Làn Váy Của Thiếu Nữ

Chương 2: Đẹp và Lạnh




Không biết ai sẽ là người buông tay trước. Chờ đến khi định thần lại, Kim Chiêu đã buông ra như bị điện giật, cùng lúc đó bàn tay phía dưới rút ra.

Nhiệt độ còn sót lại ở lòng bàn tay có cảm giác không chân thật, trái tim của Kim Chiêu đập loạn xạ, cảm thấy tất cả mọi chuyện tối nay đều không thể tưởng tượng nổi, làm đầu óc cô nhất thời bị rối loạn không cách nào nghĩ được.

Đêm yên tĩnh tĩnh mịch, ánh đèn sáng ngời dừng cách đó không xa, con hẻm trong thành phố bị nhấn chìm trong màn đêm mờ ảo.

Trong mắt cô hiện lên một vài tia hoảng sợ, ánh mắt lúc này như có sự hòa lẫn giữa ánh sáng và bóng tối đang dừng trên gương mặt người đối diện.

Chỉ là dừng trong chốc lát.

Đến khi Kim Chiêu thoát ra khỏi suy nghĩ của mình, khẽ mấp máy môi định lên tiếng thì người trước mặt đã thu hồi ánh mắt, rũ mắt cúi đầu thu hồi ô, ngón tay gầy trắng bệch nắm cán dài màu đen của chiếc ô quay người rời đi.

Mãi đến khi bóng lưng cậu biến mất trước mắt thì Kim Chiêu đứng yên đó mới hoàn toàn lấy lại sự bình tĩnh, một cơn gió lạnh thổi tới, đem tới cảm giác lạnh lẽo đặc trưng của màn đêm, cô không tự chủ rùng mình một cái, đầu óc rối như tơ vò đột nhiên bị co giật.

Kim Chiêu bất giác phản ứng lại vừa rồi cô đối với sự tiếp xúc thân thể hai người vừa rồi thế mà cô lại không có bất kỳ phản ứng bài xích nào.

Đó là do đây là trường hợp khẩn cấp, hay là...do lý do khác?

Kim Chiêu chịu đựng cảm giác khó chịu ép buộc bản thân nhớ lại tình hình vừa rồi, trong nháy mắt khi cô té ngã cô đã nắm lấy tay Chu Bắc Tự, dưới sự ảnh hưởng của việc bản thân mất khống chế và sợ hãi, bản năng sinh tồn khiến cô nắm chặt.

Tay hai người ở giữa không trung nắm chặt nhau mấy giây đồng hồ ngắn ngủi, da thịt không hề có khe hở mà kề sát vào nhau, thậm chí hiện tại khi cô hồi tưởng lại còn có thể nhớ lại nhiệt độ cùng đường vân tay thuộc về nam sinh.

Những năm gần đây cô chưa từng có tiếp xúc thân mật với người khác giới, đổi lại trước kia bất cứ lúc nào cô cũng đều không khống chế được mâu thuẫn của bản thân và làm ra một số hành vi quá khích.

Cũng giống như ngày hôm nay.

Trong đầu Kim Chiêu suy đi nghĩ lại không thể tìm ra một lời giải thích hay lý do hợp lý nào, bàn tay cô buông xuống bên cạnh bất giác nắm thành nắm đấm cả khuôn mặt lâm vào thất thần.

Trong con hẻm yên tĩnh sự im lặng bị phá vỡ bởi tiếng rung của điện thoại di động.

Điện thoại di động trong túi quần áo của Kim Chiêu vang lên tiếng kêu điên cuồng trong đêm như đang đặc biệt thúc giục người.

Cô thu hồi suy nghĩ hỗn loạn, khẽ nuốt nước bọt lấy điện thoại di động ra khỏi túi.

Hai từ được hiển thị ở trên, Thịnh Phong.

"Vừa rồi tôi mới nhìn thấy cuộc gọi của cậu, làm sao vậy?" Một giọng nam trầm thấp xuyên thấu qua sóng điện thoại truyền đến không hiểu sao lại làm cho người ta cảm thấy yên tâm.

