Lần Đầu Yêu Ít, Lần Hai Đậm Sâu

Chương 21: anh nhớ




Ngô Ngạn Thần tới nơi bố hẹn ăn cơm, vừa vào đã thấy nét mặt ông ấy khoan thai dễ chịu.

Có chuyện gì làm bố vui ạ?Ừm. Này Ngạn Thần, con mau kết hôn đi chứ.Ủa, bố kì vậy, tự dưng tự lành nhắc chuyện này.Anh con thì không trông chờ lắm. Nhưng con khác, bố rất muốn có một đứa cháu trai.Anh hơi sững người, bố anh có cháu trai rồi, cháu trai lớn là đằng khác. Tiếc là....

Lảng tránh xen chút trêu đùa, Ngô Ngạn Thần thoái thác ngay.

Bố luôn nói mình không trọng nam khinh nữ, sao giờ lại muốn có cháu trai rồi? Trước có hai con trai thì chỉ khao khát có cháu gái cơ mà.Bố không hề trọng nam khinh nữ nhé. Bố rất yêu thương Hải Chi luôn đấy. Nhưng có nếp có tẻ vẫn hơn chứ, với cả bố vừa phát hiện ra có cháu trai cảm giác rất khác.Có phải bố vừa nghe bạn bè khoe cháu trai đúng không?Không. Bố vừa gặp một cậu nhóc đáng yêu lắm.Nên bố háo hức có cháu như vậy?Bộ có gì không được. Nguyện vọng này bố hi vọng cả ở con đấy.Cố nở nụ cười gượng gạo, Ngô Ngạn Thần thấy áy náy ghê, chỉ đành ậm ừ cho qua chuyện.

***

Dầu vậy không lâu sau, anh nhận được mấy mối xem mắt mà người bố sắp xếp. Xem ra ông ấy không đùa nhất thời, mà thực sự muốn có cháu trai rồi.

Trong mấy lựa chọn, Ngô Ngạn Thần chỉ vào ảnh một cô gái nhìn ổn áp nhất. Về hoàn cảnh thì khỏi cần nghĩ, hẳn bố anh đã tính toán hết cả, chỉ chờ anh ưng mắt ai mà thôi.

Đối tượng tên là Ngôn Nhã.



Thượng Thu Vân ngồi cùng con trai thứ, chưa gặp cô gái đó nhưng bà nghe tên đã thấy được.

Ngôn Nhã. Cái tên hay quá, có nghĩa là lời nói thanh tao. Chắc chắn là một cô gái dịu dàng, gia giáo.Chưa gì mẹ đã chắc chắn rồi?Mẹ đánh giá cao vào mắt nhìn của con, cũng tin tưởng bố con. Ông ấy đã tốn công tìm cho con những mối tốt nhất rồi đó.Mẹ à, nghe cứ như con trai mẹ ế lắm vậy.Ai bảo con không chịu yêu đương rồi kết hôn chứ. Bố con dạo này không hiểu sao, hở ra là kể chuyện cháu trai cơ. Ông ấy bị ấn tượng cực mạnh một cậu bé gặp ở trung tâm thương mại. Ổi trời, về tiếc mãi, quên không hỏi tên và xin vía.Ngô Ngạn Thần phì cười với kiểu vừa kể vừa than thở của mẹ, anh chợt nghĩ đến con trai mình. Nếu bố mẹ anh gặp thằng bé, nhất định cũng sẽ thích.

Gì mà xin vía, từ khi nào mà bố con trở nên hài hước vậy.Tuổi già ấy mà. Bao giờ con ở tuổi bố mẹ thì con sẽ hiểu. Nhà mình đâu thiếu gì, thiếu mỗi con dâu và cháu trai nữa thôi.Mẹ, mẹ cũng nhắc bố đi. Trước mặt anh con và Hải Chi, ông ấy đừng có phấn khích quá buột miệng nói thích cháu trai. Con bé sẽ buồn, anh Quân lại nghĩ ngợi.Ừm, mẹ biết mà. Vậy nên con mau mau lên đấy.Con đồng ý đi xem mắt thôi, mẹ kìa, mẹ nghĩ con xem một lần rồi cưới luôn không bằng.Ai mà biết được. Mẹ còn háo hức hơn con nữa.Ngô Ngạn Thần đi về phòng, dạo này anh hay ở nhà bố mẹ, có người nọ người kia đỡ buồn. Ở một mình anh sẽ bị nhớ Na Anh và Anh Huy.

Tuy Na Anh không đả động gì anh nữa, nhưng mọi lịch trình của con trai ở trường anh đều cho trợ lý tìm hiểu và nắm rõ.

28 tuổi, Ngô Ngạn Thần nghe không biết bao nhiêu đạo lý, nhưng vẫn không sống tốt ở cuộc đời này. Làm tổn thương người yêu mình, không chăm sóc con cái, giấu cháu với bố mẹ.

Không phải sai lầm nào cũng được tha thứ. Không phải tổn thương nào cũng có thể chữa lành. Người ta cứ nói thời gian sẽ xóa nhòa tất cả. Nhưng không phải, đôi lúc thời gian cũng vô dụng, nó không xóa nhòa được gì cả.

Năm tháng xưa kia, anh là người mà cô yêu nhất. Hiện tại, anh ước gì được là mình xưa kia, ngày ngày có Tạ Na Anh quấn quýt bên cạnh.