Ra khỏi hầm gửi xe, Thanh Hà rẽ hướng qua đường lớn tiến thẳng về nhà. Mới đi được một đoạn đã nghe thấy tiếng Minh Nhật gọi vọng lại.
- Chị Hà ơi.
Thanh Hà giật mình đứng khựng.
- Chị cho em đi ké qua bên công viên ngay cạnh nhà chị với. Em có hẹn với đám bạn ở đó.
Thanh Hà vui vẻ đồng ý. Ngồi lùi lại phía sau cô để Minh Nhật cầm lái chở cô về. Trên đường đi Thanh Hà hỏi thăm tình hình Minh Nhật.
- Bin nè, em sống ở nước ngoài thấy thế nào, có thích hơn Việt Nam không?
- Dạ, ở bên Đức không vui bằng Việt Nam đâu chị, phong cảnh thì đẹp nhưng mà buồn lắm, mùa đông cũng lạnh hơn rất nhiều. Ban đầu mới qua em không rành tiếng nên không nói chuyện được với ai ngoài bố, các em của em và mẹ Emmy đều nói tiếng Đức. Lâu sau đi học rành tiếng rồi em mới hòa đồng được với mọi người. Lúc ấy buồn lắm chỉ nhớ mấy đứa trong xóm, muốn gọi về nói chuyện với tụi nó mà có chút khó khăn.
- Sau này thì sao, em có liên lạc với tụi nhóc đó không?
- Dạ có, hè vừa rồi về nước em đều gặp lại tụi nó. Chúng em giữ liên lạc rồi hẹn lên Sài Gòn đi học cùng nhau. À, đúng rồi, lần trước đi chơi ở Đà Lạt, tụi nó cũng đi chung với em mà. Chị nhớ lúc chị bị chóng mặt, em đỡ chị không? Lúc đó tụi em đang bày đồ ra bãi cỏ ăn uống ấy. Mà giờ em ra công viên là để gặp tụi nó nè, lát chị đi với em không?
- Thật sao, hay quá, chị cũng nhớ tụi nhóc đó, lâu lắm rồi, không biết giờ chúng nó trông thế nào. Từ lúc lấy chồng đến giờ chị ít khi về quê nên không còn gặp tụi nó nữa.
- Vậy lát chị đi chung với em ra công viên đi, chắc bọn nó ngạc nhiên lắm.
- Ừ, nhưng chở chị về nhà đã, để chị thay bộ đồ cho thoải mái, mặc cái này bất tiện quá.
- Dạ. - Minh Nhật liền đồng ý.
Về tới trước cổng, Thanh Hà nhanh chóng mở cửa rồi quay sang nói với Minh Nhật.
- Em cho xe vào đi, ngồi ghế chờ chị một chút.
Theo sự chỉ dẫn của cô, Minh Nhật chạy vào thẳng sân bên hông nhà để gọn gàng, sau đó từ tốn nhìn ngắm vẻ đẹp của căn biệt thự.
Được xây theo lối kiến trúc tối giản hiện đại rất thời thượng, căn nhà toát lên vẻ sang trọng lịch lãm, những điểm nhấn mảng khối lớn nhỏ tạo nét rắn chắc cho toàn bộ căn nhà.
Minh Nhật cứ nhìn ngắm xung quanh một cách say sưa, anh ước gì sau này có thể xây cho mẹ và ông bà ngoại một căn đẹp như vậy.
Mãi quan sát anh không biết Thanh Hà đã xong từ lúc nào, cô tiến lại gần hỏi.
- Em uống nước không?
- Dạ không, em mới uống ở nhà mà.
Thanh Hà mở tủ lạnh lấy hai chai nước, cô đưa anh một chai.
- Cầm lấy, chừng nào khát thì uống. Lát nữa chị tranh thủ chạy bộ, lâu rồi không vận động tay chân.
Bấy giờ Minh Nhật mới để ý, Thanh Hà đã thay bộ thể thao bó sát trẻ trung năng động, giúp phô trọn những đường cong quyến rũ. Mái tóc được cột cao gọn gàng làm nổi bật gương mặt thanh tú, giờ đây trông cô không khác gì những cô nàng tuổi đôi mươi, nhưng vẫn có nét mặn mà rất đặc trưng của người phụ nữ.
Đón lấy chai nước từ tay Thanh Hà, Minh Nhật cùng cô đi ra ngoài.
- Chị, anh nhà chị đâu, anh chưa đi làm về sao? Còn con gái của chị nữa, lúc nãy trong nhà em chẳng thấy ai.
