Lam Yên, Triền Miên Trói Buộc!

Chương 5: Rời xa chốn đau khổ




Trên đường trở về nhà, ngồi trên taxi, cô không ngừng nghĩ về chuyện đã xảy ra tối qua. Lam Yên chẳng thể nghĩ rằng ngày cô bị bạn trai phản bội cũng chính là ngày cô đánh mất đời con gái vào tay của người đàn ông lạ mặt.

Sáng sớm tỉnh giấc cô đã thấy cơ thể mình đầy vết bầm tím và những dấu tích hằn đỏ. Nghĩ đến đây, Lam Yên cảm thấy tự trách bản thân và cũng rất tức người đàn ông kia, có cần phải hành hạ cô cả đêm rồi để lại nhiều dấu tích như vậy không. Cô thầm chửi: "Đúng là cầm thú mà!".

Nghĩ lại Lam Yên thấy rất xấu hổ khi đã trao thân cho anh, hôm qua cô cùng anh thân mật, còn nhiệt tình phối hợp khiến cô xém đỏ cả mặt. Để gỡ gạt chút giá trị của bản thân, cô đã viết lại lời nhắn chê bai kỹ năng của anh. Nhưng thật lòng hôm qua chẳng phải anh đã "phục vụ" cô rất tốt, rất nhiệt tình lại vô cùng "thuần thục": "Mà phải công nhận...anh ta rất đẹp trai".

Tiếng chuông điện thoại khiến cô chợt thức tỉnh khỏi cơn mộng mị, là dì ruột của cô gọi đến, Lam Yên nhấc máy:

- Alo, con nghe đây dì.

Đầu dây bên kia, giọng nói nhỏ nhẹ cất lời:

- Chuyện sang Anh Quốc, con suy nghĩ thế nào rồi? Đây là cơ hội rất tốt để con thay đổi cuộc sống. Dì hy vọng con đừng bỏ qua cơ hội.

Chẳng là dì hai của cô (thường gọi dì Nguyệt) đang có dự định sang Anh Quốc sinh sống, dì ấy cũng có quen biết vài người bạn đang làm trong công ty ở bên đó và giới thiệu cho dì ấy.

Biết được hoàn cảnh khó khăn của cháu ruột khi mẹ mất sớm, ba lại lấy vợ kế và bà ta còn có một cô con gái riêng. Hai mẹ con dì kế chẳng hề yêu thương cô mà ngược lại rất ghét Lam Yên, luôn tình cách gây khó dễ, thậm chí mắng chửi cô dù cô chẳng làm gì sai. Dì Nguyệt muốn giúp cô có cuộc sống mới, muốn đưa cháu gái rời khỏi căn nhà tồi tệ đó.

Ban đầu cô rất lưỡng lự và nghiêng về phần từ chối, chỉ vì vấn vương Cố Hà Nguy nên cô không muốn yêu xa. Ngày hôm qua cô định tổ chức sinh nhật bất ngờ cho hắn, đồng thời cũng nói ra chuyện dì Nguyệt muốn cô đi Anh Quốc cùng dì ấy với bạn trai, nhưng nào ngờ lại phát hiện ra hắn phản bội cô. Suy đi nghĩ lại, bây giờ Lam Yên chẳng còn gì để lưu luyến ở lại cả.

- --------------------------------

Tiếng bạt tay vang lên chan chát cùng giọng nói đanh đá hét lớn:

- Con nhỏ kia, mày dám đánh tao?

Cô vừa trở về khu nhà nghèo thì lập tức tìm ả chị kế tính sổ.

- Chính chị đã bỏ thuốc vào ly rượu? Chị gài tôi! Xấu xa!

Ba cô nghe tiếng cự cãi thì lập tức đi vào phòng, cũng may lúc này mẹ kế đã ra ngoài chơi bời cùng bè bạn, nếu không e rằng bà ta đã sẵn võ mồm để chửi bởi nhằm bảo vệ đứa con gái cưng ngang ngược kia.

- Có chuyện gì vậy? Sao hai đứa lại cãi nhau?

Vì không phải là con ruột của ba cô nên chị ta nói chuyện rất xấc xược, chẳng hề có một chút tôn trọng.

