Lâm Vũ Thiên Hạ

Chương 287




- Cảm tạ hai người các ngươi đã giúp đỡ, yên tâm bọn ta chỉ đi dạo gần đây mà thôi, một lúc liền rời, cảm tạ vì đã chỉ điểm cho bọn ta! 

Trần Vũ mỉm cười, hắn cũng không muốn nói ra sự tình bên trong, thôi thì cứ chuyện ai nấy làm vậy. 

- Nếu đã vậy thì ta chỉ biết chúc các ngươi may mắn! 

Thiếu niên kia đi lại vỗ vỗ vai Trần Vũ, sau đó nắm tay dẫn thiếu nữ kia rời đi. 

Nhìn hai người rời đi hắn cũng chỉ biết thở dài một cái, Hỗn Độn Thiên Kinh cũng đã thôi động, không khác nào một con voi đang hút nước, mắt thường có thể thấy không khí xung quanh có chút dao động nhè nhẹ. 

Hỗn Độn Dung Lô bên trong bắt đầu thôi động, tiếp nhận hết thẩy ma khí, linh khí, âm sát khí nơi này đem luyện hóa, dung nham trong dung lô không ngừng làm tan biến đi những cặn bả, độc hại ra sau đó truyền lại một dòng linh khí tinh nhuần cho hắn. 

Có thể thấy, bên ngoài da hắn có một luồng sáng nhàn nhạt bao phủ, đây chính là nhiệt lượng do Hỗn Độn Dung Lô tỏa ra. 

Bên kia thì Tiểu Vũ ngước đầu lên cao, hít một hơi thật mạnh, ma khí tiến vào liền bị Huyền Ma Chân Kinh đem đi luyện hóa hết, sau đó biến thành dinh dưỡng cho hắn hấp thu, trái lại với Trần Vũ thì xung quanh người Tiểu Vũ là một mảnh hắc khí nhàn nhạt bao phủ. 

Cả hai cũng không quan tâm nhiều lắm tới an nguy đối phương, bọn hắn chậm rãi đi sâu vào bên trong, lâu lâu cũng gặp một nhóm người đang xúm lại tìm một chỗ an tĩnh ngồi tu luyện, chứ cũng chưa có thất yêu ma nào đánh nhau nhiều. 

Vì nơi này còn quá gần, yêu ma hầu như đã bị những người đi trước bắt được, móc đi ma hạch rồi! 

Càng đi sâu vào, Trần Vũ cũng cảm thấy thiên địa linh khí xung quanh trở nên nồng đậm, âm sát khí cũng tăng cường hơn rất nhiều. Cũng bắt đầu nhìn thấy những võ giả hợp thành nhóm đang chém giết với yêu ma. 

Những yêu ma này đúng như lời hai ngươi kia nói, mỗi một con đều có vẻ nanh ác khủng bố, giống như lệ quỷ, trên thân thể chúng đều tỏa ra âm sát khí nồng đậm như làn khói đen, khiến người ta không rét mà run. Hơn nữa đều là những sinh vật không có bất kỳ trí tuệ và sinh khí nào, đều chỉ biết giết chóc hung tàn. 

Hai người bọn hắn cũng không có dừng lại, hai tên đều bối tay ra sau lưng thản nhiên đi về phía trước như đang đi dạo trong hoa viên, khuôn mặt ai nấy đều hiện lên vẻ vô cùng hưởng thụ. 

Vừa đi vừa tu luyện, nhưng lạ thay là bọn hắn không có nhìn thấy một thi thể nào cả, trông cứ như là chưa từng có một trận chém giết nào xảy ra. 

Mà lực lượng hấp thu ngày càng cường đại, linh khí nơi này càng thể hiện ra hiệu quả kinh người, linh lực trong đan điền cũng dần dần được tích lũy nhiều hơn lúc trước. 

- Ta cảm thấy mình sắp chạm tới móc đột phá Trúc Cơ trung kỳ rồi! 

Trần Vũ nhàn nhạt lên tiếng, khóe miệng nhếch lên một chút, Tiểu Vũ đi bên phải nghe vậy chỉ gật đầu nhẹ chứ không lên tiếng. 

Đối với âm sát khí hay ma khí gì đó thì cả hai người bọn hắn, căn bản đều không cần dụng tâm chống đỡ, gần như cảm thấy không có gì không ổn cả. 

