Chương 28: Bẫy rập
Lại hai ngày nữa trôi qua kể từ khi Schwarz giải quyết nguy cơ pháo hoa máu tưng bừng xảy ra trên quảng trường thành phố. Vì Noires muốn thẩm vấn hai giáo đồ của Messiah nên Schwarz đã giữ lại một hơi cho bọn chúng, mặc dù hắn không nghĩ cô có thể khai thác được gì từ bọn điên đó.
Không ngoài dự đoán của hắn, chỉ chưa đầy nửa ngày sau khi được đưa về Stellar, hai giáo đồ Messiah đã t·ự s·át mà chẳng cung cấp được thông tin gì đáng giá. Trước khi c·hết còn cười lạnh rồi đe doạ cái gì mà "Các ngươi là những kẻ tội đồ báng bổ Thần Linh" "Khi Thần tẩy rửa thế giới nhơ nhuốc này, các ngươi sẽ là những ô uế đầu tiên bị thanh lọc". Rập khuôn đúng kiểu phản diện.
Schwarz không biết Tà Thần là kẻ nào nhưng Nữ Thần thì hắn biết một. Nếu đời này vẫn còn cơ hội gặp lại, hắn nhất định sẽ đè con mụ đó xuống giường theo cách thô bạo nhất có thể, để thế gian này biết cái gì gọi là báng bổ thần linh thật sự.
Tóm lại, đây là một vấn đề nghiêm trọng khi có tới hàng chục n·gười c·hết còn nguồn tin duy nhất thì đã đứt đoạn, nhưng đối với Schwarz thì chuyện này không ảnh hưởng gì cho lắm. Không phải hắn thờ ơ, chỉ là hắn cũng chẳng biết đâu mà lần thôi, ngay cả trong Academy Legacy, Messiah cũng đã xuất quỷ nhập thần khi cứ đột ngột xuất hiện, tạo ra vấn đề rồi lại đột ngột biến mất. So với hắn thì Noires phải giỏi điều tra hơn nhiều, cứ để lại vấn đề cho cô giải quyết là được. Vì vậy, hai ngày này Noires không có thời gian để giá·m s·át Schwarz, danh sách việc hắn phải làm cơ hồ đã hoàn thành hết mà không được cập nhật thêm. Nhờ đó mà Schwarz tương đối rảnh rỗi.
Mặc dù những tin đồn khó nghe về hắn không hề có dấu hiệu chấm dứt, thay vì sợ hãi hay ghét bỏ hắn như trước mọi người trong Stellar giờ đây e dè hắn theo một cách khác, điều không thay đổi là vẫn tránh xa hắn như tránh tà. Ngoại trừ việc không có bạn bè thì ít nhất cuộc sống học đường của Schwarz cũng đã ổn định và khá yên ả dù không có Noires ở gần.
Hoặc mỗi hắn nghĩ vậy.
Tiếng chuông báo hiệu giờ nghỉ trưa vang lên, giảng viên và học viên lần lượt rời khỏi giảng đường, để tránh những v·a c·hạm không đáng có, Schwarz luôn là người cuối cùng ra khỏi cửa. Hôm nay, hắn định tới nhà ăn muộn một chút, chủ yếu là vì bị người khác chỉ trỏ ở nơi đông người không phải cảm giác dễ chịu gì.
Dù có đe cảnh cáo người này thì vẫn còn những người khác, thế nào thì hôm sau đâu vẫn lại vào đấy, có khi còn tệ hơn. Tổng không tới mức đe doạ đánh cả trường luôn chứ? Tới lúc đó Satella không lột da hắn mới là lạ.
Hoặc là tới nhà ăn khi không còn ai, hoặc là tìm nơi nào vắng vẻ để ăn trưa, không tìm được nguồn gốc của những tin đồn về mình nên Schwarz chỉ có thể làm vậy. Thức ăn phục vụ học viên của Stellar luôn rất phong phú, không phải lo việc mất phần vì chậm chân. Với lại Schwarz cũng khá thích sự yên tĩnh khi không có ai bên cạnh cho nên thế này không phải là vấn đề.
