“A Chú đẹp trai, anh Trình Khải chúng ta lại gặp lại rồi.” Bé con Tuệ Linh vừa vào đã tíu tít chào hỏi hai cậu cháu Đặng Lâm.
“Hi em gái Linh Đan.” Nhóc con Trình Khải đi ra khỏi chỗ ngồi đi tới.
“Cháu chào cô ạ.” Cậu bé Trình Khải lễ phép khoanh tay chào Tuệ Linh.
“Ừm chào cháu. Cậu nhóc thật đáng yêu.” Tuệ Linh gật đầu với thằng bé cũng không tiếc lời khen. Nhóc mập mạp này cô vừa nhìn đã có thiện cảm rồi.
Đặng Lâm lúc này giống như chậm phản ứng chỉ đứng bất động tại chỗ mắt nhìn cô không chớp. Hai đứa trẻ còn nhỏ hoàn toàn không nhận thấy bầu không khí kì lạ giữa hai người lớn sau khi chào hỏi xong thì dính lấy nhau nói chuyện. Nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất chỉ cần chúng nghĩ ra là sẽ nói. Cả căn phòng chia làm hai thái cực rõ ràng. Người lớn thì im lặng còn trẻ con thì cười đùa với nhau.
“Anh…Không định mời em ngồi sao?” Cuối cùng Tuệ Linh vẫn là người chủ động đánh vỡ sự im lặng. Cô chú ý tới Đặng Lâm từ khi thấy cô thì có những biểu hiện rất khác. Đó là những gì trước đây cô chưa từng thấy ở anh.
Cũng đúng thôi, thời gian đã trôi qua hơn 5 năm rồi. Mọi thứ đã thay đổi và con người cũng không ngoại lệ. Cô gái nhỏ năm nào đã không còn như trước nữa. Bây giờ cô hoàn toàn độc lập và tự chủ trong mọi chuyện rồi.
“Thật xin lỗi, em ngồi đi.” Đặng Lâm lấy lại tinh thần ngượng ngùng xin lỗi rồi đi ra khỏi chỗ mình tiến tới kéo ghế cho Tuệ Linh. Anh còn nghĩ cô sẽ rất kinh ngạc khi nhìn thấy mình. Hóa ra anh đã nhầm, người kinh ngạc tới bất lịch sự lại chính là anh chứ không phải cô.
Tuệ Linh nhìn dáng vẻ lúng túng của Đặng Lâm không khỏi cảm thấy buồn cười. Rõ ràng trước đây anh đâu có bộ dạng này. Người đàn ông lúng túng trước mặt hoàn toàn khác với trong ký ức của cô. Đặng Lâm mà Sở Tuệ Linh biết là một người phong thái đĩnh đạc trưởng thành, quyết đoán và dứt khoát trong mọi chuyện. Dáng vẻ này là lần đầu cô nhìn thấy trên người anh.
“Cảm ơn!”
Sau khi Tuệ Linh ngồi xuống Đặng Lâm cũng quay lại chỗ mình ngồi xuống. Hai người ngồi đối diện nhau rõ ràng khoảng cách rất gần nhưng lại như rất xa lạ. Hai người không ai mở lời với ai trước để bầu không khí chìm trong im lặng như vậy tới khi phục vụ mang thức ăn lên.
Một bàn ăn đầy đủ được dọn lên hết, hai đứa trẻ hồn nhiên không biết chuyện giữa người lớn ăn uống ngon miệng.
“Đây con tôm lớn nhất cho em gái Linh Đan.” Cậu nhóc Trình Khải bàn tay mũm mĩm cầm đũa còn chưa chắc lóng ngóng gắp con tôm lớn nhất trong đĩa thả vào bát cô bé Linh Đan.
“Hihi cảm ơn anh đáng yêu.” Cô bé Linh Đan nhìn con tôm bóng bẩy trong bát cười tươi đến mắt hai mắt nhíu lại thành một đường kẻ nhỏ. Bộ dạng đáng yêu không biết để đâu cho hết.
“Hôm nay tôi mời cơm vậy nên hai mẹ con cứ tự nhiên. Chuyện khác để sau nói.” Đặng Lâm cuối cùng cũng chủ động phá vỡ bầu không khí kì lạ giữa hai người. Anh biết nếu mình còn im lặng như vậy thì bữa cơm này có cũng như không. Mà đó lại không phải mục đích của anh.
“Vậy thì không khách sáo. Xin mời.” Tuệ Linh thoải mái cầm đũa lên bắt đầu ăn. Hoàn toàn không có biểu hiện gì là lúng túng hay căng thẳng. Khác hẳn với Đặng Lâm.
“Món gà em thích, hy vọng là em vẫn thích nó.” Đặng Lâm gắp một miếng cánh gà ngập sốt đặt vào bát của cô. Anh vẫn nhớ cô thích những món gì, phần lớn thức ăn trên bàn anh đều gọi theo sở thích của cô.
“Cảm ơn, anh ăn đi không cần gặp cho em.” Tuệ Linh nhìn miếng gà trong bát rồi lại nhìn Đặng Lâm. Có chút ngạc nhiên khi lâu như vậy rồi anh vẫn nhớ món ăn cô thích.
