủ được, Kim Chiêu dứt khoát rời giường tắm rửa sạch sẽ rồi ra ngoài nhưng cũng không trực tiếp đến trường mà thay vào đó cô xuống xe sớm trước hai trạm.
Bên này là khu dân cư, một quán ăn sáng lớn, đủ loại thức ăn đều có, ngay cả tiếng bà bán hàng ở chợ cũng náo nhiệt hơn những nơi khác.
Con đường nhộn nhịp tràn đầy khói lửa, sương mù sáng sớm, ánh nắng vàng, dường như một lần nữa trở lại nhân gian.
Kim Chiêu đi dạo lòng vòng cho đến khi tiết tự học buổi sáng bắt đầu mới bước đến trường, oan gia ngõ hẹp, lúc cô vào lớp vừa vặn đụng phải Chu Hạo ở cửa, trên mặt ngăm đen của cậu ta lúc này xanh tím một mảng, khóe mắt sưng lên, giống như bị một đấm quyền, chật vật không tả nổi.
Thấy Kim Chiêu, đồng tử mở rộng theo bản năng, lập tức lao tới để chất vấn.
"Kim Chiêu! Chính cậu đã kêu người đánh tôi! Cậu có tin... có tin....——" Lời nói uy hiếp hung tợn đến bên miệng câu ta lại bị mắc kẹt lại, ngày hôm qua khi bị trùm trong bao tải, lời cảnh cáo của người nọ còn sống động bên tai.
Chu Hạo nắm chặt nắm tay thành nắm đấm, cuối cùng chỉ từ kẽ răng nghẹn ra một câu: "Có tin tôi nói cho thầy giáo không! "
"......" Kim Chiêu trầm mặc.
"Cậu đang nói cái gì thế, tôi nghe không hiểu."
- "Đừng giả ngu nữa, ngày hôm qua chính cậu gọi người chặn tôi lại còn đánh tôi thành như vậy, chính tai tôi nghe thấy hắn ta nói tên của cậu!"
Kim Chiêu mím môi, giương mắt nhìn hắn: "Cậu có chứng cớ không? "
"Sao cơ?!" Chu Hạo nhất thời không thể tin vào tai mình.
Kim Chiêu lặp lại một lần nữa: "Cậu có bằng chứng không?"
"......" Không có! Ai lại mang theo bút ghi âm bên mình chứ!
Cậu ta nghĩ tới đây, càng tức giận hơn, chỉ thẳng vào mặt mình.
"Mặt tôi chính là bằng chứng rõ ràng nhất, như vậy còn chưa đủ sao?"
"Vậy làm sao có thể chứng minh là tôi làm chứ?" Ngữ khí Kim Chiêu ổn định, thậm chí hơi ngửa cổ hờ hững lại nhìn cậu ta.
"Dù sao bình thường cậu làm việc không đúng đắn, tác phong không tốt, có rất nhiều người ghét cậu, ai biết có phải do có người không thể chịu nổi nữa, thay trời hành đạo vì dân trừ hại."
"......?" Chu Hạo tức giận đến mức hít sâu một hơi, hàm răng nghiến đến đau.
Cậu ta dùng sức nghiến răng thật mạnh, nheo mắt nhìn cô.
"Kim Chiêu, không nghĩ tới thành tích của cậu kém đến thế mà còn có thể dùng nhiều thành ngữ như vậy, ngồi hàng cuối cùng có phải là cảm thấy ủy khuất không?"
"Tránh ra." Kim Chiêu lười không thèm dây dưa với cậu ta, lạnh lùng thốt ra hai chữ rồi bước lên trước một bước.
Chu Hạo bị ánh mắt lạnh lừng của cô dọa sợ theo bản năng lui về phía sau, nhường đường nhìn cô rời đi rồi lại cảm thấy khó chịu.
Không có tiền đồ!
Vào mùa mưa, khí hậu thành phố Hạc Minh hay thay đổi, buổi sáng vẫn là nắng chói chang, tiếng chuông vào học tiết học đầu tiên vào buổi chiều vang lên, bên ngoài đã bị mây đen bao phủ.
Bầu trời trở nên u ám, trời sắp mưa rồi.
Quả nhiên sau khi hai tiết học kết thúc, mưa to ập xuống, trong nháy mắt ngập cả mặt sân thể dục, dòng nước nhỏ chảy theo khe đường chui vào cống rãnh.
Tiết thể chất của lớp 9 đã bị hủy bỏ và buộc phải chuyển sang tự học trên lớp có một số học sinh lên tiếng phản đối.
- Vì sao lớp 1 có thể đi ra ngoài còn chúng ta không được! Cách sân thể dục không xa, có một lớp học sinh cầm ô đi ngang qua, từng nhóm học sinh đi về phía sân bóng trong nhà thi đấu.
Mọi người trong phòng học nhao nhao thò đầu nhìn qua, bầu không khí thù địch nhất thời bị bùng lên, dâng trào phản kháng.
Triệu Minh Nhiễm vỗ bàn mạnh mẽ trên bục giảng.
"Im lặng!"
"Thành tích lớp 1 thế nào, thành tích của các cô cậu như thế nào, trong lòng không đếm được sao?! Còn ở chỗ này phản kháng, nếu có bản lĩnh thi bằng điểm thi của lớp 1 đi, tôi mỗi ngày đều để cho các cô cậu học giáo dục thể chất! "
"........."
Lớp học thoáng chốc im lặng lại, tâm trạng phản kháng như bị một gáo nước lạnh dập tắt, có người nhỏ giọng thì thầm.
