Lần Này Là Tớ Nguyện Ý Ở Bên Cậu

Chương 17: Hồi tưởng quá khứ 1




Quay về thời điểm trước đây, năm 2020, tại trường đại học Quốc Dân thành phố X.

"Mọi người lưu ý, chúng ta hôm nay đi cắm trại trên núi, đi theo đoàn, không ai được tự ý tách đoàn" - Nữ sinh tóc ngắn, đeo kính cận, cầm chiếc loa thông báo.

Bác Văn bên cạnh đeo balo trông văn nhã, mỉm cười nhã nhặn với tất cả mọi người xung quanh, cậu ta là sinh viên ngành kinh tế tài chính, đứng chung với một nhóm người học marketing thật sự có chút lạc loài.

Văn Tĩnh Hy bên cạnh liên tục gọi điện thoại, dường như tách biệt không quen biết cậu ta.

"Tiểu Hy, em đừng gọi nữa" - Bác Văn nhẹ giọng gọi nàng.

Chỉ là Văn Tĩnh Hy không đáp lại, vẫn liên tục nối máy bên kia. Cậu ta cau mày "Đàm Thư Mặc đêm qua chắc là ngủ muộn, sáng nay dậy hơi trễ đấy"

Văn Tĩnh Hy nhìn hắn "không có, tối qua em đợi cậu ấy ngủ say mới cúp máy, còn có đồng hồ báo thức cũng đã kiểm tra cho cậu ấy rồi"

Bác Văn than thở "thật là, anh cũng muốn cùng em video call mỗi tối, được em chăm như vậy, ghen tỵ quá"

Văn Tĩnh Hy không chú ý đến cậu ta nói gì, xoay người tiếp tục gọi cho Đàm Thư Mặc. Mãi đến 5 phút sau, Minh Triết cùng Đàm Thư Mặc mới ôm theo hai cái thùng to đi đến.

Văn Tĩnh Hy nhìn thấy cô, bèn chạy đến "tớ gọi cậu cả sáng"

"À, Minh Triết nằm trong ban tổ chức, bên này không đủ người nên tớ phụ cậu ấy"- Đàm Thư Mặc gãi đầu chỉ Minh Triết bên cạnh.

"Đúng đó Tĩnh Hy, đừng giận, là tớ sáng sớm chạy đi tìm Thư Mặc nhờ hỗ trợ" - Minh Triết vỗ vai Đàm Thư Mặc cười.

Văn Tĩnh Hy không nói gì, lấy khăn giấy ra lau mồ hôi cho cô, dặn dò "sau này có chuyện phát sinh nhớ nhắn cho tớ một tin"

Đàm Thư Mặc cười xem như đồng ý, Bác Văn từ đằng xa đi lại chào hỏi "Hai cậu đến rồi sao?"

Đàm Thư Mặc nhìn thấy Bác Văn, cô gật đầu xem như chào hỏi, cũng không nói gì thêm.

Minh Triết cười trừ, cậu ta nhìn là biết mối quan hệ súng đạn tung toé, cậu ta hiểu rõ, chạy là thượng sách.

"Tớ và Thư Mặc mang đồ qua cho đàn chị, lát nữa còn phân phát đồ ăn sáng cho mọi người" - Nói xong cậu ta lôi kéo Đàm Thư Mặc đi.

Văn Tĩnh Hy lại liếc Minh Triết "ở đây nhiều con trai như vậy, cậu gọi thêm một người đến phụ ôm đồ đi, Thư Mặc ở đây với tớ"

Mình Triết hơi gượng gạo, cậu ta có chút khó xử, sau đó liền nói "tốt, Bác Văn ở gần nhất bê một thùng đi, qua đó với tớ"

Bác Văn vẻ mặt không tình nguyện nhưng phải làm, đi theo Minh Triết.

Lúc này đàn chị lại mở loa yêu cầu mọi người lên xe. Văn Tĩnh Hy nắm tay Đàm Thư Mặc lên xe, tự nhiên lôi kéo cô ngồi cùng nàng.

Đàm Thư Mặc muốn nói gì đó, lại nhớ ra Văn Tĩnh Hy có bệnh say xe, liền đưa khẩu trang cho nàng mang vào. Văn Tĩnh Hy tựa đầu vào vai cô, vừa lên xe đã tỏ ý muốn đi ngủ.

Đàm Thư Mặc hỏi nhỏ "ngồi ngoài cửa sổ có nắng không? Muốn đổi chổ với tớ không?"

Văn Tĩnh Hy không trả lời, ôm cánh tay của cô sau đó tỏ vẻ mình ổn.

