Lam Yên, Triền Miên Trói Buộc!

Chương 6: Chuyến bay định mệnh




Ngồi trên taxi để ra sân bay, trong lòng cô chất chứa rất nhiều cảm xúc, vậy là chỉ một chút nữa thôi, cô sẽ phải rời xa quê hương thân thuộc.

Mấy ngày qua Giai Nghị đã cho người tìm kiếm nhưng vẫn chưa thấy tung tích của cô đâu cả. Thật khiến anh bực cả mình, chỉ trải qua một đêm ái ân cũng đủ khiến anh nghiện mà nhớ mãi.

Lại thêm cá tính mạnh mẽ và cực phũ từ cô khiến anh đã có ẩn tượng với Lam Yên ngay từ lần gặp đầu tiên. Giai Nghị quyết tâm muốn có được người phụ nữ này. Anh đang trên đường đến sân bay để sang Ý công tác, việc tìm kiếm cô vẫn sẽ tiếp tục được cấp dưới của anh theo sát. Đợi đến khi anh trở về, cô sẽ không thoát được.

Trên đoạn đường dài, hai chiếc ôtô cùng nhau dừng đèn đỏ. Ngay khoảnh khắc anh vô tình đưa mắt nhìn sang xe bên cạnh thì chỉ thấy mỗi bác tài.

Lam Yên khó khăn cúi người nhặt lấy lá bùa đang bị rơi dưới chân:

- Ôi mình với không tới.

Bác tài thấy vậy thì cũng cúi người nhặt giúp cô. Chẳng là lúc nãy xe bị vấp ổ gà, cô đang chăm chú nhìn ngắm lá bùa thì bị trượt tay khiến nó rơi xuống.

Lúc cô ngồi yên vị như cũ thì Giai Nghị đã đổi hướng nhìn, đèn giao thông cũng đồng thời hiển thị màu xanh. Anh không hay biết gì cả, tiếp tục đạp ga rời đi. Hai người cứ như vậy mà lỡ mất nhau.

Anh cho xe rẽ sang hứa khác, trước khi ra sân bay Giai Nghị còn một số chuyện cần gặp đối tác để thảo luận. Dì của Lam Yên đã chờ sẵn tại sân bay, vì nhà dì ấy ngược đường với nhà cô nên hai dì cháu đã quyết định đi riêng và hẹn gặp nhau ở sân bay.

Cuối cùng cũng đến lúc cô rời khỏi thành phố Thượng Hải, nơi cô sinh ra lớn lên. Lam Yên hy vọng bản thân sẽ có được cuộc sống mới tốt hơn, mọi đau khổ về mối tình lừa dối kia rồi sẽ được nguôi ngoai.

Ngày hôm sau, khắp các báo đài đưa tin về vụ rơi máy bay chấn động của chuyến bay mang số hiệu AT912, bay từ Trung Quốc sang Ý đã bị rơi khi vừa cất cánh được một giờ. Hiện tại hơn một nửa hành khách trên chuyến bay đã được xác định thiệt mạng, số còn lại bị thương nặng. Lực lượng chức năng đang tiếp tục tìm kiếm những người còn mất tích...

- ---------------------------------------

Bảy năm sau,

Bước chân yêu kiều của người phụ nữ xinh đẹp đang bước ra từ cổng sân bay. Bé trai bên cạnh nũng nịu ngước nhìn cô:

- Mẹ à con đói rồi, chúng ta mau đi ăn thôi.

Cô mỉm cười, dịu dàng cúi người vuốt nhẹ mũi con trai:

- Được rồi, chờ một lát taxi đến, chúng ta đến chỗ của cô Thụy Ái rồi cùng nhau đi ăn. Con chịu không?

Nhóc con mặt mũi sáng sủa, mỉm cười hạnh phúc đáp:

- Dạ được.

Một người đàn ông đứng tuổi cũng đang đứng chờ xe, ông ấy thoáng nhìn thấy nhóc nhỏ, cảm giác thân thuộc lạ thường dù đây là lần đầu gặp cậu bé. Người đàn ông trung niên buộc miệng cất lời:

- Cậu nhóc kia, trông giống hệt Giai Nghị lúc nhỏ.

Người quản gia đứng cạnh nghe vậy thì cũng nhìn sang cậu nhóc rồi cất lời:

- Cũng khá giống, nhưng có lẽ là trùng hợp thôi. Lão gia à, xe đến rồi.

Ông ấy cũng không để tâm thêm mà bước lên xe rồi rời đi. Một sợi dây huyết thống vô hình nào đó đang hiện hữu trong lần gặp tình cờ này.

- ------------------------------------

Nhà hàng Diamond,

Một thời gian dài cô không gặp Thụy Ái, người bạn thân thiết từ hồi học cấp ba.

- Bây giờ trông cậu xinh hơn xưa rất nhiều, lúc nãy xém chút mình nhìn không ra.

Cô nở nụ cười:

- Cậu cũng vậy. Thấm thoáng đã bảy năm rồi.

Chợt cục cưng ngồi cạnh dán chặt ánh mắt vào quầy kem tự động:

- Mẹ à, cho con tiền mua kem đi.

Nhóc nhỏ này thích nhất là ăn kem, cô phải ra sức kèm cặp, nếu không cậu bé đã suốt ngày ăn kem trừ cơm.

- Kỳ Ngôn à, ăn đồ ngọt nhiều không tốt đâu con.

Nhóc nhỏ nắm lấy cánh tay cô lay lay:

- Thôi mà mẹ, chỉ hôm nay thôi. Cả tuần qua con đã không ăn rồi.

Thụy Ái nhìn vẻ mặt vừa đáng yêu lại đáng thương của nhóc nhỏ nên mềm lòng mà rút ra một tờ tiền.

- Cô cho con này, mau mua kem ăn đi.

Kỳ Ngôn hớn hở nhận lấy tiền:

- Cám ơn cô, cô Thụy Ái thật xinh đẹp.

Nói rồi cục bột nhỏ lon ton chạy đi, cô đưa mắt có chút hờn trách nhìn cô bạn thân:

- Cậu đang tiếp tay cho nhóc à? Kỳ Ngôn ăn kem rất nhiều, mình đang lo thằng bé bị sâu răng hoặc thừa cân đấy.

Thụy Ái nở nụ cười, thật ra cô ấy muốn cậu nhóc tránh mặt một chút để tiện bề nói chuyện với Lam Yên.

- Thôi mà, ăn thêm một que kem thì cũng có làm sao. Mà lần này cậu về nước, có định tìm ba ruột của Kỳ Ngôn không?

Nghe đến đây cô chợt ngập ngừng, chuyện mang thai sau một đêm ân ái là điều cô không thể ngờ tới. Vì thương con nên Lam Yên đã giữ lại đứa nhỏ. Suốt bảy năm qua mẹ con cô sống rất tốt, cô cũng từng nghĩ đến chuyện tìm ba ruột của Kỳ Ngôn, nhưng vì chẳng biết anh là ai, dần dần lại buông bỏ ý định.

- Cũng đã trôi qua bảy năm rồi, mình nghĩ chuyện đó bây giờ không còn quan trọng nữa.

Thụy Ái khẽ nhíu mày:

- Sao lại không quan trọng? Để Kỳ Ngôn được biết ba ruột của nhóc là ai, thật sự là chuyện nên làm.