Đi được gần hai canh giờ, bọn họ cũng vẫn chưa có phi hành rời đi khỏi khu này mà cũng còn chậm rãi vừa đi vừa quan sát, học hỏi một chút. Lúc này, Trần Vũ có chút nhịn không được, lên tiếng nói: 

- Tiểu Vũ, âm sát khí ở đây dường như đối với chúng ta là hoàn toàn không có ảnh hưởng gì, hình như cũng không có gì lợi hại cho lắm! 

Theo như lời hai người kia nói, âm sát khí ở đây hẳn là rất kinh khủng mới đúng, sao mình không có cảm giác gì hết? Lẽ nào nguyên nhân là do công pháp mà hắn đang tu luyện? 

- Hừ, mấy thứ vớ va vớ vẫn này mà cũng muốn làm cho ta lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục? 

Tiểu Vũ nghe vậy thì cười lạnh, bất quá hắn không cho là vậy, một ma đầu như hắn mà bị vậy thì chắc cũng chẳng còn gì để nói.

Hai người đi một lúc thì gặp phía bên phải có một nhóm người, gồm hai nam ba nữ, trong đó có một cô gái đang dần dần bị ma khí xâm nhập, mắt đỏ hiện lên nhiều tơ máu, răng nanh mọc dài ra. 

- Lăng Hi, ngươi nên bình tĩnh lại, lấy lại chính mình, đừng để âm sát khí và ma khí xâm nhập! 

Một cô gái trong nhóm hoảng sợ, chạy lại lây lây thiếu nữ đang bị ma khí xâm nhập kia. 

Gào!!! 

Cô gái Lăng Hi hoàng toàn không có chút nhân tính, há lớn cái miệng cắn ngay vào cổ thiếu nữ đang khuyên ngăn mình. 

- Chết tiệt! 

Một thiếu niên trong nhóm liền rút kiếm, một nhát đâm thẳng vào đầu cô gái tên Lăng Hi kia, một kiếm chém nát đầu đối phương, nàng liền hóa thành ma khí và âm sát khí, sau đó cùng hòa nhập vào trong Ma Vực. 

- Thì ra đây là nguyên nhân mà từ nãy đến giờ chúng ta không tìm thấy một cái xác nào! 

Nhìn xong hai cảnh này, hai người bọn hắn cũng biết nguyên nhân, thì ra là nơi này rất đặc biệt, khi bị đánh bể não thì sẽ biến thành tro bụi, hoàn toàn không còn thân xác như bên ngoài. 

Khi đã hiểu cũng khá nhiều, hai người bọn hắn cũng quyết định không đi xem nữa, bọn hắn không đi theo đường thẳng mà đâm vào một hướng mà chưa có người đi (chưa có lối mòn), hùng hục đi vào bên trong. 

Gào! 

Lúc này có một con yêu ma cấp Ngưng Khí Cảnh, mình dơi đầu chuột, hai mắt đỏ ngầu từ trên trời xà xuống, răng nanh sắc bén như lưỡi đao không ngừng há lớn, hướng ngay cổ Tiểu Vũ cắn tới. 

Bụp! 

Một tiếng động vỡ nát phát ra, chỉ thấy đầu con yêu ma hình dơi này bị Tiểu Vũ thản nhiên chụp lấy, bóp nát một cách dễ dàng, từ bàn tay hắn xuất hiện một viên ma hạch màu lam, ánh sáng lấp lánh nhè nhẹ phá ra. 

Cười nhẹ một cái, hắn lấy viên ma hạch bỏ thẳng vào miệng nuốt xuống, phẩn cổ hắn chợt nhiên xuất hiện một ít tia ma khí nổi lên như mà kinh mạch, hai mắt chợt đỏ ngầu sau đó liền bình thường lại. 

Nếu hiện tại để người khác thấy hắn dám lấy ma hạch nuốt sống thì chắc chắn sẽ sợ vỡ mật, mà chạy thật nhanh, nhìn chung ma hạch không thể ăn sống như vậy, nếu không sẽ bị biến thành yêu ma ngay. 

Nhưng người này là ai? Tiểu Vũ không phải người làm sao mà bị được chứ! 

Trần Vũ thấy vậy thì có phần ngạc nhiên, lên tiếng: 

- Ồ, ngươi có thể ăn sống nó! 

Quả thật là công pháp Huyền Ma Chân Kinh kia cũng có phần giống hắn quá đi, hắn thì có thể luyện hóa được còn tên kia thì ăn sống được, mà hắn cũng có chút tò mò rằng mình có thể ăn vào được không? 

- Chỉ là một yêu ma thấp kém mà cũng muốn giết bổn tọa? 

Tiểu Vũ chỉ nhàn nhạt nói sau đó đi thẳng về phía trước.