Thanh Hà thẫn người mất một lúc mới trả lời anh.
- Chồng chị đi công tác rồi, còn bé Bông thì đi chơi với bà ngoại.
- À, hèn chi không có ai. Anh có hay đi công tác không ạ?
- Anh ấy đi công tác suốt. Bình thường chị chỉ ở nhà một mình thôi.
- Căn nhà lớn như vậy mà chị ở một mình có sợ không?
- Sợ gì chứ, khu này khá an ninh, với lại chị đã ở đây lâu rồi, có gì đâu mà sợ.
Đi bộ một lúc cả hai tới khuôn viên bờ hồ, vị trí những người bạn của Minh Nhật đang chờ sẵn. Anh liền giơ tay ra hiệu cho đám bạn.
Nhận thấy đi bên cạnh anh là một cô gái xinh đẹp với thân hình hấp dẫn, chúng nó liền nhốn nháo cả lên. Một tên trong nhóm sốt sắng tiến lại gần khoác vai Minh Nhật trọc ghẹo.
- Trời ơi không thể tin nổi, mới đi làm có mấy tháng mà đã kiếm được cô bạn gái xinh thế này rồi sao?
Minh Nhật cau mày liếc thằng bạn, anh húc cùi chỏ vào một bên sườn khiến nó đau điếng. Mặc dù biết chúng nó trọc ghẹo nhưng anh rất vui, bắt gặp ánh mắt của Thanh Hà, Minh Nhật vội chỉnh đốn.
- Tụi mày điên quá, biết ai đây không?
- Ai? - Cả đám đồng thanh lên tiếng.
- Chúng mày đoán thử coi?
Một tên trong nhóm nghiêng đầu nhìn Thanh Hà thật kỹ. Cô đứng khoanh tay cười lém lĩnh nhìn đám nhóc tò mò.
- Hình như quen quen tụi mày ạ, mà tao không nhớ rõ. Có đứa nào nhớ ra không?
Đứa khác cũng cùng suy nghĩ liền nói theo.
- Ừ, tao cũng thấy quen. Cái thần thái này, hình như.
Chưa kịp nói hết câu một đứa đã vội reo lên.
- Đại ca, đúng là đại ca xóm Phố Hiến rồi. Là chị Hà, chị Hà đại ca của tụi mình đây mà.
Minh Nhật và Thanh Hà cùng cười lớn, anh trả lời đám bạn.
- Đúng rồi, chúng mày còn nhớ là hay đó.
Thanh Hà vui vẻ nhìn từng người đoán tên.
- Trời ơi, cái đám nhóc này nay lớn hết rồi. Đứa nào cũng cao to đẹp trai. Đây là cu Tí đúng không. Còn kia là Cún, Bi, Tèo.
- Đúng rồi, ha ha. Lâu quá không gặp chị. Chị dạo này thế nào, em nghe nói chị có gia đình rồi.
- Ừ, chị khỏe, còn tụi em thì sao? Cả đám đều học trên Sài Gòn hết hả, tụi em học hành gì rồi, nói chị nghe coi.
- Tụi em mỗi đứa một kiểu, thằng Tí lớn tuổi nhất học sĩ quan ở Hà Nội xong rồi vào miền nam công tác, hiện đang làm phó trung đội trưởng ở Quân Khu Bảy, đang giữ hàm Thượng sĩ đấy ạ. Thằng Bi cũng bon chen nên quyết tâm đậu vào trường Đại Học Cảnh Sát Nhân Dân, đang học năm ba. - Cậu bạn tên Tèo trả lời câu hỏi của Thanh Hà.
- Ui chà, tuyệt quá. Còn những người khác, tụi em học gì? - Thanh Hà tiếp tục hỏi.
- Thằng Bin thì chị biết rồi đúng không, còn em theo báo chí, thằng Cún học ngoại giao.
- Tốt quá rồi, nhìn tụi em xác định được tương lai chị cũng mừng. À mà chị nhớ còn hai cô bé nữa mà, hôm ở Đà Lạt hình như có cả cái Ngọc nữa đúng không Minh Nhật? Lúc con bé ra nhặt mấy chai nước ấy, chị nhìn quen lắm mà giờ mới nhớ ra.
Cả đám nghe chị Hà hỏi Minh Nhật mà không hiểu, ai nấy đều ngơ ngác.