Kim Chiêu định thần lại tinh thần bước ra ngoài.

"Không sao, chỉ là gặp chút phiền toái."

"Giải quyết được chưa?"

Lời nói của cậu vang lên bên tai, Kim Chiêu đi đến trên đường lớn, đèn đuốc sáng trưng trong nháy mắt bao phủ lấy cô như thể cùng với bóng tối ẩm ướt vừa rồi chia thành hai thế giới.



Cô nghe được tiếng còi báo động từ xa, đèn cảnh sát nhấp nháy, phía trước có mấy chiếc xe cảnh sát dừng ở ngã tư, nhóm người Chu Hạo bị mang lên.

Cô thở phào nhẹ nhõm trả lời: "Mọi chuyện xem như đã giải quyết xong. "

Đầu kia Thịnh Phong còn đang bận rộn, thỉnh thoảng truyền đến tiếng nói chuyện hỗn loạn ồn ào, hai người nói ngắn gọn đơn giản vài câu, trước khi cúp máy, Kim Chiêu do dự một chút nhưng vẫn nói cho hắn biết.

"Hôm nay tôi phát hiện ra một chuyện."

"Chuyện gì?" Thịnh Phong dừng một chút hỏi, ngữ khí trở nên nghiêm túc.

Kim Chiêu nắm chặt điện thoại ánh mắt dừng ở phía trước, câu nói hạ thấp không hiểu sao mang vẻ trịnh trọng có vài phần sắc thái kỳ lạ:

"Tôi muốn xác nhận lại một chút."

Mặt trăng lặn và mặt trời mọc. Một ngày mới, những đám mây đen dần tản đi, ánh nắng vàng rực rỡ chiếu xuống nhân gian.

Trường trung học nhất trung Hạc Minh có nội quy nghiêm khắc, bảy giờ sáng phải đến trường tập thể dục buổi sáng, thỉnh thoảng kết thúc sẽ có một cuộc họp buổi sáng, căn cứ vào sự kiện lớn nhỏ mà quyết định quy mô và thời lượng.

Sau khi giai điệu thể dục trên đài phát thanh kết thúc, học sinh phía dưới kích động xôn xao, sớm đã muốn nhanh về lớp,ngay lúc này phía trên đài phát thanh lại truyền đến âm thanh nghiêm nghị.

"Tiếp theo sẽ tổ chức một cuộc họp buổi sáng, tất cả các lớp tập hợp một chút, chủ nhiệm lớp sẽ phụ trách kiểm kê số lượng."

Xung quanh đầy tiếng than vãn nhỏ giọng oán giận, đám người thuần thục tập trung lại một chỗ.

Ngay phía trước, ở trên bục cao giáo viên chủ nhiệm đứng ở đó, tay cầm micro vẻ mặt nghiêm túc.

"Ngày hôm qua ở trường chúng ta đã xảy ra một vụ việc vô cùng nghiêm trọng. Đó là có một số nam sinh đã đi theo dõi một nữ sinh trong lớp sau giờ học, có ý định đe dọa trả thù, cuối cùng đã bị cảnh sát bắt giữ và giam giữ ở đồn cảnh sát. "

Theo lời nói vừa xong, bốn phía vang lên tiếng xì xào bàn tán, các học sinh khiếp sợ bắt đầu suy đoán thân phận người có liên quan.

"Chu Hạo, Mã Uy, Tưởng Hạo Nhiên.... Những người được đọc tên lên trên này đứng trước mặt mọi người xin lỗi công khai. Hơn nữa, xét thấy mức độ nghiêm trọng của sự việc lần này, tất cả mọi người phải ghi nhớ vụ việc lần này, hy vọng các học sinh lấy đó để cảnh cáo, nếu mà có lần sau tuyệt đối không tha thứ! "

Giọng nói uy nghiêm vang dội của chủ nhiệm giáo dục truyền khắp sân thể dục, rất nhiều người ở đây im lặng không dám nhúc nhích, cách đó không xa trên bục cao, chỉ thấy mấy người Chu Hạo ủ rũ đi lên, đứng thành một hàng.