Hai người nói khách sáo vài câu rồi lại im lặng dùng bữa tối. Hai đứa nhỏ ăn rất nhanh đã có dấu hiệu buông bát xuống. Có vẻ no rồi.
“Đây ăn thêm súp đi. Không được mặc cả với mẹ.” Tuệ Linh múc một bát súp nhỏ đặt vào trước mặt con gái nghiêm mặt lên tiếng.
“Đan Đan biết rồi. Xì…” Nhóc con Linh Đan cúi mặt lè lưỡi một cái rồi nhận lấy bát súp mẹ đưa thành thật cầm thìa múc lên ăn. Bộ dạng miễn cưỡng giống như giận dỗi với cả thế giới vậy.
“Sao lại bắt con bé ăn như vậy? Cô bé có vẻ không thích món đó.” Đặng Lâm khó hiểu hỏi. Anh ngồi đây cả buổi không ăn gì chỉ chú ý tới hai mẹ con Tuệ Linh. Dáng vẻ của cô trong vai trò của một người mẹ đang cho con ăn thật sự rất thu hút. Mặc dù hình ảnh đó như có lưỡi dao cứa vào tim anh nhưng anh vẫn nhịn không được nhìn không rời mắt.
“Con bé không thích ăn rau. Như vậy không tốt cho tiêu hóa, bắt buộc phải ăn.” Tuệ Linh nhìn con gái rồi lại nhìn anh nói. Nhóc con Linh Đan bây giờ rất giống cô khi còn nhỏ, cũng không thích ăn rau.
“Ừm trẻ con nên ăn thêm rau mới tốt. Ăn đi.” Nói xong Đặng Lâm cũng múc một bát súp đặt trước mặt cậu nhóc Trình Khải.
“Con no rồi, không ăn nữa đâu.” Nhóc con lắc đầu nguầy nguậy tỏ vẻ từ chối.
“Con cũng ăn no rồi. Không ăn nữa đâu mẹ.” Cô bé Linh Đan thấy anh trai đáng yêu dẫn đầu phản đối cũng buông thìa kháng nghị. Cô bé rất rất rất không thích ăn rau, thế nhưng mẹ không cho phép cô bé không ăn rau.
“Chúng con no rồi không ăn nữa. Con đưa em gái đi chơi đây. Chạy mau…” Nói xong nhóc mập Trình Khải nhảy xuống khỏi ghế. Bé con Linh Đan cũng nhanh nhẹn tụt xuống khỏi ghế. Hai đứa trẻ dắt tay nhau chạy ra khỏi phòng mà Tuệ Linh hú hồn hú vía.
“Sở Linh Đan, ai cho con bỏ bữa hả.” Tuệ Linh bật dậy khỏi ghế đang chuẩn bị chạy theo túm quỷ nhỏ nhà mình về. Con gái cô ngoan thì rất ngoan mà một khi nghịch thì không khác gì giặc non. Khả năng gây họa rất cao cũng nên. Cô cũng lo lắng hai đứa nhỏ buổi tối như vậy sẽ không an toàn.
“Kệ hai đứa đi, trẻ con nên cho chúng thoải mái một chút. Yên tâm nhà hàng này rất an toàn sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Anh đã bao cả tầng này rồi, bên kia là khu vui chơi bọn chúng qua đó thôi.” Đặng Lâm nhanh tay giữ cô lại không cho cô đi theo hai đứa nhỏ. Kế hoạch của hai cậu cháu anh sao có thể dễ dàng để cô bỏ đi như vậy chứ.
“Buông tay, em phải đưa con gái em về. Bỏ ra.” Tuệ Linh kích động vung tay cố gỡ tay Đặng Lâm đang nắm chặt tay mình. Bé con Linh Đan từ khi chào đời đến nay đều bên cạnh cô đảm bảo an toàn tuyệt đối. Cô không dám để bé con xa khỏi tầm mắt của mình mà không dám chắc con bé có được an toàn hay không. Tâm lý một người làm mẹ không cho phép cô làm điều đó.
“Sở Tuệ Linh em có thể bình tĩnh một chút không được sao. Nhà hàng này của anh, anh đảm bảo con bé sẽ không xảy ra bất cứ chuyện gì.” Đặng Lâm kiên quyết giữ chặt tay cô không cho cô rời đi.
“Bỏ ra, buông tôi ra, tôi phải đi tìm con gái tôi.” Tuệ Linh không những không bình tĩnh mà còn phản ứng càng quyết liệt hơn. Cảm giác giống như sắp mất khống chế.
“Tuệ Linh, bình tĩnh lại. Anh xin em hãy bình tĩnh lại. Hai đứa nhỏ chỉ đi chơi một chút thôi, không có chuyện gì đâu.” Đặng Lâm thấy cô phản ứng kịch liệt như vậy cũng thấy sợ rồi vội vàng ôm cô thật chặt vào lòng. Cô quá kích động vượt ngoài dự đoán của anh.