- Dạ, đúng rồi, cái Ngọc đấy chị. Hôm nay hình như Ngọc bận. - Minh Nhật quay sang trả lời Thanh Hà.
- Ra đây chơi mà không đứa nào rủ cái Ngọc à? - Minh Nhật hỏi tụi bạn.
- Không, bữa nay tụi mình tụ họp thôi, rủ theo đám con gái léo nhéo mệt lắm. - Một đứa trong nhóm phẩy tay lắc đầu.
- Cái gì mà léo nhéo, cái đám nhóc này. - Thanh Hà bật cười.
- Hôm bữa đi chơi là có Ngọc với người bạn học chung với Ngọc đấy ạ. Bữa đấy đi chơi, tụi nó cố rủ thêm mấy bạn nữ cho vui, vậy mà bữa nay lại chê người ta léo nhéo thế đấy chị. - Minh Nhật trò chuyện với Thanh Hà.
- Ủa mày với chị Hà nói chuyện gì thế, hôm đi Đà Lạt nào, phải lần trước mình đi không, mà sao chị ấy biết? - Đứa đứng kế bên tò mò ghé tai hỏi nhỏ Minh Nhật.
- Thì hôm cả nhóm mình đi Đà Lạt đó chứ còn lần nào nữa đâu. Hôm đó tụi mình gặp chị Hà rồi ấy. - Vừa nói anh vừa cười lém lĩnh.
- Lúc nào? - Một đứa ngạc nhiên hỏi, đám còn lại cũng ngơ ngác.
- Lúc nào ta, sao tao không có ấn tượng gì hết nhỉ. - Đứa khác cau mày suy nghĩ.
- Tụi bay có nhớ đêm hôm đầu tiên mình mới tới không, lúc mở tiệc nướng ấy. - Minh Nhật gợi ý.
- Này, có phải chị tóc dài mà mày ngồi nói chuyện ngay cạnh chỗ mình nướng thịt không? Người mà lúc mày đi mua bia, rồi không chịu mang bia về mà ngồi mãi với người ta, để tụi này chờ cả buổi đúng không? - Thằng Tèo nhớ ra liền nói lớn.
- À à, cái người mà nó nói là ở chung khách sạn với mình ấy hả? Người mà lúc nó đang ngồi nói chuyện với mình, cái tự nhiên bật dậy bỏ cả đám để lẽo đẽo đi theo người ta đúng không? - Thằng Tí phụ họa.
Thanh Hà tròn mắt ngạc nhiên.
- Hả, phải người mà hắn nói là thần tiên tỷ tỷ đúng không? Người đó là chị Hà sao, không thể nào. - Thằng Cún ngờ vực.
- Đoán đúng rồi đó. - Minh Nhật cười xác nhận.
- Trời đất ơi, sao trùng hợp vậy. Hôm đó mình rủ nhau đi Đà Lạt cũng bất chợt, không tính trước mà sao lại gặp chị Hà ở đó được nhỉ. - Thằng Bi tò mò.
Minh Nhật khẽ cười thích thú. Cả đám trong nhóm không thể biết được thực chất chuyến đi ấy đều là sự sắp xếp của anh. Tình cờ nghe được cuộc trò chuyện của mẹ với chị Diệp, anh biết được Thanh Hà có chuyến công tác ở Đà Lạt nên cố tình xin mẹ cho đi chơi. Dò hỏi được tên khách sạn nơi Thanh Hà ở từ chị Diệp, Minh Nhật vội rủ đám bạn đi cùng. Lấy lý do mừng anh trở về nước, cả đám không ai từ chối mà ngay lập tức lên đường theo đúng ý Minh Nhật.
- Cái gì mà thần tiên tỷ tỷ. Mấy đứa đang nói gì vậy? - Thanh Hà thắc mắc hỏi.
- Dạ, thần tiên tỷ tỷ gì đâu ạ, tụi nó bị ảo phim ấy chị. Hôm nay trời mát mẻ quá chị ha. Hồ nước đẹp thật, ở đây mà chạy bộ thì tuyệt vời. - Minh Nhật vội lãng tránh qua chủ đề khác, anh không muốn tụi bạn tiết lộ thêm bất cứ điều gì.
Thanh Hà không để ý đến lời nói của đám nhóc nữa, cô tiến về phía trước, phóng tầm mắt nhìn ngắm khung cảnh xung quanh, cô duỗi mình thư giãn.
- Mà này, đừng nói với tao người mà mày thích là chị Hà đấy nhá. - Thằng Bi áp sát hỏi Minh Nhật.
