Edit: Nhiên Nhiên
Pate: Wine
Vân kiều lơ lửng trên không trung, không có hàng rào mà chỉ là những tấm gỗ nối liền nhau.
*Vân kiều: cầu mây
Đi trên vân kiều như bước đi trong mây.
Tam Giáo Điện ở phía cuối đường, dưới bầu trời xanh thẳm, thánh quang lưu chuyển.
Điều này khiến cho tâm trí của Lâm Kỳ quay trở lại mười sáu năm trước.
Y bái sư năm năm tuổi, chính là từng bước một đi từ nơi này đến cuối, không có biện pháp bảo vệ an toàn cũng không ai bên cạnh, mây mù u ám, con đường vô vọng, từng phút từng phút một đều như đang hủy hoại niềm tin của một đứa trẻ.
Lo lắng không có điểm dừng, cô đơn một mình giữa bầu trời bao la, nguy hiểm, chỉ cần sơ suất một chút là sẽ tan xương nát thịt. Quan trọng hơn là mê mang, sợ đi đến cuối cùng sẽ quên mất sơ tâm, ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm con đường phía trước, chân bước đi như một cái xác không hồn.
Sau này y mới biết, đối với những người lần đầu tiên bước lên vân kiều mà nói, chiếc cầu này còn được gọi là Vấn Tâm đạo. Những người có ý thức hỗn loạn và vô cảm thì cả đời này cũng không thể đi đến cuối đường.
Y cứ thế bước đi cho đến khi chân phồng rộp lên mới dừng lại, cơn đau dần đánh thức thần kinh đã sớm tê liệt của y, trong đầu y hiện lên một câu hỏi...
Y đang làm gì vậy?
Thế giới trống rỗng không có một chút âm thanh, phóng mắt ra cũng chỉ là một mảnh hư vô.
Mây trắng chồng lên nhau, ánh nắng chói chang.
Đủ mọi chuyện cũ hiện lên trong đầu.
Cuốn sách kỳ lạ ở hiện đại, những lời chúc mừng tràn ngập vào ngày sinh nhật của y trong nhà họ Lâm, thiên phú tu đạo kinh người từ nhỏ và tuổi thơ cùng những đứa trẻ hàng xóm tranh cao thấp.
Trước giây phút cuối cùng khi y bước lên vân kiều này, trưởng môn Lâm gia đã cảnh báo y, “A Kỳ, ngay khi con bước vào tiên môn, mọi gốc rễ của con sẽ bị cắt đứt. Sinh con là cha mẹ, mà bầu bạn với con chỉ có ngày dài tháng rộng. Từ nay về sau gặp bất cứ chuyện gì cũng không được quên câu trả lời trong từ đường, biết chưa?”
Từ đường Lâm gia, trước mặt tổ tiên, vấn tâm thạch.
“Lâm Kỳ, vì sao ngươi phải tu tiên.”
Ngàn lời vạn tiếng, bất kể nam nữ.
Thanh âm non nớt của đứa trẻ ba tuổi chợt phá tan im lặng, mê mang, âm thanh trong trẻo tràn ngập như tiếng chuông trấn hồn.
“Vì về nhà.”
Vì về nhà...
Y chợt mở mắt ra, chỉ thấy cây cầu tan biến và mây trắng tan dần.
Trong một khắc, bầu trời và mặt biển xanh bao la trải dài trước mắt.
Y quỳ gối trước bậc ngọc, có hai người đang đứng bên trong lối vào Tam Giáo Điện.
Một người mũ cao đai rộng, tiên phong đạo cốt, một người tuyết y tuyệt mỹ, lạnh lùng như băng.
“Ngươi có muốn làm đệ tử của ta không?”
Âm thanh vọng lại từ xa xăm nhưng lại không bớt đi sự lạnh lùng trong đó.
Y dập đầu, cúi lạy nói, “Đồ nhi nguyện ý.”
Ký ức đột nhiên dừng lại, Lâm Kỳ đã đi đến cuối vân kiều.
Y tin rằng bản thân vẫn luôn được ông trời ưu ái nên thỉnh thoảng sẽ bị một ít suy nghĩ của chính mình dọa sợ: Ví dụ như sau này y mờ nhạt trong biển người thì sao? Nếu dính phải tai bay vạ gió Kim Đan bị hủy như Mạnh Thành Thiên thì làm thế nào bây giờ?
Có rất nhiều nếu như, nhưng kể từ khoảnh khắc bước lên Vấn Tâm đạo năm năm tuổi, y đã có đáp án cho bản thân mình.
Tu tiên vốn là trái với tự nhiên, nếu mệnh đã phụ ta, vậy ta đành sửa mệnh!
Kim Đan bị hủy thì luyện lại một lần nữa!
Mờ nhạt trong biển người thì tu luyện theo phương pháp của mọi người!
