Lâm Vũ Thiên Hạ

Chương 288




Hai người đi về phía trước, mãi đến hai canh giờ sau, cuối cùng cũng không còn nhìn thấy bất kỳ võ giả nào nữa. 

Gào! 

Bỗng trong bóng tối dần xuất hiện một đầu yêu ma Binh Khí Cảnh, thân xác giống con người nhưng mình mẩy da thịt đều nhăn nheo, da màu tím xạm, móng vuốt sắt bén, nó nhanh chóng lao về phía hai người bọn hắn. 

- Để ta chơi với nó! 

Trần Vũ lên tiếng, bước lại gần, một tay điểm tới, từ đầu ngón tay hắn phát ra ánh sáng nhàn nhạt. 

Xẹt! 

Một tiếng động xé gió phát ra, từ tay hắn bắn ra một điểm sáng như hạt đậu, điểm sáng đánh trúng vào tay tên yêu ma kia liền làm nó mất một cánh tay trái. 

Gào! 

Một tiếng gầm như yêu thú vang lên, mang theo đó chính là làm cho cả hai bọn hắn có chút ngạc nhiên. 

- Tinh thần công kích! 

Tiểu Vũ đứng khoanh tay nhìn thấy cũng hơi ngạc nhiên, không ngờ đám yêu ma này lại lợi dụng âm sát khí của mình để phát ra để công kích tinh thần đối phương. 

Nhưng ngạc nhiên cũng chỉ là ngạc nhiên, đối với bọn hắn cũng chẳng có một chút tác dụng gì, lúc nãy cũng tại Tiểu Vũ ra tay quá nhanh nên con yêu ma hình dơi kia không có kịp làm gì cả! 

Xẹt! Xẹt! Xẹt! 

Một điểm sáng bay ra lại liên tục một điểm sáng bay ra, yêu ma kia bị đánh cho tơi bời hoa lá, muốn tiếp cận tới Trần Vũ cũng không được. 

Nhưng sự hung hãn của yêu ma lại vượt qua sự tưởng tượng của Trần Vũ, kinh khủng hơn yêu thú rất nhiều. Nó là sinh vật tử vong không có khí tức của sự sống, cho dù chém giết hết tứ chi của nó. 

Thậm chí là ngũ tạng lục phủ, nó cũng không có cảm giác gì, chỉ trong chốc lát liền có thể khôi phục như lúc ban đầu, như thể giết không chết vậy, vẫn có thể hung hãn không sợ chết xông vào đối phương. 

Một bên cứ đánh như vậy hơn ba phút đồng hồ, mà con yêu ma trước mặt vẫn cứ sống nhăn răng như cũ! Cứ bị đánh tơi bời lại biến lại như lúc trước! 

Tiểu Vũ thấy vậy thì có chút ngạc nhiên, rõ ràng lúc nãy hắn chỉ thuận tay bóp một cái liền đem con yêu ma kia tận diệt nhưng mà con này lại khác, suy tư một chút, khóe miệng hắn cười nhếch lên, chậm rãi lên tiếng: 

- Ngươi chém giết như vậy thì vĩnh viễn không giết chết nó được. Có lẽ trong Ma Vực thì đám yêu ma có thân thể bất tử, cho dù thân thể của nó bị chém thành trăm nghìn mảnh, thì vẫn có thể kết hợp trở lại. 

- Quả nhiên có chút tà môn! 

Trần Vũ khẽ nhíu mày, một lúc sau, đôi mắt hắn bỗng loé lên hai tia tinh quang, nãy giờ hắn chưa đánh tới đó chính là đầu của con yêu ma kia. 

- Ta hiểu rồi, chẳng trách nó liều mạng bảo vệ đầu của nó, đây mới là nguồn gốc sinh mệnh của nó! 

Học được một điều mới mẻ khắc, Trần Vũ cười nhạt, cũng không muốn chơi đùa nữa, Ngự Phong Quyết thi triển, người như một con gió nhanh như chớp lướt mất khỏi mặt đối phương. 

Nhưng yêu ma kia cũng không chậm tí nào, liền quay đầu nhìn lại thì thấy Trần Vũ đã đưa một chỉ ngay mi tâm của nó, cùng lúc đó, yêu ma cảm nhận được sự uy hiếp cực lớn, trên đầu liền toả ra từng luồng âm sát khí đen kịt như thực thể, sau đó nó thình lình xoay người bổ nhào về phía Trần Vũ một lần nữa. 

