Lần Nữa Theo Đuổi Em

Chương 101: Gặp lại




“Mẹ mẹ, anh trai đáng yêu mời chúng ta tối đi ăn cơm đó.” Bé con Linh Đan tan học về nhà thấy mẹ đang ngồi ở phòng khách làm việc thì lon ton chạy tới líu lo nói. Nhóc con đã không còn ghét việc đi học nữa nên Tuệ Linh để lái xe đưa cô bé đến trường còn bản thân cô thì bận rất nhiều việc cũng không có nhiều thời gian.

“Anh trai đáng yêu sao? Cậu bé tên là gì?” Tuệ Linh trước đây thường xuyên nghe con gái nhắc tới anh trai đáng yêu này nhưng cô cũng không để tâm lắm. Cho rằng bọn trẻ chơi với nhau yêu quý nhau cũng là chuyện bình thường. Bây giờ cô mới nhớ ra hình như bản thân không biết về cậu nhóc này thì phải.

“Anh trai đáng yêu tên là Trình Khải ạ. Anh ấy rất tốt bụng cũng rất đáng yêu nữa đó mẹ.” Cô bé vui vẻ nói về người bạn của mình quen ở trường. Nhóc mập Trình Khải luôn luôn giúp đỡ cô bé nếu cô bé cần nên cô bé rất thích.

“Nếu con gái thích thì mẹ cũng rất sẵn lòng.” Tuệ Linh vuốt đầu con gái nói. Đến nhà ăn một bữa cơm mà thôi đối với cô không có gì to tát cả.

[Ting…Ting] Điện thoại của Tuệ Linh đặt trên bàn bỗng nhiên có thông báo tin nhắn đến. Chắc chắn không phải công việc vì cô không cho thư ký nhắn tin mà luôn phải gọi điện trực tiếp để báo cáo công việc.

[ Xin chào, tôi là phụ huynh của Trình Khải. Cô có phải là cô Sở Tuệ Linh phụ huynh của cô bé Linh Đan không? Tôi có được số của cô từ cô bé. Không biết có phiền không nếu tôi mời cô đi ăn tối vào tối nay. Thằng bé Trình Khải rất yêu quý bé Linh Đan nhà cô.]



“Con cho số mẹ cho cậu nhóc Trình Khải đó à?” Đọc nội dung tin nhắn Tuệ Linh quay sang nhìn con gái hỏi.

“Vâng ạ. Anh Trình Khải nói người nhà anh ấy muốn mời mẹ con mình đi ăn cơm nên con đã cho. Mẹ có đi không ạ?” Cô bé ánh mắt trông mong chờ đáp án của mẹ. Số điện thoại mẹ là chú đẹp trai hỏi xin cô bé nhưng giữa hai người đã có thỏa thuận sẽ không để mẹ biết.

“Được rồi. Con lên lầu tắm rửa trước, tối nay chúng ta đi ăn tối cùng anh trai đáng yêu.” Tuệ Linh không nỡ để con gái thất vọng nên cũng đồng ý. Chỉ là cô không vội trả lời tin nhắn ngay lập tức mà vấn để đó mà ngồi làm nốt phần công việc công ty đang dở dang chưa xong.

Đặng Lâm sau khi nhắn xong tin nhắn đó thấp thỏm không yên nắm chặt điện thoại chờ đợi. Anh chỉ sợ cô không đồng ý lời mời của mình. Anh đã suy nghĩ rất lâu mới lấy hết được can đảm xin số điện thoại của cô.

[Ting] Nghe tiếng chuông điện thoại Đặng Lâm vội vàng mở ra xem. Cảm giác vừa căng thẳng lại lo lắng.

[Vâng tôi là mẹ Linh Đan. Xin cảm ơn lời mời của anh. Cho tôi địa điểm và thời gian tôi sẽ đưa con bé tới.]

Đọc được nội dung tin nhắn Đặng Lâm thở phào một hơi như chút được gánh nặng. Suy nghĩ một lát rồi vội nhắn lại. Hai người đơn giản trao đổi qua lại vài câu cho có lệ rồi dừng lại cuộc trò chuyện. Đặng Lâm không dám để lộ một chút sơ hở nào sợ cô sẽ biết. Mấy năm không gặp anh không biết cô đã thay đổi như thế nào.

Đúng 7 giờ tối Đặng Lâm ngồi ở phòng riêng trong nhà hàng Thời Đại chờ người tới. Bố mẹ thằng nhóc Trình Khải vẫn chưa về nên anh vẫn phải chịu trách nhiệm trông cháu. Cũng vì thế mà anh mới có cớ mượn danh thằng bé để hẹn gặp cô.



