Làn Khói Mong Manh

Chương 19




Không lâu sau Thanh Hà cùng chị Trang và Hải Yến đã tới sảnh chung cư HP. Như nhớ ra gì đó, Chị Trang liền đề nghị Thanh Hà đưa Hải Yến lên trước để chị ghé siêu thị ngay dưới sảnh mua thêm ít đồ. Thanh Hà liền đồng ý, cô cùng Hải Yến mang những thứ đã mua đi vào thang máy

Lên tới trước căn hộ, Thanh Hà ấn chuông gọi cửa. Sau vài phút chờ đợi là tiếng lạch cạch phát ra từ phía trong.

- Mẹ, sao con gọi hoài mà mẹ không bắt máy.

Ngỡ ngàng trước thân hình vạm vỡ ướt đẫm nước của chàng thanh niên trẻ, Thanh Hà tròn mắt.

- Ủa, Minh Nhật, sao em lại ở đây.

- Chị.

Minh Nhật sững sờ, anh bối rối khi thấy người đứng trước cửa không phải là mẹ mà lại là hai đàn chị trong công ty, anh cười gượng.

- Hai chị qua chơi ạ, mẹ em chưa về.

Thanh Hà còn chưa hết bàng hoàng, cô ngỡ rằng bản thân vào lộn nhà liền hỏi.
- Chị nhớ đây là căn hộ của chị Trang đúng không?

- Dạ, đúng rồi, hai chị vào nhà đi.

Minh Nhật vừa dứt lời thì mẹ anh cũng vừa về tới.

- Hai đứa vô nhà đi, sao còn đứng ngoài thế này. - Nhanh chóng đỡ mớ đồ ăn trên tay Thanh Hà, bà Trang hối thúc.

Vội vàng quay lại nhà tắm, Minh Nhật với lấy chiếc áo trên móc mặc vào cho chỉnh tề rồi bước ra ngoài, vừa lau tóc ướt vừa nói chuyện với mẹ.

- Hôm nay mẹ và các chị có hẹn ạ?

- Ừ. - Bà Trang trả lời ngắn gọn.

Tiến về phía bếp phụ mẹ soạn đồ, Minh Nhật khẽ nói.

- Mẹ dẫn các chị qua chơi sao không báo cho con một tiếng để con chuẩn bị.

- Đồ ăn mẹ mua sẵn chứ có phải làm gì đâu.

Bà Trang cau mày ngạc nhiên, bà không hiểu tại sao hôm nay cậu con trai quý tử lại sốt sắng đòi chuẩn bị đồ ăn giúp bà, mọi khi anh chàng toàn ỷ lại vào mẹ.
- Ý con là chuẩn bị tinh thần ấy. - Minh Nhật vừa nói vừa liếc nhìn sang Thanh Hà, anh khẽ cười thầm.

- Trời đất ơi thằng nhóc này. - Bà Trang ngớ người.

- Thôi mau phụ mẹ dọn đồ ăn ra bàn đi. - Giơ chiếc đĩa hải sản về phía Minh Nhật bà hối thúc.

Thanh Hà vẫn ngơ ngác mãi chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cô Không thể tin người làm việc cùng cô suốt hai tháng qua lại là cu Bin, con chị Trang.

Vỗ nhẹ vào vai Thanh Hà, Hải Yến có vẻ tò mò xen lẫn thích thú nhìn biểu cảm trên gương mặt cô.

Chợt bừng tỉnh, cô lơ mơ nhìn Hải Yến, rồi lại quay sang nhìn hai mẹ con chị Trang. "Tại sao Minh Nhật lại là con của chị Trang. Không thể nào, chuyện gì đang xảy ra vậy, tại sao mình lại không nhận ra thằng bé chứ?"

Quay sang liếc nhìn Minh Nhật, Thanh Hà như trách móc: "Thằng nhóc này, làm việc với mình biết bao lâu mà không hé nửa lời, đã vậy hôm trước còn làm bộ kể chuyện gia đình cho mình đoán nữa chứ, thảo nào mình thấy giống trường hợp của chị Trang. Thật muốn đánh cho nó mấy cái."
Thanh Hà đứng dậy bước vào bếp phụ chị Trang gọt hoa quả, vừa làm cô vừa nói giọng giận dỗi.

