Vệ Tiếu vẫn hận Lưu Kình lắm, nếu không cậu đã chẳng tìm cách sát hại anh. Nhưng nhìn khuôn mặt đáng thương của anh bây giờ, Vệ Tiếu quả đứng ngồi không yên.
Cậu không phải là người lòng dạ sắt đá, dòng ý nghĩ trong đầu xoay vòng xoay vòng mãi không thôi. Hoặc kệ xác Lưu Kình đi, hoặc là giúp đỡ anh. Lưu Kình đứng cúi đầu không nói gì, hàng mi rung rung, răng hình như vẫn còn đau lắm, lâu lâu lại phồng má thổi phì phì.
Vệ Tiếu hết giận, đành thở dài rồi nói với Lưu Kình: “Qua đây, tôi nghĩ cách xem nào.” Thật sự Vệ Tiếu làm sao mà biết được, phải cố nhớ xem lúc em trai Vệ Lạc đau răng, mẹ cậu đã làm ra sao.
Kết quả rảo quanh một vòng trong phòng cũng không tìm thấy thuốc giảm đau ở đâu cả, Vệ Tiếu chợt nghĩ đến mấy viên đá trong tủ lạnh, vội dốc hết số đá còn sót trong ngăn đá, bảo Lưu Kình ngậm vào.
Lưu Kình rất ngoan nói gì làm nấy, nhưng đá quá lạnh, anh lại không dám nhổ ra, thế là gắng sức nhai. Vệ Tiếu thấy thế quát: “Răng chưa đủ đau hay sao mà còn nhai?”
Miệng Lưu Kình vẫn lúng búng đá vụn, ngoan ngoãn đáp: “Lạnh.”
Vệ Tiếu vốn nghĩ sẽ giảm bớt được việc, nào ngờ việc càng thêm rắc rối, lại phải đi tìm một tấm khăn sạch, bỏ đá vào trong, bọc lại rồi áp vào chỗ đau của Lưu Kình. Lưu Kình làm theo cảm thấy đỡ đau hơn trước nhiều, còn nhìn Vệ Tiếu nhoẻn miệng cười.
Vệ Tiếu bị ánh mắt trong sáng ấy làm cho ngượng nghịu, liền quay mặt lẩn tránh. Căn phòng bỗng chốc trở nên ắng lặng, chỉ còn sót lại âm thanh của nước đá đang tan chảy.
Từng chút từng chút.
Tựa thể nghe thấy cả hơi thở lẫn nhau.
Vệ Tiếu thả mình trên ghế sofa, trầm tĩnh chờ đợi. Cố nhớ lại những lỗi lầm mà Lưu Kình đã gây ra trước đây, nào là nửa đêm đựng người ta dậy sai ra phố mua đồ, nào là đánh chửi người lương thiện, nào là lạng lách đánh võng, đua xe ghẹo gái… Nhưng mỗi lần hướng mắt về phía anh, cậu lại cảm thấy điều gì đó thật lạ lẫm, giống như đang nhìn một con người khác vậy.
Lưu Kình vẫn đang áp khăn lạnh trên mặt đứng cạnh ghế bất động. Anh của bây giờ ngoan ngoãn đến thụ động, bảo ngồi mới ngồi, còn không sẽ đứng như trời trồng. Vệ Tiếu nhìn bộ dạng của Lưu Kình, áy náy khôn tả, bèn gọi anh qua ngồi cạnh mình, sau đó bảo Lưu Kình há to miệng ra, xem thử răng cỏ thế nào rồi.
Nhìn lướt qua một lượt, Vệ Tiếu lấy làm bất ngờ bởi hai chiếc răng phía trong cùng đã đen sì, cần phải đem đi hàn lại. Cậu nhíu mày, hỏi: “Răng của cậu nhanh sâu quá đấy, cậu có đánh răng hàng ngày không?”
