Làm Thế Nào Để Tránh Xa Nhân Vật Chính Vạn Nhân Mê

Chương 10: Kiếm Tâm




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Nhiên Nhiên

Pate: Wine

Bên trong Tam Giáo Điện là một khung cảnh khác, đại điện có bốn cột đá tím khổng lồ chống đỡ bức tường trời, trên cột đá chạm nổi hình ảnh Thanh Long nhảy qua biển mây, trang nghiêm túc mục.

*Trang nghiêm túc mục: nghiêm túc và trang trọng.

Giữa điện là một hồ nước lạnh do người tạc ra, mặt hồ như gương, được gọi là Trần Duyên kính, có thể phản chiếu cảnh vật cách xa ngàn dặm.

Lâm Kỳ ngẩng đầu nhìn vách tường, ngoại trừ những viên minh châu phát sáng và kim cương vụn, còn có những hàng bùa trắng treo thẳng đứng.

Khắp nơi chi chít những mệnh phù của gần vạn người ở Côn Ngô, mỗi khi một đệ tử Côn Ngô nằm xuống, lá bùa trắng của người đó sẽ cháy thành tro và tiêu tán trong Tam Giáo Điện.

Khi y tới nơi, chưởng môn Minh Hư Tử cũng vừa xử lý xong sự vụ, chữ viết màu vàng trong không trung chậm rãi biến mất.

Lâm Kỳ hành lễ: “Đệ tử Lâm Kỳ bái kiến chưởng môn sư thúc.”

Minh Hư Tử xoay người lại, người mặc đạo bào, râu dài mày dài, một màu bạc phơ, tiên phong đạo cốt.

*Mọi người cứ tưởng tượng nó y như vậy nè:

chapter content


Minh Hư Tử kinh ngạc nói: “Lâm Kỳ? Ngươi đến đây làm gì?”

Lâm Kỳ: “Sư tôn bế quan, đệ tử tu hành có điều cần chỉ giáo, cho nên mạo muội đến tìm chưởng môn sư thúc.”

Minh Hư Tử gật đầu, cười: “Hiếm có thật, ngươi vừa kết đan thành công, đang là lúc khí phách hăng hái nhất, lại có kiên nhẫn đến đây nghe ta giải đáp vấn đề.”

Không đợi Lâm Kỳ mở miệng, Minh Hư Tử đã nói: “Về thức thứ tư của Tử Thần kiếm quyết đúng không.”

Mắt Lâm Kỳ đột nhiên trợn to, kinh hãi: “Sư thúc, sao người lại biết.”

Minh Hư Tử: “Đâu chỉ ta biết, sư tôn ngươi trước khi bế quan đã nói với ta, thức thứ tư của Tử Thần kiếm quyết chắc chắn là một trở ngại với ngươi.”

Lâm Kỳ hé môi, hơi khó chấp nhận. Dựa vào đâu mà lại là trở ngại với y chứ. Sau khi kết đan thành công được hai ngày, Yến Vô Di đã luyện thành nó, còn có rất nhiều tiền bối cũng luyện được trong một thời gian ngắn. Y vẫn luôn cho rằng chỉ cần kết đan thành công thì thức thứ tư sẽ không phải là vấn đề.

Minh Hư Tử nhìn ra nghi hoặc của y: “Ngươi biết điều kiện để luyện thành thức thứ tư là gì không?”

Lâm Kỳ thành thật nói: “Kim Đan kỳ, kiếm ý đăng đường, còn có người kiếm hợp nhất.”

Minh Hư Tử: “Người kiếm hợp nhất, thực tế là chỉ kiếm tâm, kiếm tâm không phân chia cấp độ như tu vi và kiếm ý, tu vi có Kim Đan, Nguyên Anh, Xuất Khiếu, kiếm ý có Đăng Đường, Vô Cực, Nhập Đến, mà kiếm tâm thì có là có, không là không.”

“...Sư thúc, ta nên luyện kiếm tâm như thế nào đây?”

Minh Hư Tử liếc y một cái đầy ẩn ý: “Khi ngươi hỏi câu này, tức là ngươi không có kiếm tâm.”

