Bẵng đi đã một tháng...
Thi thoảng Tạ Na Anh sẽ nhớ Ngô Ngạn Thần. Còn anh ngày nào cũng nhớ cô và con trai. Chiều nào anh cũng tới trường con để nhìn cậu bé một chút, bởi ngoài trường học thì anh không có cơ hội nào để nhìn con nữa. Anh không thể mặt dầy tới tiệm ăn nhà cô, khi đã bị mẹ cô và cô cự tuyệt dứt khoát.
Hôm nay Na Anh dẫn con đi trung tâm thương mại, không phải đi chơi, mà là đi mua một bộ quần áo mới để tặng bố cô dịp sinh nhật sắp tới.
Trong lúc cô đi loanh quanh chọn đồ, Tạ Anh Huy sẽ đi sát cô, hoặc chỉ chơi gần mẹ. Cậu bé rất ngoan, không ồn ào gây mất trật tự hay sờ mó nghịch ngợm đồ đạc trong cửa hàng.
Anh Huy vậy mà phát hiện được một chiếc áo đẹp, liền dừng lại và đứng nhìn.
Tình cờ có một người đàn ông trung niên cũng nhìn trúng chiếc áo nọ.
Cậu ngẩng đầu nhìn người đó và hỏi.
- Ông ơi, ông cũng thích áo này ạ?
- Ừm.
- Cháu cũng thích ạ. Cháu đứng đây trước rồi, ông có thể nhường cho cháu không? Cháu định lấy tiền tiết kiệm mua tặng sinh nhật ông ngoại cháu. Ông ngoại cháu rất đẹp trai, mặc áo này sẽ rất đẹp.
Người đó bật cười, quần áo ở đây không rẻ, không biết cậu nhóc có bao tiền mà mạnh dạn thế, lại còn khoe khoang ông ngoại nữa. Đúng là láu cá và lém lỉnh mà. Điều này khiến người đàn ông có chút hứng thú.
- Được thôi, cửa hàng có nhiều. Cháu lấy một chiếc thì nhân viên sẽ mang chiếc khác bổ sung vào chỗ trống.
- Dạ, cháu không biết là có nhiều ạ. Cháu cảm ơn ông đã nói cho cháu biết.
- Ngoan quá, cháu mấy tuổi rồi?
- Cháu sắp 5 tuổi ạ.
- Ồ, hơn 4 tuổi mà ăn nói như người lớn nhỉ.
Ông ấy xoa đầu cậu bé, nhân viên đi ra chào hỏi và cảm thán.
- Hai ông cháu vui quá ạ, cháu trai thật giống ông, cách đứng cũng giống nữa.
- Cô ơi, đó không phải ông cháu. Cháu chỉ có một ông ngoại thôi ạ.
Nữ nhân viên bối rối xin lỗi vị khách lớn tuổi, rồi nheo mắt nhìn Anh Huy mỉm cười.
- Ồ, cô nhầm một chút.
Dẫu vậy lời nói ngây thơ của Anh Huy đã được người đàn ông kia để ý. Ông quan sát thêm, quả nhiên dáng đứng của cậu nhóc giống cách đứng của mình.
- Vậy cháu nói xem, ông mặc áo này có đẹp hơn ông ngoại cháu không?
Tạ Anh Huy nghiêm mặt suy nghĩ, dáng vẻ như ông cụ non càng khiến người đó cười tủm tỉm.
- Không có ai đẹp hơn ạ, mỗi người đẹp một kiểu ạ.
- Tức là ông mặc giống ông ngoại cháu, thì cũng đẹp phải không?
Tạ Anh Huy vô tư gật gật đầu khiến ông ấy cực kỳ hài lòng và vui vẻ. Ông có chút tò mò về bố mẹ cậu nhóc, phải như nào mới sinh được đứa con mát lòng mát dạ thế này.
***
Na Anh quay đi quay lại, thấy con trai đang cười nói với người lạ thì gọi con chạy tới chỗ mình.
Thấy người đó nhìn, cô hơi cười gật đầu tỏ ý chào, sau đó nắm tay con dắt đi.
- Mẹ ơi, con thấy chiếc áo đẹp lắm. Con muốn mua tặng ông ngoại ạ.
- Mẹ mua tặng ông rồi. Với cả con còn nhỏ, con chưa đủ năng lực để mua đâu.
- Là tiền ạ? Con có tiền bỏ heo đất mà.
- Tiền đó con để dành mua đồ chơi. Nếu giờ lấy ra, con sẽ không còn để mua đồ chơi nữa. Con chọn đi. Mẹ cho con suy nghĩ vài phút.
Vẻ mặt Tạ Anh Huy có chút buồn, nhưng cũng đưa ra quyết định.
- Không sao ạ, con không mua đồ chơi nữa. Đồ chơi con có nhiều rồi, ở lớp cô giáo dậy nên mua đồ đủ dùng tránh lãng phí. Ông ngoại có đồ ăn ngon lúc nào cũng để dành cho con. Con muốn tặng ông ạ, ông sẽ vui lắm.
Thấy sự nhiệt tình hiểu chuyện của con, Na Anh chiều ý cậu bé. Đương nhiên là cô bỏ tiền, nhưng cô vẫn muốn dạy con phải rõ ràng. Lúc thanh toán, cô còn hỏi nhân viên.
- Mua hai sản phẩm có được ưu đãi gì không?
- Dạ, sản phẩm thứ hai sẽ được giảm 10% ạ.
- Tốt quá. Đóng gói giúp tôi nhé, đẹp một chút vì là đồ đi tặng.
Anh Huy hớn hở đứng bên cạnh, rồi kéo tay mẹ gặng hỏi.
- Mẹ ơi ưu đãi là gì ạ?
- À, là một chính sách của cửa hàng. Điều đó sẽ giúp chúng ta tiết kiệm được một khoản tiền.
- Vậy mẹ tiết kiệm được nhiều chưa? 10% là bao nhiêu ạ?
- Hmmm, 10%...bằng với một tập sách tô màu của con.
Cô có dậy con về tiền, nhưng ở tuổi của con, cô không tiện nói con số cụ thể, mà quy đổi sang những món đồ quen thuộc để con dễ hình dung.
- Ồ, cũng hơi nhiều mẹ nhỉ. Thích quá!
Lúc ra về, Tạ Anh Huy không quên cười híp mắt và vẫy tay bye bye người ông khi nãy.
Mà đoạn trò chuyện của hai mẹ con cô được người đó đứng chọn đồ ở gần nghe hết. Ông thầm ghen tị với ông ngoại được cậu bé nhắc tới, cũng ấn tượng với người mẹ đi cùng.
Ông nhìn hai mẹ con cầm tay nhau rời đi, âm thầm đánh giá cô gái này khá đấy