Quả nhiên Lưu Kình lí nhí nhận sai: “Em… Em không thích đánh răng…”
Vệ Tiếu ngán ngẩm. Suy cho cùng, lỗi cũng do cậu hơi lơ là chuyện này. Trước đây khi giúp Lưu Kình thu dọn đồ đạc, nhìn thấy bàn chải đánh răng bằng điện, Vệ Tiếu cứ cho rằng Lưu Kình là đứa trẻ lười nhác, giờ mới biết được Lưu Kình vốn không thích đánh răng. Vệ Tiếu cảnh cáo: “Không đánh răng không được, nhớ đánh răng đấy!” Lưu Kình cúi đầu gật gật.
Sống chung với đứa trẻ Lưu Kình quả là không dễ dàng gì. Vệ Tiếu bật ti vi, định bụng mượn ti vi để hâm nóng bầu không khí giữa hai người. Nào ngờ đêm hôm khuya khoắt, ti vi còn chiếu phim ma, mà lại là một bộ phim ma hóa trang nhìn rất giả tạo. Nhưng chừng ấy thôi cũng đủ làm cho Lưu Kình phát khiếp, anh cuộn tròn trên ghế sofa, mặt tái xanh tái mét, run rẩy như thỏ đế. Vệ Tiếu thấy anh như vậy vội tắt ti vi, cố dỗ ngọt: “Toàn là giả ấy mà, đừng sợ, đừng sợ.” Đoạn bảo Lưu Kình đi ngủ, nhưng anh nhất quyết đòi ở bên cạnh cậu, mà cậu bấy giờ đã ríu mắt, buồn ngủ không chịu nổi đành mặc kệ Lưu Kình làm chi thì làm.
Sáng hôm sau, Vệ Tiếu thức dậy, phát hiện Lưu Kình đang nằm co ro cuối góc giường, nhắm mắt ngủ ngon lành như một đứa trẻ.
Cậu chăm chú ngắm nhìn anh một hồi. Tuy đều là đàn ông, nhưng cậu không thể phủ nhận rằng Lưu Kình quá đẹp, khuôn mặt anh thanh tú trắng trẻo, đẹp long lanh không tì vết, ai nhìn cũng mê. Vệ Tiếu không nỡ đánh thức Lưu Kình, để anh tiếp tục ngủ, chỉ giúp chỉnh lại tư thế mà thôi.
Cậu dậy trước, thay quần áo rồi vào bếp xem vú Vương đã chuẩn bị những gì cho bữa sáng. Mà vừa vào bếp, cậu đã suýt nổi điên. Tính tình Vệ Tiếu xưa nay vốn đơn giản và không hay nóng giận, nhưng tình thế trước mắt làm cậu cảm giác như vú Vương đang miễn cưỡng làm mọi việc một cách qua loa.
Chỉ có một vài cọng cải bẹ, đống cơm nguội và ít cháo từ hôm qua còn sót lại. Vú Vương này cũng khá là cao tay, bà cho cải bẹ vào hai đĩa, một đĩa nhiều, một đĩa ít, thoáng nhìn thì không thấy ít. Vệ Tiếu cũng không biết nói gì nữa, chỉ nhắc nhở: “Bữa ăn sáng rất quan trọng, buổi tối có thể sơ sài nhưng buổi sáng thì tuyệt đối không.”
Bà ta rất biết ứng đối, nhanh nhảu trả lời: “Tôi cũng muốn làm thịnh soạn hơn, chỉ tại chiều qua cậu toàn mua rau. Có gạo, có bột nào đâu mà đòi gột nên hồ?”
Ừ thì công nhận, nhưng số rau đó Vệ Tiếu đã mua y như những gì bà ta viết, thiếu thứ gì cớ sao lại đổ lỗi cho cậu? May mà Vệ Tiếu là người nhân hậu, chỉ nói gọn lỏn: “Được rồi, lát nữa tôi sẽ đi mua tiếp, bà cần gì thì cứ viết ra cho tôi, đừng có thiếu này thiếu nọ nữa nhé.”
Vú già biết Vệ Tiếu không hài lòng, đành ậm ừ viết ra giấy, trong lòng lại nghĩ, Cái thằng Vệ Tiếu này là loại người gì vậy, Hoàng thượng chưa vội, thái giám vội gì? Lưu Kình giờ là Thái tử bị phế truất, hắn ta còn trung thành làm quái gì cơ chứ?