Bước một mình trên đoạn hành lang, Schwarz rẻ vào cầu thang dẫn xuống sân trường, hắn cảm thấy sự hiện diện của một vài người ở dưới nhưng không để tâm cho lắm. Dù sao cũng là học viện có tới hàng chục nghìn học viên, có tình cờ đụng phải một vài người trên cầu thang cũng là chuyện bình thường. Nhờ chuyện xảy ra ở giảng đường tuần trước và lời đồn về việc hắn đang được hiệu trưởng bao nuôi, Schwarz không nghĩ sẽ có thằng ngu nào sẽ chủ động phục kích hắn trong khuôn viên học viện.
Cơ mà có vẻ hắn lạc quan hơi quá.
Vừa bước chân xuống điểm giao nhau giữa hai đoạn cầu thang, Schwarz đã phải nhướng mày khi nhìn thấy một nữ sinh đang lẳng lặng đứng đó như thể chờ đợi ai vậy. Nếu chỉ có vậy thì không có gì đáng nói, vấn đề là nữ sinh này không mặc áo, trên người cô ta chỉ có độc một chiếc váy và một cái áo ngực, khắp người còn có những vết bầm tím và nổi bật trên làn da trắng nõn, mới nhìn sẽ nghĩ ngay đến đây là n·ạn n·hân của một vụ b·ạo h·ành l·ạm d·ụng.
Ngay khi hắn vừa nhìn thấy nữ sinh, một vòng xoáy ma lực xuất hiện ngay bên cạnh hắn, một thứ gì đó rơi ra khỏi vòng xoáy. Schwarz vung tay đập vào thứ vừa rơi ra theo bản năng, nhưng thay vì bị đập bay, thứ đó lại vướng vào tay hắn, dựa vào cảm giác thì đó phải là một mẩu vải. Schwarz giơ tay lên trước mặt để kiểm tra, thứ mắc vào tay hắn là một chiếc áo rách nát, chính xác hơn là một chiếc áo đồng phục nữ sinh Stellar rách nát.
Và rồi, nữ sinh gần đó bắt đầu hét lên một tiếng đầy sợ hãi, ôm ngực bỏ chạy xuống dưới, nước mắt giàn giụa trên mặt. Cùng lúc đó, ma trận được giấu trên tường cầu thang toả sáng và phát ra mấy tiếng tách tách như máy chụp ảnh.
"Bắt t·ội p·hạm cưỡng bức!"
"Nhanh lên, không được để hắn thoát!"
"Dám làm chuyện cầm thú như vậy giữa ban ngày, thật là không xem ai ra gì!"
Tiếng la hét và những bước chân dồn dập kéo nhau bước lên, chẳng mấy chốc đoạn cầu thang vắng vẻ đã lấp đầy bảy tám người, đều là những gương mặt mà Schwarz không có ấn tượng. Không chỉ có vậy, phía cầu thang bên trên cũng kéo xuống thêm vài người nữa, dường như đã đợi sẵn trong giảng đường hai bên cầu thang, chỉ chờ khoảnh khắc này. Hai bên cầu thang tổng cộng mười hai người, năm trên bảy dưới, ép Schwarz vào thế gọng kìm.
"Chậc chậc, không ngờ t·ội p·hạm lại là mày, Schwarz! Dám làm những chuyện như vậy, gan mày cũng lớn quá chứ!"
"Ỷ có hiệu trưởng chống lưng mà không coi ai ra gì, để rồi làm ra chuyện ghê tởm như vậy! Cậu đúng là thứ rác rưởi thấp hèn, Schwarz!"
Khi hai giọng nói chói tai đó phát ra từ phía dưới cầu thang, những nam sinh đang đứng chặn đường Schwarz vội tách ra hai bên, nhường ra một con đường nhỏ cho những người bên dưới đi lên. Hai người, một thì cao to một thì béo lùn khi đứng cạnh nhau thì trông chẳng khác gì cây xúc xích đặt cạnh cục bò viên xuất hiện trong tầm mắt Schwarz.