Lâm Kỳ không nói nên lời.

Minh Hư Tử lắc đầu thở dài: “Khi sư tôn của ngươi nói với ta về ngươi, chỉ có bốn chữ: gàn bướng hồ đồ. Sự gàn bướng hồ đồ này không chỉ ám chỉ tính cách của ngươi, mà còn là quan niệm của ngươi. Ta hỏi ngươi, đối với ngươi, kiếm là gì.”

Đối với kiếm tu mà nói kiếm rốt cuộc là gì?

Trong đầu Lâm Kỳ hiện lên rất nhiều từ ngữ, sau đó y không biết xấu hổ mà chọn một câu không biết xấu hổ nhất: “Là mệnh.”

Minh Hư Tử cười như không cười.

Lâm Kỳ tiếp tục cố gắng: “Huynh đệ vào sinh ra tử?”

Minh Hư Tử lắc đầu.

“Tôn nghiêm của kiếm tu?”

Lắc đầu.

“Người nhà?”

Lắc đầu.

“Người thương.”

Minh Hư Tử cười nhạo: “Càng ngày càng quá đáng.”

Trán Lâm Kỳ bị búng một cái.

Minh Hư Tử nói: “Thành thật mà nói, kiếm đối với ngươi chính là một binh khí hữu dụng.”

Lâm Kỳ muốn phản bác, nói không phải, y có tình cảm với thanh kiếm của mình. Nhưng nhìn lại mọi chuyện, chẳng phải cảm giác này chỉ đơn giản là yêu thích đối với một thứ vũ khí dễ sử dụng và mạnh mẽ sao? Có lẽ còn có tình nghĩa bao năm làm bạn, nhưng tất cả đều không phải khách quan.



Y nhất thời sửng sốt, không còn gì để nói.

Minh Hư Tử: “Mỗi kiếm tu đều có lý giải về kiếm khác nhau, ta lắc đầu không phải vì ngươi nói sai, mà bởi vì đó không phải là suy nghĩ thật sự trong lòng ngươi.”

Lâm Kỳ trầm mặc.

Minh Hư Tử cười: “Rất nhiều người vừa vào kiếm đạo liền có kiếm tâm, như sư tôn ngươi, như Yến sư huynh ngươi, cũng có rất nhiều người cho đến Kim Đan mới có, chẳng hạn như ngươi, và người sáng lập môn phái chúng ta, Tử Thần tôn nhân. Ngươi đã xem qua Tử Thần lục chưa?”

“Xem rồi.”

“Tổ tiên nói như thế nào.”

“Khứ hình lưu thần, khứ ngã lưu kiếm.”

“Ồ, vậy ngươi nghĩ gì khi đọc nó?”

Lần này ngữ khí của Minh Hư Tử có chút chế nhạo.

“...” Lâm Kỳ.

Khi đó y nghĩ như thế nào? Y ngượng ngùng quá không nói nổi.

Minh Hư Tử đã sớm nhìn thấu y: “Hừ! Không chừng oán giận sau lưng, nói lời của sư tổ đều là nói suông.”

“......” Lâm Kỳ.

Minh Hư Tử nói lời tình ý sâu xa: “Chờ khi nào hiểu rõ tám chữ này rồi nói sau.”

Tay Lâm Kỳ không tự chủ chạm vào Lăng Vân Kiếm.

Xúc cảm lạnh lẽo, y cố gắng xem nó như một người bạn đồng hành bằng xương bằng thịt, nhưng sự lạnh lẽo của vật chết khiến y tỉnh táo trong nháy mắt. Y như bị rắn độc cắn trúng, lập tức buông tay ra.

Minh Hư Tử thu hết động tác nhỏ của y vào mắt, nhưng cũng không nói gì.

Lâm Kỳ ấp úng: “Đa tạ sư thúc chỉ điểm.”

Minh Hư Tử cười: “Cảm ơn sư tôn ngươi đi, những lời này đều là sư tôn ngươi trước khi bế quan đã nói với ta.”

Lâm Kỳ ngượng ngùng: “Vâng.”