- Chị, sao cho thằng nhóc này vào công ty làm mà không nói với em một tiếng. Còn xắp xếp cho nó làm chung nhóm với em nữa. Vậy mà chẳng chịu nói gì hết, biết thế em giao cho nó cả đống việc rồi.

Bà Trang ngạc nhiên quay sang hỏi Minh Nhật.

- Ủa, con không nói cho chị biết sao?

Cười nhẹ nhàng bà Trang quay sang nói với Thanh Hà.

- Bữa giờ em bận quá, chị có gặp được em đâu, mà chị không nghĩ là nó giấu em lâu đến vậy. Chắc cố tình thử xem đến khi nào em đoán ra đây mà.

Thanh Hà cau mày cười khổ.

- Trời ơi, làm sao em đoán ra được, giờ lớn khác hồi xưa quá trời.

- À, chị hiểu rồi, vậy ra là nó giấu em nên lúc nãy nó trách chị đấy. Kêu rủ em qua chơi mà không nói nó một tiếng để nó chuẩn bị tinh thần. Thì ra là vậy, chắc tính bày trò gì nữa đây.

- Ôi trời, lạy hồn. Hên quá, nó mà bày trò như lúc nhỏ chắc em đỡ không nổi mất. - Thanh Hà nhún vai sợ hãi.

- Ha ha, đúng không Bin, lại tính bày trò gì đúng không? - Bà Trang quay sang hỏi con trai.

Bị đoán trúng tim đen, Minh Nhật vội phủ nhận.

- Làm gì có, giờ lớn rồi ai còn làm mấy trò con nít nữa mẹ.

- Ha ha, phải không đó.

Bà Trang vừa trọc ghẹo con trai vừa khều tay Thanh Hà. Như hiểu được ý chị cô liền hùa theo.

- Thằng nhóc này mà không bày trò thì nó không còn là cu Bin nữa rồi, không thể tin được lời nói của nó đâu chị ạ. Kiểu gì cũng có chuyện cho coi, phải cẩn thận mới được.

Hai chị em cùng phá lên cười khi bắt gặp gương mặt tiu nghỉu của Minh Nhật. Anh ngúng nguẩy tỏ vẻ giận dỗi.

- Mà công nhận giờ em không thể nào nhận ra thằng nhóc này là cu Bin của ngày xưa luôn đó chị, lớn khác quá trời. Hồi nhỏ nó đen nhẻm, ốm nhom, đã vậy còn có cái đầu tổ quạ xoăn tít nữa. Giờ cao lớn trắng trẻo, cắt tóc gọn gàng khác xưa hoàn toàn luôn, chị với nó mà không nói thì em không thể nào đoán ra được. Còn cái tên Minh Nhật là sao vậy ạ, em nhớ thằng nhóc này tên là Khôi Nguyên mà.

Vừa nói Thanh Hà vừa quay sang nhìn kỹ lại Minh Nhật.

- À, đúng rồi. Khôi Nguyên là tên chị đặt cho thằng bé lúc nhỏ, khi đó ông bà nội chưa chịu nhận cháu. Sau bố của thằng bé về nói chuyện rõ ràng nên ông bà nội mới nhận, rồi cho nó làm giấy tờ theo họ Đinh của bố, ông bà nội cũng đặt lại tên là Minh Nhật cho phù hợp với gia đình.

- Chị biết không, hôm bữa thằng nhóc này còn giả bộ kể chuyện cho em nghe. Hôm đó em thấy giống hoàn cảnh của chị, nhưng vẫn không thể đoán ra được nó là thằng Bin. Mãi tới hôm nay em mới biết.

Minh Nhật nghe chị nói chuyện với mẹ mà cười thích thú, anh lén xáp lại phía Thanh Hà, bốc vài miếng trái cây cô vừa gọt ra bỏ vào miệng nhai ngấu nghiến, vừa nhai vừa khẽ lầm bầm.

- May mà em không nói cho chị biết, nếu nói ra chắc em bị đì suốt hai tháng nay rồi.

Bà Trang lườm yêu con trai rồi quay sang hỏi thăm Thanh Hà.

- Nó làm được việc không em, có mắc lỗi gì thì cứ thẳng tay trừng trị, không cần khoan nhượng. Chị cho em thoải mái xử đẹp nó luôn.

Thanh Hà nghe hợp ý liền cười lớn.