Bên này đợi Bác Văn giúp Minh Triết sắp xếp đồ đạt xong thì đã thấy Văn Tĩnh Hy ôm cánh tay Đàm Thư Mặc. Cậu ta muốn tiến đến yêu cầu đổi chổ, nhưng mà Minh Triết lại lôi kéo cậu ta ngồi cùng nhau "nào lại đây, lát nữa xuống xe cậu còn phụ tôi mà"

Bác Văn muốn nói gì đó chỉ là không nói được, hắn ngồi dưới Văn Tĩnh Hy, có thế thấy được một chút động tĩnh.

Thỉnh thoảng Đàm Thư Mặc sẽ nói gì đó, Văn Tĩnh Hy tựa vào lòng cô vui vẻ cười, đôi khi Văn Tĩnh Hy sẽ đánh lên vai cô hai, ba cái đùa giỡn.

Bác Văn tức muốn chết, cơ hội làm người bạn trai ôn nhu chăm sóc lại bị vụt mất. Hắn ta khó chịu quăng chai nước xuống. Nắp chai chưa được đậy kín, nước lăng lên người bạn học ngồi hàng phía trên.

"Này, cậu làm gì thế, ướt hết rồi" - Nữ sinh đeo kính tròn hét lên.

Cả xe vốn yên tĩnh nghe tiếng hét của cô ta một số người tò mò quay đầu nhìn sang. Bác Văn bối rối "xin lỗi, tôi trượt tay làm đổ chai nước"

"Cậu nói hay quá nhỉ, tôi thấy cậu cố ý ném chai nước thì có" - Nữ sinh tức giận, vừa lau người vừa mắng.

Bác Văn đuối lý, hắn ta nhìn về phía trên Văn Tĩnh Hy, lúc này không những không nhìn hắn, còn đang tựa trong lòng Đàm Thư Mặc nói gì đó. Rõ ràng nàng ta là bạn gái của ai????

Minh Triết ngồi cạnh giải vây "Bạn học đừng giận, tặng cậu viên kẹo, từng giận Bác Văn"

Nữ sinh nhận ra Minh Triết, là đàn anh chung khoa, nàng không có ý làm khó. Quay đầu lên coi như kết thúc.

Lúc này Bác Văn thở phào nhẹ nhõm, lại nhìn lên, Văn Tĩnh Hy như cũ không quan tâm hắn ta. Thật là tình yêu do gia trưởng ép buộc là vậy sao? Từ nhỏ hai nhà kết thông gia, cậu ta liền biết Văn Tĩnh Hy sẽ làm vợ mình, lúc đầu còn chống cự sau đó lại thoải mái, có vợ xinh cũng tốt.

Văn Tĩnh Hy hằng năm đều cùng ba mẹ đến nhà cậu ta chào hỏi, mặt lúc nào cũng không lạnh không nóng. Từ năm 18 tuổi liền bị ép cùng cậu yêu đương, cậu ta ngoại trừ thỉnh thoảng nắm tay cũng không thể làm gì hơn. Bác Văn cũng thấy không sao nha, cậu ta ở khoa tài chính cũng được xem là mỹ nam, Văn Tĩnh Hy không quá dính người liền tốt, cậu ta có thể trêu ghẹo mấy em gái, còn có thể yêu đương với thêm một vài em đáng yêu.

Nhưng mà cái gì của cậu ta thì nhất định của cậu ta, dạo gần đây thấy Đàm Thư Mặc và Văn Tĩnh Hy quá thân cận. Bác Văn không thể im lặng, cần tuyên bố chủ quyền, tự ý nhắn tin đàn chị xin tham gia với danh nghĩa người nhà của Văn Tĩnh Hy, muốn cho nàng bất ngờ. Đâu thể tin được người bất ngờ là cậu ta chứ, Văn Tĩnh Hy từ đầu đến cuối cũng không nhìn cậu ta.

Xe chạy đoạn đường dài, Văn Tĩnh Hy không nháo nữa, nằm yên trong lòng cô ngủ ngon. Đàm Thư Mặc lấy một tấm bìa cứng ra quạt cho nàng.

Đến nơi, hai người cùng nhau xuống xe, Minh Triết chạy đến hỏi Văn Tĩnh Hy " Tớ có chút việc muốn nói với Đàm Thư Mặc, cậu cho phép được không?"

Văn Tĩnh Hy gật đầu, hai người kia mới từ từ di chuyển ra một góc.

"Thư Mặc, sáng nay cậu đếm là bao nhiêu chai nước khoáng vậy"- Minh Triết hỏi cô.

"30 chai, sao vậy?"- Cô hỏi ngược lại.

"Vô lý, bây giờ chỉ còn 25 thôi, tớ và Bác Văn kiếm mãi không thấy, sợ lát nữa lên đường nếu mọi người khát nước lại không đủ"- Minh Triết nhăn mặt.