Đặng Lâm hẹn cô 7 giờ 30 nhưng bản thân vì hồi hộp mà tới trước. Anh đã suy nghĩ rất lâu mới đưa ra được quyết định này. Tâm trạng cực kì căng thẳng ngồi chờ đợi.

“Cậu, cậu căng thẳng sao?” Cậu nhóc Trình Khải nhìn thấy cậu mình thấp thỏm không yên lúc nào cũng nắm chặt điện thoại trong tay lâu lâu lại nhìn thời gian không khỏi cảm thấy khó hiểu. Hình ảnh này hoàn toàn không giống cậu ở trong nhận thức của thằng bé.

“Trình Khải, nghe cậu nói này. Mẹ của cô bé Linh Đan chính là mợ của cháu. Mấy năm trước giữa cậu mợ xảy ra hiểu nhầm nên mợ cháu trốn cậu. Hôm nay cậu hẹn mợ cháu ra để nói chuyện rõ ràng. Vậy nên lát nữa sau khi ăn tối xong cháu đưa cô bé Linh Đan đi chơi để cậu mợ nói chuyện với nhau. Được chứ?” Đặng Lâm nói trịnh trọng nói với cậu bé Trình Khải. Anh biết mình có nói vậy với trí tuệ của một đứa bé 4 tuổi có thể thằng bé sẽ không hiểu được hết. Thế nhưng anh vẫn phải nói ra, nhóc con Trình Khải này thông minh như vậy chắc sẽ hiểu đại khái ý anh muốn nói là gì. Nói ra cũng là một cách giảm bớt căng thẳng.

“Mợ sao? Sao cháu không biết?” ** cậu Trình Khải nửa hiểu nửa không hỏi lại. Khái niệm này đối với cậu bé rất mới lạ. Chưa từng thấy cậu nhắc tới bao giờ.

“Chuyện này rất khó nói. Đợi cháu lớn chút nữa sẽ hiểu thôi. Đã nghe rõ những gì cậu dặn hay chưa?” Đặng Lâm không biết giải thích thế nào cho một đứa bé 4 tuổi hiểu được vấn đề này. Chỉ mong lát nữa thằng bé sẽ hợp tác với mình.

“ Khải Khải biết ạ. Lát nữa ăn tối xong cháu sẽ đưa em gái Linh Đan đi chơi để cậu và mẹ em ấy nói chuyện riêng với nhau.” Nhóc con mỉm cười lộ hai cái răng thỏ lớn đáp lại. Nhóc con hiểu nếu cậu và mợ em gái Linh Đan là người một nhà vậy em gái Linh Đan sẽ là em gái mình. Trình Khải cũng rất thích em gái này vậy nên cậu nhóc sẵn lòng giúp đỡ cậu mình một chút. Mặc dù không hiểu hết cậu muốn làm gì. Thế nhưng Trình Khải là một em bé nghe lời sẽ không hỏi nhiều. Vậy mới là đứa trẻ ngoan.

“Ừm” Đặng Lâm nhìn đứa cháu hiểu chuyện của mình hài lòng gật đầu đáp. Hôm nay anh có thuận lợi nói chuyện với cô hay không còn phải xem thái độ hợp tác của hai đứa trẻ thế nào nữa.



Từng giây từng phút trôi qua, hai cậu cháu Đặng Lâm ngồi trong phòng riêng hồi hộp chờ đợi. Thường ngày 30 phút trôi qua rất nhanh thế mà hôm nay lại chậm chạp một cách khó chịu. Nói đúng hơn thì chỉ có mình Đặng Lâm cảm thấy căng thẳng chứ cậu nhóc Trình Khải đâu có cảm giác gì đâu.

Đúng 7 giờ 30 cánh cửa phòng được người đẩy ra.

“Xin chào tôi không đến muộn…” chứ? Câu chào cửa miệng còn chưa nói hết đã nghẹn lại. Tuệ Linh đứng ở cửa dắt tay con gái khi nhìn thấy người ngồi trong phòng thì đứng hình. Cảm thấy khó tin ngoài sức tưởng tượng. Thật không nghĩ tới lại gặp anh ở đây trong hoàn cảnh này.

Ngạc nhiên thì ngạc nhiên rất nhanh Tuệ Linh đã thu hồi cảm xúc của mình rồi tự nhiên dắt tay con gái đi vào.

Đặng Lâm giật mình ra khỏi suy nghĩ nâng ánh mắt lên nhìn thẳng người phụ nữ mà mình vài năm không gặp kia. Khí chất đã thay đổi từ lâu cảm giác hoàn toàn khác so với trước đây. Cô ra dáng một người phụ nữ trưởng thành và thành đạt.

“Xin chào.” Anh sượng trân máy móc mở miệng đáp lại. Dù đã lấy tinh thần trước đó nhưng vẫn cảm thấy rất khó chịu trong lòng.