- Ừ, đúng rồi, chẳng phải nó nói người đó là mối tình đầu của nó sao. - Thằng Tí như nhớ ra, liền hỏi thằng Tèo. Cả đám bắt đầu nhao nhao cả lên.
- Ừ ha, hôm sau mình còn ngồi chờ để xem mặt mối tình đầu của nó mà. Nếu người đó là chị Hà, chẳng lẽ nó thích chị Hà thật sao. - Thằng Tèo la lớn.
- Thôi mấy đứa nói chuyện đi, chị chạy bộ một vòng hít thở không khí đây. - Thanh Hà bất ngờ quay lại chào tạm biệt đám nhóc.
Cả đám liền im bặt, chúng gật đầu chào lại rồi quay sang nhìn Minh Nhật ngờ vực.
Minh Nhật không để ý đến sự tò mò của đám bạn, anh chỉ mải mê nhìn ngắm bóng Thanh Hà mà cười một cách ngây ngô.
Thằng bạn bên cạnh húc tay vào người Minh Nhật một cái đau điếng khiến anh khum người ôm bụng.
- Này, gì mà nhìn dữ vậy. Chẳng lẽ mày thích chị ấy thật à.
- Tụi mày nghĩ sao? Tao thích chị ấy được không? - Minh Nhật hỏi lại mà mặt vẫn nghệch ra.
Cả đám tròn mắt nhìn Minh Nhật.
- Mày điên à, chị ấy có gia đình rồi. Mày tính phá hoại hạnh phúc nhà người ta sao?
- Ừ, chắc tao điên rồi.
Buồn rầu trả lời đám bạn, anh mơ hồ không thể giải thích nỗi tình cảm của bản thân.
- Thật sao, mày thích chị ấy thật sao? Chẳng lẽ từ sau cái đêm gặp ở Đà Lạt mày tương tư nhiều quá mà đâm ra điên dại rồi phải không.
- Không phải từ lúc ở Đà Lạt, mà là từ lâu lắm rồi. Nói chung tụi bay không hiểu được lòng tao đâu.
- Gì mà không hiểu, tụi tao hiểu thừa ấy chứ. Nhưng mà mày phải lý trí lên, chị ấy là người có gia đình rồi đó thằng điên này. - Thằng Tí gắt gỏng.
- Tao biết chứ, nhưng thích thì vẫn thích vậy thôi, tao không kìm chế được tình cảm tụi mày à.
Một đứa cảm thấy thật sự lo lắng cho anh, liền vỗ vai an ủi.
- Tao hiểu, thích một ai đó rất khó để dừng lại, nhưng mày biết chị ấy là người đã có gia đình. Nên đừng làm chuyện gì dại dột.
Minh Nhật thở dài lòng đầy tâm sự, anh hiểu rõ bản thân không thể tiến xa hơn với người anh yêu, nhưng anh không thể dừng lại. Việc hằng ngày được gặp cô, nhìn thấy cô cười là điều khiến anh hạnh phúc nhất.
- Yêu đơn phương khổ lắm, đừng đâm đầu bạn tôi ơi. Mày biết với chị ấy là không thể nào, chi bằng quen một em xinh tươi để quên đi. Tao nghĩ từ từ mày sẽ vượt qua. Nếu cần tao sẽ giới thiệu vài em cho mày. À, nhớ con bé đi cùng cái Ngọc hôm trước không. Nó thích mày lắm đó, hay quen nhỏ đó thử xem.
Minh Nhật không muốn trả lời, anh chỉ im lặng lắc đầu mặc kệ tụi bạn an ủi. Một đứa đề nghị đi uống bia giải sầu cho thằng bạn si tình liền bị Minh Nhật từ chối.
- Thôi tụi mày về đi, trễ lắm rồi nhậu nhẹt gì. Tao mệt, về ngủ đây mai còn đi làm.
Vừa nói hết câu anh liền tụt khỏi chỗ ngồi quay lưng bỏ đi, để mặc tụi bạn tiu nghỉu nhìn theo.
Chọn hướng ngược lại với Thanh Hà, Minh Nhật cố tình đi một vòng quanh hồ để được gặp cô thêm lần nữa. Nhìn từ xa thấy đám bạn đã rời khỏi chỗ cũ, anh thở dài.
Hiểu rằng lời tụi nó nói là vì lo cho anh, nhưng trong lòng không thể kìm chế việc yêu cô. Đó không phải là tình cảm bồng bột nhất thời, mà đó là tình đầu, mối tình duy nhất từ trước đến nay anh không thể từ bỏ.