Minh Hư Tử: “Sư tôn ngươi đối với ngươi có kỳ vọng rất lớn, ngươi đừng làm hắn thất vọng.”

Sư tôn...

Lúc này, trong Tam Giáo Điện, ngoại trừ những ký ức trống rỗng lạnh lẽo đó, y im lặng nhớ lại từng chi tiết một.

Y phát hiện từ khi trở thành đệ tử môn hạ của sư tôn năm năm tuổi, tất cả những lời khuyên nhẹ nhàng mà lãnh đạm của sư tôn đều chính xác chỉ ra những thiếu sót ở y.

Thì ra sư tôn không hoàn toàn là người thanh tâm quả dục, chỉ là sự dịu dàng của hắn đều được thể hiện một cách lạnh lùng mà thôi.

Lâm Kỳ gật đầu, cười xán lạn: “Được, ta nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của sư tôn.”

Minh Hư Tử lại nói: “Về Kiếm Tâm, ngươi cũng có thể đi hỏi Yến sư huynh của ngươi một chút.”

“Cái này thì không cần đâu.”

Minh Hư Tử hoài nghi: “Quan hệ giữa hai người các ngươi không phải rất tốt sao? Không phải đã quen nhau từ khi còn nhỏ à?”

Lâm Kỳ muốn phun ra máu: “Ai nói với người vậy?!”

Minh Hư Tử nói: “Không cần ai nói, chẳng lẽ không tốt sao?”

Ở trước mặt chưởng môn sư thúc nói xấu ái đồ của người ta không phải là tự tìm chết sao.


Lâm Kỳ cố nở nụ cười: “Tốt, đương nhiên là tốt, Yến sư huynh quả thực là một người ưu tú.”

Minh Hư Tử gật đầu đồng ý.

“...”

Lâm Kỳ thật sự không muốn tiếp tục nhắc tới Yến Vô Di trước mặt tên sư phụ cuồng đệ tử này nữa, y đổi chủ đề: “Đúng rồi sư thúc, ta còn có một chuyện muốn bẩm báo với ngài.”

“Ồ, có chuyện gì?”

“Vài ngày trước, khi xuống núi, ta phát hiện Lạc Hà trấn dưới chân núi Côn Ngô có yêu ma hoành hành, bắt cóc nữ tử trẻ tuổi. Ta đi tìm thì phát hiện thiếu nữ mất tích đã trở thành một cái xác khô.”

Nụ cười của Minh Hư Tử nhạt dần.

Ánh mắt hắn sáng như tia chớp: “Ngươi xuống núi lúc nào, ở đó còn có ai?”



Lâm Kỳ có chút nghi hoặc, “Mấy ngày trước, cùng với một đệ tử nội môn.”

“Ai?”

“Ân Vấn Thủy.”

Vẻ mặt Minh Hư Tử không còn nghiêm nghị nữa mà trở nên trầm tư.

Lâm Kỳ thử thăm dò: “Làm sao vậy?”

Minh Hư Tử: “Không có gì, chuyện này ta sẽ an bài lãnh sự lâu xử lý.”

“Được.”

Lâm Kỳ đã nói xong mọi chuyện, y định rời khỏi Tam Giáo Điện, trong lòng không ngừng nói thầm khứ hình lưu thần, khứ ngã lưu kiếm. Lần này y cũng không dám hành động tùy tiện nữa.

Minh Hư Tử đi về phía y, nhẹ nhàng nói một câu như là tự nhiên nghĩ tới: “Lần này ngươi vào Sơn Thủy cảnh, không nên lo chuyện bao đồng.”

“???” Lâm Kỳ.

Minh Hư Tử phất tay áo: “Nhớ kỹ.”

Một câu giải thích cũng không có, nhưng Lâm Kỳ bị áp bách bởi uy nghiêm của chưởng môn bèn thẳng lưng, trịnh trọng gật đầu.

Năm nay Sơn Thủy cảnh tựa hồ rất khác lạ, Yến Vô Di có thể coi như nói luyên thuyên, nhưng chưởng môn lại cũng nhắc nhở vài câu. Lâm Kỳ cẩn thận suy nghĩ về những biến cố lớn trong mấy năm qua ở Tu chân giới nhưng không nghĩ ra được gì, bèn bỏ cuộc.