Các nam sinh hiển nhiên không còn kiêu ngạo hống hạch như ngày hôm qua, ai nấy đều giống như được giáo viên,cảnh sát và phụ huynh giáo huấn qua, trên mặt thiếu tinh thần, chỉ còn lại vẻ phờ phạc và uể oải.

Chu Hạo đứng ở phía trước, trong tay cầm bản kiểm điểm, yếu ớt đọc bản kiểm điểm của mình vào micro, mở đầu chính là " kính thưa thầy cô..."

Một bản kiểm điểm kéo dài đọc được bốn năm phút, cuối cùng có lẽ là thầy giáo yêu cầu, cậu ta cúi đầu nhìn mặt đất, giọng nói lộ rõ vẻ không cam lòng.

"Tôi xin lỗi bạn học Kim Chiêu của nạn nhân vụ việc lần này, chúng tôi đã tự kiểm điểm sâu sắc về lỗi lầm của mình và hứa sẽ tuyệt đối không tái phạm, hy vọng bạn có thể rộng lượng tha thứ cho chúng tôi."

"- Chúng tôi nguyện ý tiếp nhận sự giám sát của giáo viên và bạn học trong thời gian tới, nếu có lần sau chúng em đồng ý thôi học."

Câu nói cuối cùng tựa hồ là nghiến răng nghiến lợi cam đoan, Kim Chiêu đương nhiên biết chỉ dựa vào trường học không có khả năng làm được như vậy.

Cô nhớ tới cuộc điện thoại hôm qua khi cô đến đồn cảnh sát để ghi lời khai, cô lặng lẽ nắm chặt bàn tay đang buông xuống bên người rồi lại buông ra.

Cảm giác tồn tại của Kim Chiêu ở trường rất thấp, ngoại trừ bạn học lớp mình hầu như không ai biết mặc dù tên xuất hiện trên bản kiểm điểm cũng chỉ dẫn đến một lát thảo luận cùng nhìn xung quanh, rất nhanh giáo viên chủ nhiệm tiếp nhận micro, tuyên bố chuyện mới.

" Hy vọng mọi người rút ra bài học qua chuyện vừa rồi, giữa các bạn học giám sát lẫn nhau báo cáo, ngăn chặn tất cả hành vi ức hiếp."

"Nếu có lần sau cũng không đơn giản là đã phạt trừ điểm."

"Mặt khác, nhân cơ hội này thuận tiện trao thưởng cho bạn học Chu Bắc Tự, tuần trước cậu ấy đại diện cho trường chúng ta giành giải nhất cuộc thi hùng biện tiếng Anh toàn thành phố, vô cùng xuất sắc."

"Một số người các em không phải mỗi ngày đều gây sự phải học hỏi các bạn học giỏi." Vừa tuyên bố khen thưởng, giáo viên chủ nhiệm không khỏi so sánh, lời nói dần dần trở nên nghiêm khắc, mang theo hận ý rèn sắt không thành thép.

Mấy người Chu Hạo cúi đầu chắp tay đứng ở đó giống như chó nhà có tang, ở trên đài tiếp nhận sự sỉ nhục của mọi người.

Mà phía bên kia bục, nam sinh cất bước đi lên, đồng phục học sinh chỉnh tề khuôn mặt lạnh lùng. Sáng sớm sương mù chưa tan, giống như thiếu niên trong suôt sạch sẽ. Đôi lông mày đen và khuôn mặt trắng nõn hoàn toàn tương phản rõ rệt.

Kim Chiêu đứng dưới đài, khẽ ngửa đầu nhìn thấy cậu, trong đầu theo bản năng hiện lên một tính từ.

Đẹp và lạnh.

Khí chất bất khả xâm phạm học sinh giỏi hiện lên toàn thân làm cho người ta theo bản năng mà sợ hãi, không dám làm bẩn.

