Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Làm Phản Diện, Hành Hung Nhân Vật Chính Rất Là Bình Thường Đi?

Chương 27: Cắn câu




Chương 27: Cắn câu

Noires theo chân Schwarz đi sâu vào hẻm nhỏ, còn chưa được vài phút trôi qua, cô đã cảm thấy một luồng ma lực mạnh mẽ đang lao nhanh nhằm vào vị trí của mình và Schwarz.

Noires lập tức cảnh giác, xoay người lại.

"Con cá mà ngài nói?"

Cô nhỏ giọng thì thầm với Schwarz bên cạnh mình nhưng hắn không trả lời mà chỉ chậm chạp quay đầu nhìn lại phía sau.

Vừa lúc ấy, một bóng người mặc áo choàng xám tro từ trên cao giáng thẳng xuống, tạo ra một tiếng vang lớn, áp lực cuộn thành gió lạnh dấy lên hơi ẩm quét qua mặt hai người. Dựa vào phong cách ăn mặc và lượng ma lực đáng ghê tởm mà kẻ này toả ra, chỉ cần không phải người ngu thì chắc chắn sẽ thấy hắn và những xác c·hết bị thao túng trên quảng trường có liên quan với nhau.

Chỉ khác là áo choàng trên người hắn cao cấp hơn nhiều và ma lực cũng hơn xa tổng lượng ma lực có trong những xác c·hết kia.

"Tại sao..."

Không đợi Schwarz và Noires lên tiếng, gã giáo đồ Messiah đã phát ra một ân thanh gần như tiếng gầm gừ.

"Lũ các ngươi lại dám phá vỡ nghi thức linh thiêng hiến dâng cho Thần..."

Phập!

Một sợi tóc phá vỡ khiên chắn ma thuật, cắm sâu vào người gã giáo đồ, phát ra một âm vang nho nhỏ.

Trong khi Noires bối rối nghiêng đầu trước thái độ thẳng thừng t·ấn c·ông mà không một dấu hiệu báo trước của Schwarz, gã giáo đồ vẫn tiếp tục nói như thể không cảm nhận được đau đớn:

"Hành động chống đối ý chỉ của thần rõ ràng như vậy, lũ dị giáo các ngươi thật ghê tởm."

"Dị giáo? Ghê tởm?"

Thì thào mấy chữ, Schwarz thình lình xuất hiện ngay trước người giáo đồ Messiah, rút ngắn khoảng cách hai bên xuống còn chưa đầy một mét.

"Ngươi chưa tự soi gương bao giờ à?"

Hắn giơ nắm tay phải lên.

"Nhìn lại bản thân đi, tên Thao Ngẫu Sư c·hết tiệt."

Trong vòng vẻn vẹn một giây, hàng trăm cú đấm được tung ra, ồ ạt như thác lũ đổ ập xuống thân xác gã giáo đồ. Dưới sự t·ấn c·ông vũ bão ấy, chiếc áo choàng xám tro không chịu nổi mà trở nên nát vụn, để lộ ra bên dưới là một người đàn ông trung niên có gương mặt chất phác nhưng vô hồn. Kỳ lạ thay, những nắm đấm dữ dội của Schwarz lại không để lại bất kỳ dấu hiệu hay tổn thương rõ rệt nào, mặc cho dù Noires đã cách một đoạn khá xa, cô vẫn cảm thấy uy thế kinh người của chúng.

Nắm đấm cuối cùng đập vào giữa ngực, gã giáo đồ rốt cuộc cũng bị chấn động bay ngược ra sau, văng luôn ra khỏi hẻm, nằm sõng soài trên đường lớn. Thấy gã không có dấu hiệu gì là sẽ đứng dậy, thậm chí dấu hiệu sống cơ bản như hơi thở cũng không có, Noires bước đến bên cạnh Schwarz với vẻ mặt trầm ngâm.

"Ngài g·iết hắn rồi à?" Cô hỏi.

Nếu thật sự là vậy, Noires sẽ không khỏi có chút thất vọng. Sử dụng xác c·hết cho mục đích khủng bố diện rộng quả thật là một hành động rất đáng giận, nhưng so với cái xác không biết nói của một n·ghi p·hạm, một người còn sống sẽ hữu ích hơn nhiều. Cả giận mất khôn, để cảm xúc chi phối thế này thì dù có mạnh mẽ thế nào, cuối cùng vẫn chỉ là một kẻ lỗ mãng, khó thành đại sự.

"Không."



Tuy nhiên, Schwarz chỉ lắc đầu.

"Từ đầu đã là một cái xác rồi."

Mục đích của Schwarz khi phóng sợi tóc lúc vừa chạm mặt chính là để kiểm tra xem kẻ này có đang "sống" hay không. Kết quả là không khác gì với những xác c·hết khác trên quảng trường ngoài việc trông sinh động hơn một chút.

Long Nhãn đặt lên tinh thần người thi triển một áp lực rất lớn, Schwarz không định để Noires sử dụng lần này. Chưa kể mục tiêu chỉ có một, khoảng cách lại gần như vậy, sử dụng Long Nhãn thì khác gì dùng dao mổ trâu g·iết gà. Không biết ma trận thao túng được đặt ở đâu thì cứ đánh hết toàn thân là được.

"Gì?"

Noires cảm thấy băn khoăn.

"Từ đầu đã là xác c·hết? Giống khi nãy?"

