HomeTiểu Thuyết HotList Truyện Ngôn TìnhTác GiảNgôn Tình HoànTruyện Ngôn Tình » Lần nữa làm người » Lần nữa làm người | Chương 10« Xem Chương Cũ HơnSau khi đám công nhân đã đặt đủ đồ đạc xuống, Vệ Tiếu bắt tay vào công việc dọn dẹp. Khu vực này ngoại trừ cậu với Lưu Kình, còn có một số lao công làm việc theo giờ định kỳ đến đây quét dọn vệ sinh, cắt tỉa vườn tược, và thêm một vú già chuyên lo việc cơm nước. Không muốn làm phiền vú già, Vệ Tiếu kéo Lưu Kình cùng nhau sắp xếp lại đồ đạc. Nào áo quần, nào giày dép, Vệ Tiếu lôi hết chiếc này đến chiếc khác hướng dẫn Lưu Kình cất đúng nơi đúng chỗ.
Lưu Kình khá lanh ý, dạy một lần là hiểu, lại rất ngoan ngoãn làm việc, bảo gì cũng làm. Loay hoay một hồi việc cũng đã đâu ra đấy, mồ hôi trên người Vệ Tiếu túa ướt đẫm, cậu muốn tắm rửa, nghỉ ngơi rồi mới ăn cơm.
Chưa kịp nghỉ ngơi thì vú già họ Vương bước tới, nói với Vệ Tiếu rằng bà không biết đi đâu mua thức ăn, lúc được tuyển dụng bà đâu ngờ nơi này cách xa trung tâm đến thế, gần đây lại không có trạm xe buýt nào.
Vú già đứng đó than thở một hồi, Vệ Tiếu vốn tốt bụng, không nỡ để bà lặn lội đi mua, thôi thì đành tự mình làm nên nhờ vú già ghi hết tất cả đồ cần mua vào giấy. Thấy cậu chuẩn bị đi, Lưu Kình chẳng nói chẳng rằng bám theo cậu như hình với bóng, cậu không biết làm chi hơn, đành dẫn cục nợ đi cùng.
Bọn họ không có xe riêng như trước, chỉ có thể ngồi xe buýt, nơi ở lại khá xa thành phố nên mỗi lần đợi xe cũng mất nửa giờ đồng hồ. Xe buýt ít người, hai người ngồi sát nhau trên cùng một hàng ghế. Lưu Kình tuy là một đứa trẻ nhưng ngồi xe rất ngay ngắn, không bày trò quấy phá, chỉ thi thoảng mới hỏi vài câu ngô nghê.
Đẹp trai quá thành thử anh được khách trên xe để ý, anh bèn bẽn lẽn cúi đầu, thoạt trông như một cậu trai to xác đang xấu hổ,
Từ sau khi mất trí nhớ, toàn bộ quần áo Lưu Kình mặc đều do Vệ Tiếu chọn cho. Gu thời trang của Vệ Tiếu ở mức trung bình nên chỉ chọn những bộ đồ đơn giản gọn nhẹ, không mấy đặc sắc, dù sao kiểu ăn mặc đó lại hợp với Lưu Kình của bây giờ.
Vệ Tiếu phát hiện thấy trên xe một cô bé đang nhìn lén anh, chợt nghĩ đến bạn gái mình từng bị cái mặt này hãm hại, tâm trạng cậu ngổn ngang vô cùng.
Vừa hận Lưu Kình, vừa lại nghĩ anh ra nông nỗi này là do mình gây nên, cậu vô cùng khó xử. Xe vào nội thành, Vệ Tiếu nhanh chân vào một siêu thị gần đó, mua vài bó rau, rồi chọn thêm một số đồ cần thiết như bàn chải, khăn mặt, vân vân…
Lưu Kình trước sau đều hết sực ngoan ngoãn bám đuôi.
Khi đi ngang qua khu vực bày bán bánh kẹo, mắt Lưu Kình bỗng mở to háo hức, đứng sững không chịu đi. Ban đầu cậu không chú ý, mãi đến lúc sắp đi qua mới phát hiện Lưu Kình nắm mép áo của mình, mắt nhìn chằm chằm vào mấy loại kẹo xanh xanh đỏ đỏ.
Vệ Tiếu cũng không phải là người keo kiệt, thấy bộ dạng tưởng chừng sắp nhảy bổ vào đống kẹo tới nơi của Lưu Kình nên với tay lấy một gói, đưa cho anh.
Lưu Kình giữ khư khư như bảo bối. Dọc đường hai người hầu như không nói gì, lâu lâu mới thấy Lưu Kình hỏi đôi câu, Vệ Tiếu chỉ trả lời qua loa cho xong chuyện. May mà Lưu Kình không ăn vạ vì điều đó.
Vệ Tiếu thật sự không muốn phải ngồi chuyến xe buýt chuyển đi chuyển lại chuyển tái chuyển hồi vài ba trạm kia nữa, liền vẫy taxi cho lẹ, cậu cũng không quên dặn tài xế lấy hóa đơn để mai mốt còn tìm nhà họ Lưu thanh toán.