Chỉ cần có cơ hội, y nhất định sẽ chiến đấu đến cùng với Thiên Đạo!
Lâm Kỳ cuối cùng cũng đi đến trước Tam Giáo Điện, vừa bước lên thềm ngọc đã thấy một người có ánh mắt sắc bén.
Người đó hẳn là mới từ Tam Giáo Điện đi ra.
Hắn bước trên bậc thang, thong dong đi xuống.
Người nọ đã quen với việc hành xử không theo quy tắc, hắn mặc bộ quần áo màu xanh nhạt, trường y đen, mái tóc đen như mực xõa xuống, được buộc bằng một dải lụa xanh lá.
Nhìn từ xa trông không giống một kiếm tu mà giống một phú gia công tử.
Càng đến gần, gương mặt nhợt nhạt và làn da bệnh tật của người nọ càng rõ ràng, khi nhìn thấy Lâm Kỳ, khóe môi hắn khẽ cong lên nhưng không giống như đang cười.
Yến Vô Di.
“......”
Lâm Kỳ thực sự không còn gì để nói với người là trúc mã kiêm luôn kẻ thù cũ này của y.
Lúc y còn nhỏ, quan hệ giữa Lâm gia và Yến gia rất tốt, hai người họ luôn bị so sánh với nhau.
Nhưng ấn tượng đầu tiên của Lâm Kỳ đối với Yến Vô Di lại vô cùng tệ! Rất tệ! Tệ đến mức y muốn giết chết đối phương!
Lần đầu Yến Vô Di tới Lâm gia làm khách, bọn họ đều chỉ mới ba tuổi.
Trong《 Tù Độ Tam Giới 》, Yến Vô Di là công hai, thiết lập nhân vật là phúc hắc ôn nhu, ôn nhu hay không Lâm Kỳ không biết, nhưng về độ đê tiện thì thực sự đã lên một tầm cao mới.
Mẹ y đã từng bảo, Vô Di trời sinh thân thể yếu đuối, không thể quá kích động, con nên dành nhiều thời gian với nó hơn. Lâm Kỳ lúc đó cũng rất tò mò với công hai nên lập tức gật đầu đồng ý.
Xuân hoa rực rỡ, trên đường đi y tiện tay hái một cành mai đang nở rộ, lá xanh, hoa đỏ, đi tới chỗ Yến Vô Di, khi đó Yến Vô Di đang đọc sách. Khắp đình tràn ngập hương hoa hải đường, người nọ vẫn còn là trẻ con, mi thanh mục tú, bộ quần áo màu đen càng làm tăng thêm sự đối lập với sắc mặt trắng nhợt.
Lâm Kỳ ho khan vài tiếng, thành công thu hút sự chú ý của Yến Vô Di. Y cảm thấy mình nên tạo ấn tượng tốt với đối phương nên nở nụ cười khoe hàm răng trắng, nhìn qua trông có vẻ khá ngây thơ.
Lâm Kỳ đưa hoa cho hắn, nói: “Xin chào Yến Vô Di, ta là Lâm Kỳ.”
Yến Vô Di dùng đôi mắt đen láy liếc nhìn y một cái, sau đó nhận lấy đóa hoa.
Lâm Kỳ vui vẻ nói: “Hoa này ta vừa mới hái đó, còn thơm lắm luôn.”
“Vậy sao?”
Giọng nói của Yến Vô Di không nhanh không chậm, nhưng Lâm Kỳ lại cảm thấy rất dễ nghe.
Y gật đầu: “Phải, ngươi có thể ngửi thử xem.”
Đôi mắt của Yến Vô Di vẫn bất động, đồng tử đen nhánh như sóng biển sâu, một lúc sau, hắn mới từ từ nâng bông hoa lên chóp mũi.
Lâm Kỳ chớp mắt: “Thế nào?”
Yến Vô Di đặt hoa mai xuống, đột nhiên mỉm cười với y, đôi mắt to tròn cong lên, nụ cười quyến rũ đó khiến lòng người run sợ.
Trước tiên đừng nói một đứa nhóc choai choai sao có thể dùng tới từ “quyến rũ” này để hình dung, dù sao không đợi Lâm Kỳ tỉnh táo lại.
Sắc mặt Yến Vô Di đột nhiên thay đổi, hắn há miệng, phun thẳng một búng máu lên mặt y.
Má nó! Là máu! Trực tiếp! Phun! Lên! Trên mặt!
Lâm Kỳ ngây cả người.
Nhưng điều nguy hiểm vẫn còn ở phía sau.
Tiếng thét chói tai của mẹ Lâm vang lên.
“Lâm Kỳ! Con đang làm gì vậy?”
Máu trên mặt y còn chưa kịp lau đã bị mẹ Lâm tát một cái ngã trên đất.