- Ha ha, em mà biết sớm thì thằng nhóc này không xong với em lâu rồi.

- Mẹ, sao lại tạo cơ hội cho ác ma lộng hành vậy. Chị ấy mà trở về với bản tính khi xưa, ăn hϊếp con thì ai chịu trách nhiệm đây. A, chết mất thôi. – Gãi đầu bứt tóc, Minh Nhật với vẻ mặt nhăn nhó giả bộ đau đớn khiến hai chị em cười không ngớt.

Mơ hồ nhớ lại quãng thời gian trong quá khứ, Thanh Hà vẫn chưa tin chuyện Minh Nhật là cu Bin.

- Đúng là nhanh quá, mới đó cu Bin đã lớn thế này rồi. Ngày xưa khi còn bé xíu, lúc nào cũng lẽo đẽo đi theo em. Cu cậu phá phách với đám bạn, bao lần bị người ta mắng vốn, em toàn phải ra mặt xin lỗi. Chỉ vì cái tính quậy mà bị em cầm cây đuổi đánh chạy khắp làng.

- Ừ, hồi đó hai đứa lúc nào cũng dính chặt lấy nhau, đi đâu em cũng phải đèo thằng nhỏ trên chiếc xe đạp cọc cạch của ông nội. Khi ấy người lớn ai cũng bận bịu công việc không có thời gian trông tụi nhỏ nên giao việc trông tụi nó cho em. Ai biểu lớn nhất đám làm gì, phải lãnh trách nhiệm trông em sớm.

- Dạ, trông tụi nó vui mà. Hồi đấy cứ mỗi khi tới hè là em chỉ mong được về quê để được chơi với tụi nhỏ thôi. Mệt nhưng vui lắm.

- Hè thì vui, nhưng mỗi khi em lên lại Sài Gòn để đi học thì thằng nhóc này lại khóc bù lu bù loa suốt mấy ngày liền đến tội. Nó còn đòi theo lên làm ô sin cho em nữa. Chị phải dỗ mãi nó mới chịu đấy.

Cùng nhau mang đồ ăn xắp ra bàn sô pha, mọi người vừa ăn vừa tiếp tục ôn lại những câu chuyện của quá khứ. Minh Nhật nhường chỗ cao cho mẹ và các chị, anh chọn một chiếc ghế nhỏ ngồi ngay cạnh Thanh Hà. Còn Hải Yến vừa ăn vừa tò mò nghe hai người phụ nữ kể chuyện.

Chợt thấy những tấm hình treo chi chít trên tường phía trước mặt, Thanh Hà cảm thán.

- Nhanh quá, mới đó mà đã hơn chục năm rồi. Giờ tụi nhỏ lớn hết cả, nhớ những tháng ngày ấy vui thật.

Vừa nói Thanh Hà vừa chạm nhẹ mái tóc bông xù của Minh Nhật nhìn âu yếm.

- Chị biết em nhớ nhất là gì không? Là cái ngày cu Bin ra đời. Hôm ấy trời chạng vạng tối, còn mưa phùn nữa, chị đau chuyển dạ mà nhà có mỗi mình em, em phải chạy khắp làng tìm ông về chở chị ra trạm xá. Em nhớ như in cái cảnh ông đèo chị trên chiếc xe đạp, còn em chạy bộ phía sau. Em mặc kệ trời mưa chạy thẳng một mạch theo ông với chị. Lúc vô nghe chị la đau đớn mà em sợ quá trời, em với ông nội chờ mãi đến tối mịt chị mới sinh, lúc vô thăm chị em còn được ông cho ẵm thằng nhóc này nữa. Nó đang khóc mà đến khi em ẵm là nó nín luôn, mở cái mắt to tròn nhìn em, còn cười với em nữa, em mỏi tay trả nó cho ông nội thì bị nó nắm chặt áo không chịu buông. Mới đó mà nhanh thật, thấm thoát đã hơn hai mươi năm rồi.

- Em còn nhớ ngày hôm đó luôn sao? – Bà Trang ngạc nhiên.

- Dạ, chỉ không gặp có mấy năm mà cu cậu đã lớn thế này. Không nhớ từ lúc nào chị ha, hình như năm cuối đại học. Em Ra trường bận bịu với công việc. À năm ấy em lấy chồng rồi sinh bé Bông nên không về quê thường xuyên nữa. Mà hình như năm đó Bin cũng qua Đức với bố đúng không chị?