Về đến nhà cũng là lúc đồng hồ chỉ hai giờ. Vú già đang ngủ. Vệ Tiếu không muốn đánh thức nên tự vào bếp nấu một ít mì cho mình và Lưu Kình cùng ăn. Xưa kia Lưu Kình vốn ăn uống kén chọn, hay quát tháo đám người phục vụ, một khi đã muốn ăn gì thì bất kể sáng tối đều lệnh cho đám ấy chạy đôn chạy đáo tìm ra cho bằng được mới thôi, kể cả quán người ta có đóng cửa cũng phải gõ cửa lôi đầu dậy.
Còn Lưu Kình của hiện tại, cầm trên tay bát mỳ nhạt hơn cả nước ốc vẫn ăn ngon lành. Vệ Tiếu cũng lặng thinh, hai người cùng ăn trong bầu không khí trầm mặc. Ăn xong, Vệ Tiếu muốn đi nghỉ một lát, cả ngày quay như chong chóng, cậu mặc kệ Lưu Kình thích làm gì thì làm.
Lưu Kình vẫn bám dính lấy cậu, không chịu rời nửa bước.
Vệ Tiếu đang định bước vào phòng tắm, anh cũng tò mò vào theo, cậu hơi bực liền xị mặt hỏi: “Cậu đừng có theo tôi nữa được không?”
Lưu Kình bị Vệ Tiếu đuổi, lập tức co rúm lại. Nhân lúc đó, Vệ Tiếu đóng sập cửa, kệ thây Lưu Kình có đứng đợi bên ngoài hay không, cậu cứ phải tắm táp đã.
Xong xuôi, Vệ Tiếu vừa lấy khăn lau tóc vừa tìm cách thoái lui, nhưng nghĩ trăm phương nhìn kế cũng không tìm ra lối thoát cho mình. Đương bận nghĩ ngợi, bên ngoài vọng tới âm thanh ràu rạu, Vệ Tiếu hốt hoảng mở cửa, quả nhiên Lưu Kình vẫn ở đó, ngồi thu lu như con chó đợi chủ.
Cậu không hiểu vì sao Lưu Kình lại bu bám mình như vậy, buộc phải thở dài, tỏ vẻ kiên nhẫn: “Cậu đang làm gì thế, không đi ngủ đi?”
Lưu Kình ngẩng đầu, lấy cục kẹo trong túi bỏ vào mồm, nhai ràu rạu.
Lần đầu tiên cậu thấy có người ăn kẹo kiểu đó liền chay mày bảo: “Ăn thế không tốt cho răng đâu.” Lưu Kình thường ngày vốn nghe lời bỗng trở chứng, ăn hết cái này đến cái khác.
Vệ Tiếu cũng mặc kệ, miễn cưỡng dỗ dành Lưu Kình về phòng đi ngủ như hồi còn ở bệnh viện, còn lấy chăn đắp cho anh, đoạn thở dài sườn sượt, thấy mình chẳng khác gì cô giáo trông trẻ.
Suốt ngày phải đối mặt với người như vậy còn phải nhẫn nại dỗ dành, chưa kể ở một nơi khỉ ho cò gáy, đừng nói người, ngay cả chó cũng không thấy lởn vởn quanh đây.
Vệ Tiếu cảm thấy bọn họ không phải đi an dưỡng, mà đúng hơn là bị đi đày.
Còn vú Vương đó cũng thật là… Ngoài miệng nói sẽ lo phần cơm nước, thế mà họ đến đây gần một ngày rồi, chẳng thấy bà ta động tay động chân. May mà Vệ Tiếu không phải là người nhiều chuyện, lại kính trọng người lớn tuổi.
Đến tận tối, vú Vương mới nấu được một bữa, mùi vị quá thường. Vệ Tiếu không ý kiến, ăn tạm vậy, rồi giục Lưu Kình đi ngủ. Đợi Lưu Kình ngủ, cậu mới trở về phòng mình. Phòng Vệ Tiếu ngay sát phòng Lưu kình nhưng diện tích nhỏ hơn một nửa, phòng tắm không có bồn, chỉ có vòi sen mà thôi.
Tối nay cậu đang ngủ lơ mơ bỗng nghe thấy âm thanh lạ lùng phát ra từ phía hành lang lặng vắng. Hình như có người xỏ dép đang đi đi lại lại. vệ Tiếu giật mình, khoác vội áo ngủ, mở cửa phòng kiểm tra.
Nương theo ánh đèn tỏa từ phòng lay lắt, Vệ Tiếu trông thấy Lưu Kình mặc bộ áo ngủ thùng thình đang bước lên bước xuống cầu thang, vừa đi vừa đưa tay vỗ vào miệng của mình.
Hoảng sợ, không biết Lưu Kình trúng tà gì, cậu nhanh chóng bước tới hỏi: “Cậu đang làm gì thế?”
Lưu Kình đang chăm chú bước thì nghe tiếng Vệ Tiếu gọi, toàn thân anh run bây bẩy, nép sát vào tường, giương đôi mắt ngô nghê vô hại nhìn cậu.
Cậu thật sự muốn biết anh đang làm trò gì, tiếp tục chất vấn: “Đêm hôm không chịu đi ngủ ở đây làm gì?”
Lưu Kình lí nhí như trẻ con biết lỗi: “’Em đau răng…”
Vậy mà còn cố ăn kẹo! Vệ Tiếu ôm đầu đầy thất bại, mắt nhìn anh trợn trừng, trong phút chốc không biết nói sao.