Helios và Gildan, những kẻ bị Schwarz gửi vào bệnh xá tuần trước giờ đang đứng trước mặt hắn.
Phía sau Helios là cô nữ sinh vừa rồi, bẽn lẽn e dè nấp sau lưng hắn, trên người đã choàng thêm một tấm áo khoác che khuất da thịt. Còn trên tay Gildan là một khối thủy tinh trong suốt có khắc một ma trận cùng loại với cái vừa loé lên trên tường khi nãy, một dạng vật phẩm ma thuật có khả năng lưu trữ hình ảnh.
"Bằng chứng cho tội lỗi của mày đang ở đây, rõ mười mươi rồi, không ai cứu được mày đâu. Mà cũng đâu có ai muốn cứu thằng t·ội p·hạm đáng khinh như mày chứ!" Helios cười lạnh.
"Hôm nay dù có thế nào thì tôi cũng phải khiến cậu bị trục xuất khỏi Stellar! Không chỉ vậy, cậu còn sẽ phải chịu chế tài từ pháp luật của đế chế!"
Gildan vừa vuốt râu vừa tỏ vẻ đạo mạo, như thể đang đại diện cho công lý.
"Đúng vậy! Không thể bỏ qua cho thứ sâu mọt này!"
"Nếu không trừng phạt hắn thì sẽ còn bao nhiêu người cậy thế xem thường luật pháp như vậy nữa!"
"Hãy để công lý được thực thi!"
"..."
Những học viên xung quanh cũng lớn tiếng phụ hoạ, nhao nhao kết tội Schwarz.
Về phần Schwarz, hắn không nói gì, không bào chữa cũng không phân bua. Bởi vì hắn không biết phải nói gì trước cái màn kịch dở hơi này cả.
Helios và Gildan hẳn là nuốt không nổi cục tức khi bị Schwarz đánh trước mặt nhiều người như vậy. Nhưng vì tin đồn về mối quan hệ của Stellar và Schwarz rộ lên trong thời gian này cộng thêm việc Schwarz không hề bị kỷ luật chính thức dù hắn đã làm giảng viên và bạn học b·ị t·hương nặng, cũng như trận đấu giữa Schwarz và Arc không xảy ra giống như những bằng chứng chứng minh cho tin đồn đó mà hai người bọn họ không dám vọng động, công khai trả thù. Thế là màn kịch cưỡng bức này được dựng lên.
Satella dù có quan tâm Schwarz tới đâu cũng không thể bao che hắn trước tội danh và chứng cứ rõ rành rành thế này cả. Nếu không sẽ khiến toàn thể giảng viên và học viên bất mãn. Trong số học viên còn có cả hoàng tử và công chúa của đế chế, làm không tốt thì có khi cái ghế hiệu trưởng của Satella cũng không giữ được.
Bọn họ hẳn đã nghĩ như thế.
Lẽ thường thì suy nghĩ như vậy không sai, Satella có là hiệu trưởng hay lãnh chúa thì cũng chỉ là chư hầu của đế chế, không thể vi phạm luật lệ của đế chế được.
Nhưng mà bọn họ không biết lẽ thường không có ý nghĩa gì với Satella cả, ngay từ đầu, kẻ nên e dè là hoàng đế của đế chế chứ không phải cô, luật lệ của loài người chẳng là cái đinh gì trong mắt tối cường Vương Thú cả, khi bản thân cô chính là quy luật tự nhiên.
Và Schwarz cũng vậy.
Nắm tay siết lại,
Bọn người này đã rắp tâm đẩy hắn xuống vực sâu, không cần phải nói lý với chúng làm gì, mớ lý lẽ đó cứ giữ lại mà giải thích với Satella sau.
Khi vụ ồn ào ở đây đã hấp dẫn thêm sự hiếu kỳ của những người khác, Helios và Gildan cùng những kẻ khác càng hăng say trong buổi buộc tội Schwarz mà không biết rằng b·ạo l·ực sắp bùng nổ.
***
"Hôm nay tới đây thôi."
Satella vỗ hai tay vào nhau, ra hiệu cho những thiếu niên thiếu nữ đang cố sức tập luyện trong không gian cá nhân của cô dừng lại.
