Lần Này Là Tớ Nguyện Ý Ở Bên Cậu

Chương 10




Hai giờ trôi qua, Đàm Thư Mặc nằm đè trên người Văn Tĩnh Hy, ánh mặt cưng chiều, tay cô và nàng mười ngón đan vào nhau.

"Tĩnh Hy"

Cô gọi nàng, giọng nói có chút khàn xen lẫn ôn nhu, gọi nhẹ nhàng như vậy e là chỉ có lúc trên giường làm chuyện con nít không được thấy.

"Cậu nặng quá" - Văn Tĩnh Hy chán ghét, muốn đẩy cái người phía trên xuống.

"Vẫn còn giận? Hay là cậu muốn thêm một lần?" - Đàm Thư Mặc trêu chọc, nói xong còn thuận miệng hôn lên má nàng.

"Mau đi xuống, trễ rồi, cậu không đói nhưng tớ thì có" - Văn Tĩnh Hy vùng vẫy, sau đó bước xuống giường, chậm rãi mặc lại quần áo.

Đàm Thư Mặc yên lặng nhìn động tác của người kia, cũng nhìn những dấu hôn khắp người Văn Tĩnh Hy do cô tạo ra, mỉm cười.

Thao tác Văn Tĩnh Hy nhanh nhẹn, phút lát đã chạy thẳng vào nhà vệ sinh, Đàm Thư Mặc từ từ mặc quần áo vào, cô nhịn không được,từ ngày Văn Tĩnh Hy xuất hiện trong nhà cô, cô đã không thể nhịn được. Đã đến nước này, Đàm Thư Mặc tự nhủ bản thân phải cố gắng hơn một chút vì cuộc sống tương lai.

Đồng hồ đã điểm 15h, Văn Tĩnh Hy nhanh nhẹn lại gian bếp bắt đầu nấu nướng.

Đàm Thư Mặc ra ôm lấy bộ bàn ghế hôm trước Văn Tĩnh Hy vừa mua về, đây là bằng gỗ, cần đóng đinh vào. Văn Tĩnh Hy vốn mua về liền để một góc, đợi Đàm Thư Mặc rảnh rỗi thì đóng thành cái bàn nhỏ sau đó để ngoài ban công.

Trong nhà ngoài tiếng đóng đinh xen lẫn âm thành từ khu bếp truyền ra, như một đôi vợ vợ già.

Không gian yên tĩnh này kéo dài đến lúc có người gõ cửa.

Đàm Thư Mặc lau tay chạy ra tiếp khách. Là một người đàn ông, cô nhận ra "Bác Khương"

Người đàn ông bước vào trong, ông ta vui vẻ vô vai cô "tiểu Mặc, có tin tốt đây"

Cô rót nước cho ông ta, cũng phụ hoạ "sao nào, bác Khương tìm ra công việc tốt cho cháu sao?"

Từ ngày đầu tiên đặt chân đến đây may mắn là ngồi xe bác Khương, ông ấy trở cô đến khu trọ của dì Ba Tư, cũng giúp cô tìm việc làm.

Bác Khương vui vẻ gật đầu "sắp tới sẽ đến mùa mưa, ở đây lũ lụt hàng năm nhiều, đoàn xe của cháu e là không hoạt động được"

Đàm Thư Mặc nghe hiểu, cô cũng được nghe dặn dò.

Bác Khương nói tiếp "phía công đoàn có phát động phong trào thông các ống cống để tránh ngập lụt đường phố, công việc này tuy có bốc mùi nhưng công đoàn trả giá cao lắm"

Đàm Thư Mặc nghe xong có chút rung động. Có việc làm đã tốt lắm rồi, cô biết thân phận mình nên bắt đầu do dự.

Chỉ là Văn Tĩnh Hy từ phía sau đem đến ly trà được pha sẵn. Trả lời thay cô "sắp tới Thư Mặc còn phải phụ cháu chuẩn bị mở tiệm bánh. Cậu ấy e là bị bắt ở nhà với cháu rồi"

Bác Khương nghe xong cũng hiểu rõ, nói thêm hai ba câu liền rời đi.

Văn Tĩnh Hy nhân lúc cơm vừa chín liền mang thức ăn lên, một bàn ăn đầy đủ.

Đàm Thư Mặc phụ nàng xong có chút khó hiểu "sao lại từ chối?"

Văn Tĩnh Hy ngồi xuống, gắp thức ăn cho cô "Chúng ta không thiếu tiền, Thư Mặc, cậu cũng không cần cái gì cũng nhận làm đâu"

"Nhưng mà Tĩnh Hy, tớ cảm thấy công việc đúng luật pháp, không hại ai là được"

"Là tớ đau lòng cậu, mỗi ngày nhìn thấy cậu vất vả như vậy tớ rất lo lắng. Thư Mặc, cậu không cần bán mạng làm việc, tớ cùng cậu chung sống đang rất tốt rồi, đừng mang gánh nặng như vậy"

Đàm Thư Mặc thở dài "nhưng mà khó khăn lắm mới có một nơi thu nhận người như tớ. Đoàn xe mua mưa cơ bản thất nghiệp, tớ..."

Văn Tĩnh Hy đứng dậy ngồi kế bên cô "Chẳng phải bảo là mưa to lắm sao? Không phải đoàn xe mà tất cả mọi người đều không ra ngoài được. Quan trọng là chúng ta dự trữ lương thực, tiền từ việc vận chuyện cậu đưa cho tớ, tớ vẫn còn chưa tiêu hết"

Hai người tranh luận một hồi Đàm Thư Mặc liền hiểu, cô căn bản không thắng nổi Tĩnh Hy. Đành theo lời nàng, chỉ có thể một dạ, hai vâng.

Bữa cơm diễn ra như cũ, Đàm Thư Mặc vẫn là người ăn hết cả nồi. Văn Tĩnh Hy ăn xong vội vã chạy đi tìm dì Ba Tư.

Cô cũng lắc đầu, từ ngày muốn làm bánh nàng liền mỗi ngày cùng dì Ba Tư nghiên cứu thêm loại bánh. Nói cái gì mà khẩu vị người ở đây hơi khác với trong thành phố X nên cần nghiên cứu lại.

Đàm Thư Mặc mấy lần muốn nếm thử đều bị tống ra khỏi bếp. Cơ bản là cô quá dễ ăn, Tĩnh Hy đưa cái gì cũng ăn ngon. Cô biết làm sao ah, đã ăn quen đồ nàng làm, chỉ cần từ nàng làm ra với cô đều là vừa miệng hơn bao giờ hết.

Muốn đứng lên đi theo, suy nghĩ một lát liền biết bản thân vô dụng, cuối cùng là tự mình rửa chén, sau đó dọn dẹp nhà cửa.

Chốt lát lại nhìn đồng hồ treo tường, Đàm Thư Mặc mặc định chờ Văn Tĩnh Hy đi tròn 1 tiếng cô sẽ chạy đến nhà dì Ba Tư đòi người. Dù sao cũng trễ rồi, cô cũng chỉ có một ngày nghỉ, đương nhiên muốn cùng nàng trò chuyện thêm.