Chọn một vị trí thoáng đãng ngay lối đi, Minh Nhật giả bộ khởi động tay chân chờ Thanh Hà chạy tới.
- Chị, cho em đi chung với. - Vừa thấy cô anh liền lên tiếng.
- Ủa, tụi kia đâu hết rồi, sao còn mỗi em ở đây.
- Tụi nó chán không có gì chơi, nên kéo nhau về hết rồi ạ. Em qua đây để cùng đi bộ với chị cho vui. Hôm nay trời mát nên em cũng muốn đi bộ tập thể dục.
- Ừ, vậy thì đi thêm một vòng nữa.
Minh Nhật liền đồng ý gật đầu tán thành, hai người vừa đi vừa trò chuyện vui vẻ. Thanh Hà vô tư hỏi thăm về những người bạn vừa rồi, còn anh cứ mãi ngẩn ngơ nhìn cô.
Nhận thấy có chút kì lạ trong ánh mắt anh, tim Thanh Hà bỗng đập liên hồi. Cô không thể giải thích thứ cảm giác khó chịu đang xảy ra bên trong. Cố xua đi những ý nghĩ không đúng đắn, Thanh Hà tự trấn an bản thân. Rằng anh là đứa em thân thiết như ruột thịt, không thể nào xảy ra thứ tình cảm đó.
Lãng tránh ánh mắt ấy, Thanh Hà cố tình hỏi gợi chuyện.
- Em đi học có vui không, có nhiều bạn mới chứ?
- Dạ, bạn trong trường thì có chơi với vài người nhưng mà không thân lắm.
- Sao lại không thân?
- Thì em lo học với lại tham gia đoàn thanh niên nên không có thời gian để kết thân với nhiều người.
- À, em hoạt động trong đoàn à? Vậy chắc hẳn có nhiều cô theo lắm nhỉ?
Tròn mắt kinh ngạc, Minh Nhật không nghĩ Thanh Hà lại biết chuyện đó.
- Sao chị biết ạ?
- Ha ha, có gì đâu mà không đoán ra. Em vừa cao to đẹp trai, học giỏi, lại còn hoạt động trong đoàn, vậy mà không có gái theo mới là lạ.
Minh Nhật cười gượng, anh không muốn để cô biết việc bản thân bị đeo đuổi bởi vô số những nàng hotgirl đình đám trong trường.
- Ha ha, chị đoán hay thật. Mấy chuyện này cũng có thể đoán ra.
- Chọn được cô nào chưa? Hai mươi mấy tuổi rồi, lo yêu đương để còn nhanh chóng kiếm con dâu cho mẹ Trang nữa.
Quay sang nhìn Thanh Hà, Minh Nhật gãi đầu ngại ngùng.
- Em chưa muốn yêu đâu.
- Sao lại chưa muốn, tuổi này yêu đương được rồi, còn chờ gì nữa?
Minh Nhật trầm ngâm suy nghĩ, câu hỏi của Thanh Hà khiến anh bâng khuâng, mong muốn được thổ lộ tình cảm với cô bỗng dưng cháy bỏng trong anh.
- Thật ra em đang yêu đơn phương một người, nhưng không thể nói.
Ngạc nhiên khi nhận được câu trả lời như vậy, Thanh Hà bất giác tim đập liên hồi. Phải chăng linh cảm của cô là chính xác, khi vô số lần bắt gặp anh lén nhìn cô bằng ánh mắt trìu mến. Chẳng lẽ anh thật sự thích cô, nếu anh nói thẳng, cô phải làm thế nào để đối mặt. Không thể để chuyện đó xảy ra, Thanh Hà vội vàng cười trừ rồi lãng tránh qua chuyện khác.
- Vậy sao, yêu đơn phương mà không thể nói thì khổ lắm, chị nghĩ em nên kiếm một ai đó có tình cảm với em trước ấy. A, hình như trời sắp mưa, mình về thôi, cũng trễ lắm rồi.
Vừa nói vừa tiến về phía trước, Thanh Hà không để Minh Nhật nói thêm lời nào nữa mà kéo anh đi thật nhanh.
Mới được một đoạn, trời bỗng trở gió cuồn cuộn cuốn bay những chiếc lá dưới mặt đất, vài hạt mưa nhỏ bắt đầu rơi khiến ai nấy trong công viên đều vội vàng trở về.