- Ừ, chị nhớ là chị phải đi làm ở Hà Nội, để nó ở nhà với ông bà ngoại. Không hiểu sao trước bố nó kêu qua Đức mà một hai không chịu, đến lúc ấy lại đòi đi. Mà công nhận, qua bên đó khí hậu mát mẻ, thằng nhỏ cao lớn trắng trẻo hẳn ra, ăn uống đầy đủ nên có da có thịt hơn xưa ha.

- Dạ, đúng là trắng hơn nhiều, mặt không còn mụn, tóc tai thì gọn gàng, đã vậy chiều cao còn vượt trội hẳn.

- Nó vốn dĩ cao giống bố mà, chị nhớ có tấm hình chụp em với nó ở nhà ga, cái ngày nó đưa em về Sài Gòn ấy, lúc đó mới mười bốn tuổi mà đã cao bằng em rồi còn gì.

- À, em nhớ rồi, đúng là khi ấy, lần cuối cùng em gặp cu cậu.

- Đâu phải, chị nhớ đám cưới em thằng nhỏ chưa qua Đức, chị thì bận đi làm không đi đám cưới được nên thằng nhóc này đòi thay mặt chị đi mà. Chị phải nhờ ông bà nội cho nó đi cùng lên Sài Gòn dự đám cưới em đó. Đúng không Bin? – Vừa nói bà vừa quay sang hỏi Minh Nhật.

- Ủa, đâu có. Em đâu có thấy thằng nhóc này đâu. Nếu có là em phải biết chứ. Mặc dù lúc ấy bận thật nhưng chẳng lẽ thằng nhóc này đi mà em lại không nhớ. Trong hình cưới với video cũng đâu thấy mặt thằng nhóc này đâu. – Thanh Hà ngạc nhiên.

- Sao kì vậy Bin, mẹ nhớ con có đi mà. – Bà Trang tròn mắt hỏi anh.

- Dạ, tại hôm đó con thấy chị bận nên con đâu lại chỗ chị đâu, ở đó đẹp quá con mãi đi lòng vòng coi mà quên luôn, đến khi tàn tiệc con mới về, con không thấy chị mà chỉ thấy ông bà nội thôi. – Minh Nhật vội tìm lý do.

- Cái thằng này, đám cưới chị mà lại đi chơi lung tung là sao? Mà chị cũng không thấy em đi với ông bà nội, không nghe ông bà nội nói gì luôn. Sau hôm đám cưới ông bà ở nhà mẹ chị mà, sao không thấy em.

- Thì lúc đi về cùng ông bà, có đi ngang qua nhà ga nên em xin ông bà cho em về trước để chuẩn bị đồ đi Đức. Nếu ở thêm vài ngày để về cùng ông bà thì em sợ không kịp. Còn việc ông bà không nói thì chắc thấy chị bận nên ông bà không nói ấy mà. – Minh Nhật cố giải thích.

- Thiệt tình, trước khi về cũng không thèm chào chị một tiếng. – Thanh Hà trách móc.

Minh Nhật trầm ngâm suy nghĩ. Anh mơ hồ nhớ lại thời gian ấy, cái ngày anh chở Thanh Hà ra ga. Lần đầu tiên được đèo cô trên chiếc xe đạp của ông nội, anh đã rất vui. Nhưng chỉ sau bốn tháng, hay tin cô đi lấy chồng, mọi yêu thương ấp ủ trong lòng bao lâu đều tan thành mây khói. Anh đau khổ buồn rầu không còn muốn ở lại cái nơi đầy hình bóng của cô. Ngay lúc ấy lại nhận được điện thoại hỏi thăm của người bố bên Đức, anh liền đề nghị ông cho qua đó sống chung. Bố anh chỉ mong chờ có vậy nên vui vẻ đồng ý.

Trước khi từ biệt quê hương, anh muốn gặp chị lần cuối nên xin mẹ cho đi Sài Gòn. Ngày chị cưới, anh chỉ dám đứng từ xa nhìn ngắm cô chứ không lại gần. Có lẽ khi ấy anh không thể nở nụ cười để chào tạm biệt cũng như chúc cô hạnh phúc nên chỉ đành lặng lẽ ra về.