"Mỗi ngày đều chỉ biết dùng thành tích áp chế chúng ta..."
"Không thì sao?" Triệu Minh Nhiễm cười lạnh một tiếng, "Dùng chiến tích trò chơi à? "
"........."
Không khí nhất thời lặng ngắt như tờ.
Mấy nam sinh gây náo loạn nhấtđều im lặng, mỗi người gục đầu nằm ở chỗ ngồi không nói gì. Triệu Minh Nhiễm mở giáo án, bắt đầu một tiết học toán mới.
Phòng học ngột ngạt, chỉ còn lại những hạt mưa đập vào bệ cửa sổ, tí tách tí tách, xa xa truyền đến tiếng mưa xen lẫn tiếng gió thổi qua lá cây.
Kim Chiêu tay chống đầu, đầu óc mông lung, trong đầu cô giờ phút này bị vô số thứ không biết tên nhồi nhét, duy chỉ có không có lưu lại là những điểm kiến thức toán học kia.
Ngón tay trắng nõn thon dài kẹp một cây bút xoay xoay vô ý thức. Cô vốn nghĩ hôm nay học cùng tiết thể dục với lớp 1 thì có lẽ có thể tìm được cơ hội, kết quả bọn họ ngay cả tư cách này cũng bị hủy bỏ.
Đây là khoảng cách giữa học sinh hàng đầu và học sinh xếp hạng thấp.
Giống như cô và Chu Bắc Tự ở trường vậy.
Tan học, mưa vẫn chưa ngớt chút nào, mặt đất đã sớm bị ướt sũng, trên đường ra khỏi cổng trường, các loại áo mưa trộn lẫn trong những chiếc ô, ướt sũng tắc nghẽn.
Kim Chiêu che ô đứng chờ ở bến xe buýt, từng chiếc xe buýt chạy trên mặt nước, ngày mưa hành khách rất đông, hơn nữa bởi vì tắc đường nên xe đến đặc biệt chậm.
Đợi nửa ngày, chiếc xe buýt cô chờ rốt cục cũng chạy tới, lúc Kim Chiêu chuẩn bị thu ô, vô ý ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Không thiên vị nhưng có một thân hình lọt vào tầm mắt cô, áo ngắn tay màu trắng, quần đồng phục học sinh, dáng người mảnh mai thẳng tắp, trong tay cầm một chiếc ô màu đen.
Kim Chiêu theo bản năng thu hồi tầm mắt, sững sờ vài giây, trơ mắt nhìn cửa xe buýt trước mặt mở cửa ra lại khép lại sau đó lăn bánh đi mất.
Cô nhìn theo bóng lưng Chu Bắc Tự ở phía xa, không suy nghĩ nhiều liền nhanh chân đuổi theo cậu.
Khác với ngày hôm trước, Chu Bắc Tự không đi theo con đường dốc kia, mà ngược lại đi dọc theo con đường chính đi đến một con phố thương mại náo nhiệt gần trường học.
Kim Chiêu nhìn cậu tiến vào cửa hàng văn phòng phẩm, không lâu sau lại cầm ô đi ra.
Sau khi đi qua con đường này, xung quanh có chút vắng vẻ, hai bên mở mấy cửa hàng siêu thị nhỏ, còn có nhà hàng ngõ hẽm cũng hơi phức tạp.
Kim Chiêu cách Chu Bắc Tự hơi xa, cô không dám lại gần, khi đi qua một góc đường, cô còn chưa kịp đi theo, bóng dáng Chu Bắc Tự trong nháy mắt đã không thấy đâu.
Trong lòng cô trở nên căng thẳng, vội vàng đi qua góc đường kia, trước mặt cô là khung cảnh đường phố trống rỗng chỉ lác đác vài ba người đi đường Chu Bắc Tự đã sớm biến mất không tìm được tung tích.
Kim Chiêu cầm ô mờ mịt đứng ở đầu đường, khung cảnh xa lạ trước mắt là nơi từ trước đến nay cô chưa từng đi qua. Hai bên đều là cửa hàng không biết tên, cô liếc mắt nhìn biển hiệu phía trên cao cuối cùng dừng trước một cửa hàng tiện lợi.
Không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà nghe theo trực giác của mình cô muốn đi qua xem một chút.
Đường đầy ổ gà, không cẩn thận sẽ bị nước dưới chân bắn tung tóe, Kim Chiêu che ô từng bước đi tới cửa siêu thị, trước khi cô đi vào đánh giá xung quanh vài lần vẫn không phát hiện có gì bất thường.
Với một tâm trạng bình thường, cô bước vào siêu thị.
Có lẽ là do trời mưa, bên trong trống rỗng, trong không gian nho nhỏ liếc mắt nhìn sẽ thấy ngay chỉ ngoại trừ cô ra thì không có khách hàng thứ hai nào.
Kim Chiêu thất vọng rũ mắt xuống, đang định xoay người đi ra ngoài, không kịp đề phòng trước mặt bất ngờ xuất hiện một bóng đen.
Dưới mái hiên phía trước, không biết từ khi nào đã xuất hiện một người. Chu Bắc Tự cầm ô, làn da bị lạnh đến tái nhợt, trong ánh mắt đen nhánh không hề có nhiệt độ, không biết cậu đã đứng đó bao lâu.
Ánh mắt anh nặng trĩu, mặt vô cảm đánh giá cô.
"Tại sao lại đi theo tôi?"