Khi cậu xuất hiện đi trên đài, phía dưới trong thời gian rảnh rỗi thảo luận sôi nổi, nhỏ giọng không đều không kìm được náo loạn.

"Mau nhìn, Chu Bắc Kỳ."

"Cậu ta thật sự đẹp."

"Đáng tiếc ở trường rất khó để có thể gặp được cậu ta."

"Thật hâm mộ học sinh lớp 1, có thể mỗi ngày nhìn thấy khuôn mặt này, học tập so với bình thường đều có động lực hơn."

......

Những giọng nói thì thầm truyền đến rõ ràng, các nữ sinh nhìn trên sân khấu trong mắt có si mê, ngưỡng mộ không che giấu.

Kim Chiêu bất giác nhớ tới nam sinh đứng đầu khóa này còn có thân phận khác, chính là nam sinh được cả trường công nhận là đẹp trai nhất trường, là đối tượng nữ sinh ngưỡng mộ, là sự tồn tại vừa muốn tiếp cận nhưng lại rất khó tiếp cận.

Cô âm thầm thở dài trong lòng.

Người này là Chu Bắc Tự, tựa hồ có chút phiền toái.

Từ buổi sáng đến tan học, cả ngày trôi qua như thường lệ, cuộc sống học đường yên bình như nước đọng không có gợn sóng.

Điều đáng nói duy nhất chính là,khi trở về lớp học Chu Hạo gặp cô, hung tợn trừng mắt về phía cô nhưng không dám có bất kỳ hành động nào.

Kim Chiêu không để ý tới hắn, trực tiếp trở lại chỗ ngồi vị trí cuối cùng của mình.

Ngày hôm nay, Kim Chiêu cũng không tìm được cơ hội, thậm chí ngay cả mặt Chu Bắc Tự cũng không gặp được.

Cậu giống như trong lời đồn, khiêm tốn, thu liễm, ngoại trừ học tập, dường như không có chuyện gì khác có thể hấp dẫn sự chú ý của cậu.

Thời gian nhiều nhất trong ngày là ở trong lớp, hoặc thư viện, nhà ăn, ba điểm một tuyến, bình thường ở trường rất khó có thể gặp được cậu ấy.

Kim Chiêu mơ hồ nhớ rõ, vào tháng đầu tiên Chu Bắc Tự mới chuyển, rất nhiều nữ sinh đều tranh thủ giờ nghỉ trưa chạy đến lớp 1 bên kia nhìn cậu ấy, sau đó không biết là ai khiếu nại, chủ nhiệm giáo dục chỉnh đốn một phen, còn cố ý ban hành một quy định mới.

Giữa các lớp học không có việc gì không cho phép tùy ý đi qua, bắt được sẽ bị trừ điểm.

Quy định này được thực hiện, sau khi bắt được vài người bị chỉ trích phê bình, lớp 1 yên tĩnh hơn rất nhiều, theo thời gian cũng không có ai đi "đương đầu thử thách ".*

Mà cuối hành lang tòa nhà giảng dạy đối diện, địa bàn thuộc lớp một,đối một lớp khác mà nói đây cũng trở thành "cấm địa",nếu học sinh các lớp khác bình thường không có việc gì sẽ không đi đến bên kia, nếu không rất dễ thu hút sự chú ý.

Lớp 1 vốn đều là học sinh ưu tú, giáo viên trường học coi trọng yêu thích, hình thành một vòng tròn nhỏ vốn có, mặc dù không có bài xích rõ ràng như vậy nhưng lớp học bình thường cùng bọn họ tiếp xúc cũng ít đến đáng thương.

So với lớp 9 của Kim Chiêu đang học, hầu như không có ai biết học sinh lớp 1, mọi người ngày thường đều là nước sông không phạm nước giếng, không liên quan đến nhau.

Trên bàn trước mặt cô đặt một tờ giấy trắng, trên mặt viết lung tung tên Chu Bắc Tự, đường nét hỗn loạn giống như suy nghĩ hiện tại của cô lúc này.