Xẹt! Păng!

Một lỗ nho nhỏ nhanh chóng xuyên qua, xoắn vào bên trong phá hủy toàn bộ đầu của con yêu ma kia, âm sát khí cũng không thể ngăn lại một chỉ của hắn. 

Phịch! 

Thân thể cao lớn của yêu ma cuối cùng ngã nhào xuống đất, ngay cả một tiếng gầm cũng không kịp kêu lên, thi thể của yêu ma chỉ trong chốc lát liền hóa thành từng luồng âm sát khí nồng đậm dung nhập vào không gian trong Ma Vực. 

Hắn liền ngồi xuống nhặt viên ma hạch lên, viên này còn to hơn viên ma hạch của Tiểu Vũ thu thập lúc nãy, lực lượng từ ma hạch tỏa ra cũng không hề thua kém. 

Chần chừ một chút thì Trần Vũ cầm ma hạch vứt vào trong miệng. 

Viên ma hạch kia trực tiếp di chuyển và trong Hỗn Độn Dung Lô, biến thành tinh hoa linh khí nguyên thủy! 

Thế nhưng, tuy Hỗn Độn Dung Lô còn chưa có được luyện chế hoành thành nhưng mà công năng luyện hóa của nó không phải là chuyện đùa, nó có thể luyện hóa tất cả tinh hoa hay “khí” dị chủng, sau đó chuyển hóa thành linh lực của bản thân. 

Trong lò luyện, linh lực hình thành dung nham lưu chuyển, trực tiếp luyện hóa viên ma hạch kia biến nó thành linh lực của bản thân. 

Một đợt năng lượng linh lực tinh khiết được truyền qua cho hắn, làm cho hắn có cảm giác thật tuyệt vời, như đang được ăn mỹ vị. 

Ngay lúc này, thần thức của bọn hắn phát hiện từ bốn hướng có rất nhiều yêu ma đang từ bóng tối lù lù đi ra, một con, hai con...hai mươi con, bọn chúng nhanh chóng bao vây Trần Vũ và Tiểu Vũ vào bên trong. 

Tất cả bọn chúng giống với con yêu ma mà Trần Vũ mới vừa giết, bọn chúng đều có thực lực lưới Khí Tông, hai mắt đỏ ngầu nhìn sang thấy mục tiêu liền gầm lớn, lao vào đối phương. 

Tiểu Vũ không nói lơi nào, miệng cười nhếch lên, lập tức lao vào đối đám yêu ma đang xông tới. Trần Vũ làm sao chần chừ được, mỹ thực đang trước mắt mà không ăn chính là “NGU”! 

Gào!!!! 

Ầm! Ầm! Đùng! Xẹt! 

Tiểu Vũ lao đi trước, một kích tóm lấy đầu của nó đập mạnh xuống đất tạo ra một tiếng "Bành" kèm theo đất cát bay lên, sau đó nắm đầu nó giơ cao lên, con yêu ma không một chút hoảng sợ, nó lợi dụng âm sát khí tạo ra một đòn tinh thần công kích vào Tiểu Vũ. 

- Thật là quá yếu kém! 

Tiểu Vũ cười lạnh, linh lực thôi động một đoàn hỏa diễm màu đem từ tay hắn lan ra thiêu đốt mất cái đầu của nó. 

Phía bên kia, Trần Vũ cũng thôi động Thiên Đạo Chi Hỏa, hỏa diễm phập phồng vô cùng nóng bỏng lao ra liền thiêu rụi đầu bọn chúng, Tiểu Vũ cũng không khác là mấy, lao tới chỉ có nộp ma hạch cho hắn sử dụng mà thôi. 

Bụi đất bay tứ tung, trong đám hỗn loạn, một ít yêu ma bị đáng bay ra khắp nơi, người đập mạnh vào làm gã hơn mười cây cổ thụ trọc trời. 

Chưa tới năm phút, nhìn lại thì trên mặt đất đã có hai mươi viên ma hạch tinh xảo, giải quyết xong cả hai cũng không ai bị thương gì, đều thoải mái đi lại nhặt ma hạch lên. 

- Ta, ngươi phân nửa! 

Tiểu Vũ nhàn nhạt lên tiếng. 

- Được! 

Trần Vũ cũng không keo kiệt mà đáp ứng, cả hai chia ra ma hạch sau đó nuốt vào trong bụng.