Không ai hiểu được tâm trạng của Minh Nhật lúc này, anh nhẹ nhàng đứng dậy bước vào bếp, mở tủ lạnh lấy chai nước tu một hơi, chợt nghẹn nơi cuống họng khiến anh khó chịu. Nỗi buồn khi xưa tưởng chừng đã nguôi ngoai, nhưng khi nhắc lại nó vẫn bóp nghẹt trái tim anh như những ngày đầu. Cố gắng bình tĩnh, anh không nói lời nào mà trở về phòng đóng chặt cửa.

Thanh Hà mãi tám chuyện mà quên hết cả giờ giấc. Mới đó đã gần chín giờ tối, cô quyết định cùng Hải Yến phụ chị Trang dọn dẹp rồi ra về để chị Trang có thời gian nghỉ ngơi.

Cùng nhau đi vào thang máy, trong lúc chờ đợi, Hải Yến tranh thủ hỏi Thanh Hà.

- Chị, em thắc mắc xíu. Mối quan hệ giữa chị và chị Trang là thế nào vậy ạ?

Thanh Hà khẽ cười.

- Em đoán thử xem.

- Em chịu. Nghe cách mọi người nói chuyện thì giống như người một nhà. Nhưng theo em cảm nhận thì lại không phải.

- Ừ, thì là người nhà, nhưng không phải ruột thịt. Chị Trang là con một người bạn thân của ông nội. Hồi chị Trang còn bé, bố mẹ phải đi làm xa nên gửi chị Trang cho ông bà nội của chị chăm sóc. Sau này lớn, chị Trang lại được ông chỉ dạy tận tình, ông là giáo sư nên cho chị theo làm phụ tá. Chị Trang vừa giống con nuôi mà vừa là học trò cưng của ông nội. - Thanh Hà từ tốn kể chuyện cho Hải Yến nghe.

- Chị nhớ lúc chị Trang mang thai thằng Bin, chỉ vì ông nội coi chị ấy là học trò cưng, suốt ngày chị đi theo ông làm việc nên ông bị bà con làng xóm dị nghị, nghi cu Bin là con của ông nội. Lúc ấy nhiều chuyện kinh khủng xảy ra lắm. - Thanh Hà nhớ lại.

- Vậy bố của Bin là ai vậy chị? - Hải Yến tò mò.

- À, bố thằng bé là con ông Đinh Văn Công, một võ sư có tiếng miền Bắc, gia đình họ khá gia giáo. Bố nó cũng là học trò của ông nội chị. Hồi xưa việc chị Trang chưa được cưới hỏi đàng hoàng mà lại có bầu là điều tối kị, không ai chấp nhận. Lúc ấy bố của thằng bé lại được cử đi Nga du học nữa, nên ông bà nội của Bin không chịu nhận chị Trang là con dâu. Họ hắt hủi chị Trang ghê lắm. Mãi sau này khi thằng bé lớn, họ mới chịu nhận cháu. Chung quy cũng vì muốn có người nối dõi. Bố thằng bé là con trai độc nhất của trưởng tộc, ông đi du học vài năm rồi qua Đức định cư, lập gia đình bên ấy không chịu về. Bất đắc dĩ lắm họ mới chịu cho cu Bin vào gia phả nhà họ. Nhưng thằng bé không về nhà nội ở mà vẫn ở với mẹ, đến khi chị Trang đi làm xa, thằng bé mới chịu qua lại hai bên nhà nội ngoại, sau theo bố qua Đức sống một thời gian đấy. - Thanh Hà vừa đi vừa kể cho Hải Yến nghe.

Mãi trò chuyện, cả hai đã xuống đến chỗ đỗ xe từ lúc nào không hay. Như hiểu được phần nào mối quan hệ giữa Thanh Hà và Minh Nhật, Hải Yến liền có những suy nghĩ mờ ám.

- Ra là chị em, mà không phải chị em. Ô kê, em hiểu rồi. Thôi, mình về thôi. - Vừa nói cô nàng vừa ngúng nguẩy quăng giỏ xách lên xe.

- Ừ, về đi. Nãy uống có mỗi lon bia mà giờ cũng hơi quay quay rồi đây. Về nghỉ sớm nhé. - Thanh Hà vừa dắt xe, vừa chào tạm biệt Hải Yến.