Thôi tới đâu thì tới, quá trình tu luyện Kiếm Tâm sắp bắt đầu, y cũng không còn thời gian quan tâm đến cái khác.

Đi trên vân kiều, từ xa đã nhìn đến một nam một nữ bước tới.

Nữ tử mặc váy lụa trắng, vạt áo mang hương, hạt châu trâm cài trên tóc khẽ lay động, phong thái xinh đẹp tự nhiên. Nam tử một thân thanh y, khí chất thanh nhã, tóc đen vấn bằng trâm trúc, đang mỉm cười nghe nữ tử nói chuyện.

Liễu Thanh Toàn, Ân Vấn Thủy.

Người đầu tiên nhìn thấy Lâm Kỳ là Ân Vấn Thủy.

Đôi mắt đào hoa cong lên, “Lâm sư huynh.”

Liễu Thanh Toàn đang đặt toàn bộ sự chú ý lên người hắn vừa nghe được lời này lập tức ngẩng đầu lên, liền nhận được ánh mắt rất khinh thường từ Lâm sư huynh.

“...” Liễu Thanh Toàn.

Lâm Kỳ thực sự không thể hiểu được sư muội này, mị lực của Ân Vấn Thủy lớn đến thế sao?

Đóa hoa từ trên xuống dưới Thanh Sương Phong bọn họ che chở chẳng lẽ cứ cho không như vậy?!

Thật sự, vừa tức vừa buồn cười. Y nói: “Các ngươi đây là?”

Ân Vấn Thủy nói: “Đệ muốn đi Tam Giáo Điện bái kiến chưởng môn, trên đường gặp được Liễu sư tỷ, đúng lúc chung đường nên mới đi cùng nhau.”

Lâm Kỳ cười lạnh, chung đường? Quỷ mới tin muội chung đường.

Liếc mắt nhìn Liễu Thanh Toàn, Lâm Kỳ nói: “Ngươi tìm chưởng môn có chuyện gì?”

Liễu Thanh Toàn khụ một tiếng, đảo mắt: “Gần đây việc tu luyện của ta gặp chút trở ngại, sư tôn lại đang bế quan, ta muốn đi hỏi chưởng môn sư thúc một chút.”

Lâm Kỳ nói: “Ồ? Ngươi sắp đột phá kiếm ý hay là tu vi?”

Liễu Thanh Toàn nghiến răng, trên gò má hiện lên chút ửng hồng, khiến nàng trông càng thêm quyến rũ: “Sư huynh ngươi hỏi nhiều vậy làm gì chứ!”

Được rồi. Lâm Kỳ cũng không trêu nàng nữa. Y và Liễu Thanh Toàn cũng coi như là lớn lên cùng nhau, nên y luôn xem nàng như em gái mình. Bởi đã hiểu rõ nên mới không lo lắng muội muội được nuông chiều từ bé sẽ tổn thương vì Ân Vấn Thủy.

Cái gọi là nuông chiều từ bé, kỳ thật cũng chỉ đơn giản là được mọi người trong núi yêu thương thôi.

Lâm Kỳ dời mắt sang người Ân Vấn Thủy: “Chuyện của Lạc Hà trấn ta đã bẩm báo với chưởng môn rồi.”

Ân Vấn Thủy trầm tư, rất nhanh đã hiểu ý của y, mỉm cười nói: “Được, đa tạ sư huynh, nhưng ngoại trừ chuyện này, đệ còn có việc khác muốn bẩm báo với chưởng môn.”

Lâm Kỳ: “Được.”

Sau khi tạm biệt họ, Lâm Kỳ đứng từ xa chỉ còn nghe được giọng nói nhẹ nhàng của Liễu Thanh Toàn và những tiếng đáp lại bình tĩnh mà lạnh nhạt của Ân Vấn Thủy.

Lâm Kỳ có chút cạn lời.

Sư muội ngốc này.

Đây là thái độ của Ân Vấn Thủy dành cho muội đó.

Quả thực là một chút cũng không muốn nhìn.