Kim Chiêu buông bút trong tay xuống, hai tay chống đầu lâm vào trầm tư.

Tại cổng trường, dòng người tan học rất nhiều.

Trên bệ cửa sổ bày thư chuyển phát nhanh nhận được, có những bức đã lâu không có người nhận, lộn xộn chồng chất cùng một chỗ. Kim Chiêu đeo cặp sách đứng ở nơi đó, nghiêm túc vùi đầu tìm kiếm.

- "Cô bé, tên cháu gì là? chú giúp cháu tìm?" Chú bảo vệ nhiệt tình đề nghị, Kim Chiêu lắc đầu, im lặng từ chối.

Khoảng mười phút sau, người mà cô chờ đợi cuối cùng đã xuất hiện.

Phía trước đại lộ, Chu Bắc Tự từ phương hướng đó đi tới. Đúng vào lúc hoàng hôn, cậu ngược ánh sáng, tóc được ánh sáng ánh lên thành màu vàng, trong bối cảnh cây long não cao lớn chiếu xuống, nhìn cậu giống như nam chính của bộ phim thanh xuân.

Lúc này người ra khỏi trường đã không còn nhiều, lớp một vốn sẽ kéo dài giờ học, mà căn cứ vào thói quen trước đây của Chu Bắc Tự, cậu quen tránh né đám đông cũng không thích bị chú ý.

Bởi vậy, Kim Chiêu suy đoán cậu hẳn là sẽ rời trường muộn một đoạn thời gian sau giờ học.

Hôm nay cô ấy may mắn, trùng hợp là đã chờ đợi rồi.

Kim Chiêu cúi đầu, khóe mắt chú ý bóng dáng cậu, cho đến khi ống tay áo màu trắng của nam sinh biến mất khỏi tầm mắt, mới ngẩng đầu lên.

"Chú ơi, thư của cháu không tìm thấy, có thể là quên gửi cho cháu, xin lỗi vì đã làm phiền chú lâu như vậy." Sắp xếp lại đống thư chuyển phát nhanh lộn xộn trước mặt, Kim Chiêu cười xin lỗi chú bảo vệ trước mặt.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của nữ sinh trắng như tuyết, môi cũng không có huyết sắc gì, miệng nhỏ giọng nói xin lỗi. Chú bảo vệ vung tay lên, hào sảng nói: "Không sao không sao. "

Sau đó Chú bảo vệ dặn dò: "Cô bé về nhà cẩn thận chú ý an toàn." "

Kim Chiêu gật đầu, nắm chặt dây đeo cặp sách trên vai, xoay người đi về phía bóng người ở phía xa xa kia.

Cách cổng trường mấy trăm mét chính là trạm xe buýt, không ít người đều từ nơi này ngồi xe về nhà, trước trạm xe buýt có mấy học sinh trung học nhất trung đang chờ xe buýt.

Cô lo lắng Chu Bắc Tự cũng sẽ đi xe buýt, sợ bản thân bỏ lỡ liền tăng tốc nhanh chân đuổi theo.

Không ngờ, cậu lại trực tiếp đi qua trạm xe buýt, ở ngã ba phía trước thì rẽ vào một con đường dốc.

Con đường không rộng rãi, cây cối xếp thành hàng, hai bên là tòa nhà, vài vệt nắng đỏ mỏng manh xuyên qua trong lá chiếu xuống,màu xanh tươi tốt bao trùm trong khoảnh khắc trở thành buổi tối yên tĩnh, khiến cho người ta cảm nhận được hơi thở đầu hạ.

Kim Chiêu đi theo phía sau Chu Bắc Tự cách đó không xa, từ trên cao nhìn xuống, hai thân ảnh thu nhỏ lại, cơ hồ ở một đầu một cuối con đường nhỏ, cách nhau một đoạn thật dài.