Cô nghe xong cũng có chút lo lắng cùng cậu ta đến chổ để đồ, một lần nữa đếm lại số nước trong thùng.

Bác Văn vốn đang đứng phụ thấy Đàm Thư Mặc lại gần, hắn liền cong chân chạy về phía Văn Tĩnh Hy.

Mình Triết nhìn thấy "cậu ta.... aizzz chẳng phải hứa giúp đỡ sao? Đang lúc cần phụ một tay lại chạy đi, thật vô trách nhiệm"

Đàm Thư Mặc đếm xong thì nói "ở đây có 25 chai thôi, cách đây 100m có một tạm hoá nhỏ, có lẽ bán thực phẩm cho người leo núi, tớ với cậu đi mua, nói với đàn chị là mọi người từ từ lên trước, ngắm phong cảnh đi, bảo đàn chị đi chậm một chút, chúng ta sẽ đuổi kịp thôi"

Minh Triết nghe xong thở phào, gật đầu đáp ứng, nhưng lại sợ hãi "nè, cậu không đi chung đoàn, Tĩnh Hy tìm thì sao?"

Đàm Thư Mặc nói nhỏ "Cậu lừa cậu ấy lên trước đi, bảo đàn chị hối thúc là được"

Minh Triết nhìn cô bằng ánh mắt sợ hãi, sau đó cũng ngoan ngoãn nói với đàn chị.

Đúng như dự đoán, Văn Tĩnh Hy lại đi tìm Đàm Thư Mặc, đàn chị đã được Minh Triết dặn dò, trực tiếp dắt tay Văn Tĩnh Hy cùng Bác Văn lên trên cùng "hai đứa cùng chị đi dẫn đường, trai xinh gái đẹp dẫn đường là tuyệt nhất"

Nói xong mọi người hò reo hưởng ứng, Văn Tĩnh Hy đành phải đi cùng, Bác Văn một bên cứ lãi nhãi khoe khoang "em không biết đâu, năm ngoái anh một mình đi vào núi, còn bắt được con rắn to chừng này"

Văn Tĩnh Hy đợi hắn nói hết câu mới hỏi "anh vừa rồi chạy đến đây có thấy Thư Mặc không?"

Bác Văn dừng hai giây đáp "không có ah"

Văn Tĩnh Hy nghe vậy liền lo lắng muốn quay lại tìm người lại bị đàn chị chặn lại "Tĩnh Hy, em qua bên đó đi, cảnh đẹp quá, em cùng Bác Văn vào làm mẫu cho mọi người cách chụp ảnh đi nào"

Bác Văn nghe xong trực tiếp kéo Văn Tĩnh Hy sang, ra dấu cho đàn chị chụp.

Văn Tĩnh Hy miễn cưỡng cười nhẹ, ánh mắt dường như có chút khó chịu.

Mọi người cũng bắt đầu chụp phong cảnh, lúc này Bác Văn như cũ kể chiến tích khi đi leo núi.

Văn Tĩnh Hy qua loa trả lời, đến khi Đàm Thư Mặc và Minh Triết vất vả đuổi kịp.

Đàm Thư Mặc sợ Văn Tĩnh Hy hỏi chuyện, đành trốn trong một đám đông. Minh Triết chạy qua báo cáo cho đàn chị, không may mắn bị Văn Tĩnh Hy tóm lấy "Thư Mặc đâu?"

"A, cậu ấy.... cậu ấy đang ngắm cảnh dưới kia kìa"

Văn Tĩnh Hy nhìn sang, thấy Đàm Thư Mặc trong đám người, bên cạnh còn có một cô gái đang trò chuyện cùng. Hai người có vẻ thân thiết, cô gái kia còn ra dấu cho Đàm Thư Mặc lại gần.

Đàm Thư Mặc nghe lời tiến đến, cô ấy thủ thỉ trong tai cô "tớ nghĩ không chừng Minh Triết ghen đó, cậu ta hôm qua còn dỗi tớ cả đêm"

Đàm Thư Mặc cười tươi "thật? Tốt quá, tớ nói này, lát nữa cậu giả vờ leo núi mệt mỏi xem Minh Triết có....a... đau"

Văn Tĩnh Hy nhéo lỗ tai lôi ra, còn cười nhẹ với cô gái kia "tìm cậu cả buổi, ở đây vui nhỉ?"

Đàm Thư Mặc oan ức "không có, tớ tình cờ nói chuyện với Bạch Lộ thôi"

Văn Tĩnh Hy buông tai cô ra "còn đi lung tung tớ liền mặc kệ cậu, nhanh lên, nắm tay tớ"

Đàm Thư Mặc ngoan ngoãn nắm lấy tay, một màn này Bác Văn từ xa nhìn thấy, hắn tức giận đến đỏ mặt, hai tay xiết chặt như muốn vò nát chai nước suối.