- Không liên quan đến ông.

Thái độ khinh khỉnh đáng ghét của chị ta khiến cô càng thêm tức giận:

- Tiêu Diệu Hinh, chị ăn nói với ba như vậy đó hả?

Cô ta mỉm cười nửa miệng, vẻ mặt xấc láo vô cùng.

- Là ba của mày chứ không phải ba tao.

Đang sẵn cơn tức giận trong lòng, Lam Yên thẳng tay giáng vào mặt cô ta thêm một cái tát.

- Mày dám! Con khốn này!

Ả nhào đến muốn ăn thua đủ với cô nhưng ba cô lập tức ngăn cản. Nhưng căn bản Tiêu Diệu Hinh cũng không phải đối thủ của cô, chị ta tay chân mềm yếu, động vào một chút liền bảo đau, không thể đánh thắng cô được. Nhưng từ nhỏ đến lớn vẫn không ngừng kiếm chuyện với cô.

Sau khi thất hứa với bọn giang hồ, không đưa cô đến cho bọn chúng mua vui. Tiêu Diệu Hinh đã bị chúng đánh một trận, tuy nhiên vẫn không biết hối cãi. Bây giờ đến nửa lời xin lỗi Lam Yên cũng không hề nói ra được.

- Hai đứa thôi đi! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Cô liếc ả ta một cái rồi tức giận rời khỏi phòng. Ngồi ở phòng khách, cô kể lại chuyện hôm qua chị ta chuốc thuốc cho ba được rõ. Để ba yên lòng, cô bảo rằng bản thân may mắn nên không sao. Lam Yên cũng nói về việc sẽ cùng dì Nguyệt sang Anh Quốc để có thể đổi đời.

Ba cô cũng vui mừng khi con gái sắp có được cuộc đời mới tốt đẹp hơn. Vì gia đình khó khăn, sống trong khu nhà nghèo nên cô chỉ học hết cấp ba rồi nghỉ, đi làm việc bán thời gian ở một quán ăn suốt hai năm qua. Bây giờ cô được ra nước ngoài thì thật tốt.

Ông ấy cũng nói lời xin lỗi Lam Yên khi nghĩ đến chuyện mình đã lấy một người phụ nữ không ra gì để làm khổ cô.

Mẹ Lam Yên mất đã lâu, ba đi bước nữa, nào ngờ cưới phải người đàn bà thâm độc, cả cô con gái riêng của bà ta cũng hiểm ác chẳng khác gì mẹ ruột. Ông ấy phải đi làm đầu tắt mặt tối, cũng không có nhiều thời gian bên cạnh chăm sóc hay bênh vực cô.

Cứ ngỡ cưới thêm vợ về sẽ giúp Lam Yên có được người phụ nữ tốt chăm sóc, vun vén gia đình, nhưng nào ngờ chỉ khiến cô chịu khổ.

Ba cô rơm rớm nước mắt, bước đến ngăn tủ lấy ra một lá bùa bình an rồi đặt vào tay con gái:

- Đây là lá bùa bình an mà khi mẹ con còn sống, ba đã cùng bà ấy đi chùa xin được và giữ đến bây giờ. Con hãy mang theo bên mình, lá bùa sẽ luôn phù hộ cho con gặp được điều tốt lành nhất.

Cô nở nụ cười, hai tay trân trọng cần lấy lá bùa, ba con nhìn nhau rồi ngấn lệ trong giây phút sắp chia xa.

- Con cám ơn ba. Ba ở nhà phải giữ gìn sức khỏe. Con sang đó sẽ cố tìm được công việc thật tốt để gửi tiền về cho ba.

Ông ấy đưa tay xoa đầu cô:

- Chỉ cần con lo được bản thân mình là ba vui rồi. Đừng bận tâm đến ba, ba vẫn còn đi làm để kiếm được.

Cô ôm chằm lấy ông ấy, một trong những nguyên do cô muốn sang Anh Quốc là vì hy vọng làm ra nhiều tiền để giúp cuộc sống của ba đủ đầy hơn. Lần này, Lam Yên nhất định phải đổi đời.