Con đường hơi dốc, khi đi đến cuối đường tầm mắt chợt mở rộng ra. Một con phố bình thường cửa hàng mở dọc theo con phố, không tính là phồn hoa, nhưng sạch sẽ gọn gàng, tràn đầy sức sống.

Đến giờ ăn cơm tối, các quán ăn đêm bên đường bắt đầu bận rộn mở cửa, trong không khí thoang thoảng mùi thịt nướng nhàn nhạt, người qua lại đi lại, Kim Chiêu đứng ở trong đó không hề thấy khó chịu.

Chu Bắc Tự vẫn đi về phía trước, thân ảnh dần dần đi xa, Kim Chiêu đang chuẩn bị thu hồi tầm mắt đánh giá xung quanh tăng tốc bước nhanh hơn, bất ngờ không kịp đề phòng có một bóng người đi tới đụng phải.

Một đứa trẻ tầm bốn năm, tuổi đang được người nhà dắt đi thiếu chút nữa bị cô đụng ngã, Kim Chiêu vội vàng đỡ người liên tục xin lỗi, sau khi được người nhà đứa trẻ thông cảm và bỏ qua thì khi vừa ngẩng đầu lên người phía trước đã không thấy bóng dáng.

Cô vội vàng đi tới chỗ Chu Bắc Tự đứng lúc trước, đã gần cuối đường cách đó không xa là hai con hẻm trái phải, cô quay đầu nhìn xung quanh, khung cảnh đường phố bình thường, bỗng nhiên một cửa hàng tiện lợi đối diện lọt vào tầm mắt cô.

Bảng hiệu sọc xanh đỏ do ban ngày không sáng đèn nhìn hơi cũ kỹ, góc dưới viết chữ Cửa hàng tiện lợi 24 giờ, trước cửa hàng có một bậc thang.

Một cảm giác mơ hồ quen thuộc hiện ùa về, Kim Chiêu kinh ngạc đánh giá một lát. Đây hình như là ngôi nhà mà đêm hôm qua cô đụng phải Chu Bắc Tự.

Hóa ra, từ con đường phía trước cổng trường có thể đi thẳng đến đây.

Cảm giác trùng hợp thần kỳ bao trùm cô, mộtloại lý thuyết định mệnh phi lý đã được thiết lập. Kim Chiêu đứng tại chỗ mất mấy giây sau, không biết xuất phát từ tâm lý gì, cô theo bản năng đi vào.

Bậc thang rất thấp, bước vào cửa, chuông reo, tự động phát lên kính chào quý khách.

Bên trong cửa hàng tiện lợi bày biện rất giống nhau, không có gì đặc biệt. Kim Chiêu đeo cặp sách ở bên trong cửa hàng lặng lẽ đi hai vòng, vừa định chuẩn bị rời đi thì xoay người đi qua kệ hàng, gặp người đối diện đang đứng ở trước quầy tính tiền.

Chu Bắc Tự đứng cách cô chưa đầy nửa mét, trong tay cầm một hộp sữa và bánh sandwich đang chuẩn bị thanh toán. Ánh mắt hai người trực tiếp đụng nhau, rõ ràng có thể thấy rõ điểm nâu nhạt ở sâu trong đồng tử đối phương.

Ánh mắt nam sinh bình tĩnh không gợn sóng, nhưng cũng không dời đi, cứ như vậy nhàn nhạt rơi vào trên người cô.

Da đầu Kim Chiêu tê dại, ánh mắt bối rối dời đi nhìn xung quanh, một giây sau cô nhìn thấy tủ đông nhỏ bên cạnh quầy tính tiền bên trong bày một hàng sữa chua màu trắng.

Cô phản ứng cực nhanh từ giữa cầm lấy một chai, giả vờ bình tĩnh đưa về quầy tính tiền với giọng điệu trấn tĩnh: "... Bao nhiêu tiền? "

*****

*迎难而上:là một thành ngữ trong tiếng trung, nghĩa là gặp khó cũng không chùn bước, đối mặt với nó để khắc phục nó, không sợ khó khăn, không sợ thất bại, dũng cảm đối diện vượt qua.