"Ngoại trừ Arc vẫn còn có thể cố thêm và Yuri còn chưa đạt yêu cầu, những người khác ra ngoài đi. Rèn luyện phải kết hợp với nghỉ ngơi điều độ mới có thể đạt được kết quả tốt nhất."
Elsie, Irine, Aris và Tia nhìn nhau rồi gật đầu.
Đã hơn một tuần kể từ khi bọn họ bắt đầu bài tập huấn đặc biệt của Statella nhằm chuẩn bị cho trận tái đấu với Schwarz. Như minh chứng cho tuyên bố của Satella la rằng chỉ cần một tháng để họ có thể đánh bại Schwarz không phải là khoác lác, chỉ trong thời gian một tuần ngắn ngủi, mọi người đều có thể cảm nhận sự tiến bộ rõ rệt của bản thân.
Vì vậy mà niềm tin của bọn họ với Satella đã lên một tầm cao mới, nếu cô đã nói vậy thì hẳn là vậy rồi, không có gì để phản đối.
Trước khi bốn người rời khỏi không gian cá nhân của Satella, họ không quên quan sát Arc đang ngồi thiền trên tảng đá gần đó một lúc. Trong một tuần này, sự tiến bộ của cậu là lớn nhất, hơn xa bất kỳ ai, chỉ tính lượng ma lực mà cậu đang toả ra bây giờ thì đã nhiều gấp đôi tổng lượng ma lực của cậu trước khi tập huấn đặc biệt. Nhìn Arc như vậy, sự tin tưởng vào thắng lợi của họ càng sâu đậm hơn.
"Chúng ta nhất định có thể thắng được."
Elsie thì thào, những người khác gật đầu đồng ý với cô.
Ngoại trừ Tia, ba người Elsie, Irine và Aris đều có chuyện muốn hỏi Schwarz, người bạn thời thơ ấu đã trở nên khác xa ấn tượng vốn dĩ của họ, do đó chiến thắng phải là tiền đề quan trọng nhất.
Tự nhủ như vậy, cả bốn rời khỏi không gian cá nhân của Satella rồi cùng nhau trở về ký túc xá để tắm rửa thoải mái, dùng bữa và chuẩn bị cho bài tập buổi chiều. Đó là thói quen mà bọn họ đã thống nhất với nhau trong những ngày này.
Trên đường trở về từ văn phòng hiệu trưởng, khi đi ngang qua khu nhà học chính, một đám đông ồn ào thu hút sự chú ý của họ. Bây giờ đang là giờ nghỉ trưa trước những tiết học chiều, thường sẽ không có nhiều người ở lại trong nhà học, việc tụ tập như thế này khá là hiếm thấy.
Trong khi cả bốn còn chưa rõ nguyên nhân của buổi tụ tập thì đột nhiên một quả bóng da lớn bay v·út từ phía bên đó qua bên này, đập xuống đất nảy lên vài lần trước khi lăn xuống dưới chân họ.
"Hả?"
Khi nó hoàn toàn dừng lại, những thiếu nữ mới nhận ra đó là một con người chứ không phải bóng da.
"Giáo sư Gildan?"
Elsie hỏi bằng giọng điệu không chắc chắn lắm, bởi vì gương mặt của người này đã sưng húp không còn nhận diện được nữa, cô chỉ có thể đoán thân phận dựa trên thể hình đặc biệt của hắn.
"Công... Chúa? Cả... Thánh Nữ nữa..."
Nghe được giọng của Elsie, trái bóng da gắng sức ngẩng đầu lên, gương mặt bầm dập không thể nhìn thấy mắt do sưng húp của hắn tèm nhem chất lỏng không rõ là máu, nước mắt, nước dãi hay hỗn hợp của tất cả chúng nữa. Rồi như bắt được cọng rơm cứu mạng, hắn dùng hết sức bình sinh để nặn ra một câu:
"Cứu với... Tên đó... Schwarz phát điên rồi!"
Rồi lại gục đầu xuống b·ất t·ỉnh.