Cô liếc nhìn cái xác phía ngoài đường lớn lần nữa, chỉ nhìn bề ngoài tình trạng vẫn nguyên vẹn không có thương tổn nào, giống như những cái xác khác trên quảng trường. Nghĩ lại thì việc p·há h·oại xác c·hết rõ ràng sẽ dễ dàng hơn việc tìm chính xác xem ma trận thao túng ở đâu rồi mới phá hủy nó trong khi vẫn giữ nguyên tình trạng t·hi t·hể. Vậy mà Schwarz vẫn chọn cách làm rườm rà đó thay vì biến những t·hi t·hể kia thành một đống máu thịt bầy nhầy.

"Có thể cho tôi biết tại sao ngài lại giữ nguyên hiện trạng những t·hi t·hể đó không?" Cô tò mò hỏi.

"Nói cái gì vậy? Không giữ nguyên thì xác nhận danh tính kiểu gì?"

Sử dụng ánh mắt của một người bình thường đang nhìn một kẻ ngớ ngẩn, Schwarz trả lời.

"Xác nhận danh tính sao? Để trả về gia đình ư?"

Noires nghệch mặt ra.

"Ngài chu đáo hơn ấn tượng ban đầu của mình đấy."

Cô nói bằng giọng điệu ngờ ngoặc, ai mà nghĩ tới cái kẻ luôn hành động một cách điên khùng lại quan tâm tới việc tìm thân phận của những xác c·hết kia chứ.

"Cơ mà quan trọng là vẫn chưa tìm ra thủ phạm thật sự..."

Nhìn ra ngoài đường lớn lần nữa, Noires hơi nhướng mày. Dù chưa có v·ụ n·ổ khủng bố nào nhưng tính luôn t·hi t·hể này thì đã có hơn hai mươi n·ạn n·hân, một con số không thể nói là nhỏ được. Nếu còn không tìm thấy thủ phạm, e là sớm muộn gì cũng xảy ra vấn đề lớn.

"..."

Lần này không có tiếng đáp lại, cảm thấy kỳ lạ, Noires xoay người nhìn lại Schwarz, chỉ là hắn đã không còn đứng cạnh cô nữa mà đã bắt đầu nhảy qua những vách tường, chớp mắt đã biến mất không thấy đâu.

"Cái..."

Cô còn chưa biết phải phản ứng thế nào với hành động của Schwarz thì những tiếng hét hoảng sợ đã vọng từ ngoài vào.

"Ở đây cũng có một cái xác!"

"Cái gì?"



"Hình như nó bay từ con hẻm kia ra!"

"Ai đó gọi lính canh đi!"

Không cần phải nhìn cũng biết là t·hi t·hể bị Schwarz đánh văng ra ngoài đã bị người khác phát hiện. Không, nhìn lại thì không bị phát hiện mới là lạ, trong hẻm thiếu gì chỗ, cớ sao cái xác lại bay thẳng ra ngoài gọn gàng như vậy? Dường như Schwarz cố tình làm vậy để khiến người khác có thể dễ dàng phát hiện ra nó.

"..."

Không biết phải nói gì, Noires chỉ có thể vội vàng đuổi theo Schwarz trước khi có ai đó nhìn thấy cô đang ở một mình trong con hẻm vừa có một xác c·hết bay ra.

***

Khoảng cách một dặm tính từ con hẻm mà Schwarz và Noires vừa ở lại, trên đỉnh của một tháp đồng hồ, có hai bóng người đang nhìn về phía con hẻm.

"Chậc."

Một trong hai, người phụ nữ da ngâm tặc lưỡi rồi rụt tay về.

"Thật khó chịu."

Ả lầm bầm.

"Đó là một nửa số con rối đáng yêu mà ta tìm được trong thời gian gần đây rồi đấy."

"Thôi đi."

Người còn lại, một trung niên đầu trọc cao to đánh gãy lời than vãn của cô.

"Chỉ là mấy con rối thôi, mất thì tìm cái khác."

"Nói nghe dễ nhỉ? Ngươi có phải là người đi tìm đâu. Có biết ta đã khổ nhọc thế nào mới chọn lọc được những nguyên liệu như vậy không?"

Người phụ nữ da ngâm phản bác.

"Không phải chỉ tốn vài ngày thôi sao?" Người đàn ông trung niên không cho là đúng.

"Cơ mà có thể dễ dàng cắt đứt liên kết của ngươi với những con rối của mình như vậy, thằng nhóc đó có tài năng đấy."

Hắn sờ sờ cằm, ánh mắt dường như xuyên thấu qua không gian, nhìn chằm chằm vào Schwarz đang ở trong hẻm.

"Cái này thì ta đồng ý."

Người phụ nữ da ngâm gật đầu.

"Một cậu bé dễ thương lại đầy niềm năng như vậy, muốn bắt về giữ lại bên mình ghê." Ả vừa liếm môi vừa nói.



"Thôi đi, không thấy áo choàng đặc trưng đó sao? Học viên ma thuật của Stellar đấy. Nhiệm vụ của chúng ta lần này chỉ mang tính điều tra do thám khu vực này thôi, chạm vào người bình thường thì không sao, nhưng tạm thời phải đừng dính líu gì đến người của Stellar ra, tránh bứt dây động rừng nhất có thể. Ừm?"

Người đàn ông đang nói thì bỗng nhiên phát ra một âm thanh kinh ngạc.

Mới vừa rồi, hắn dường như nhìn thấy học viên Stellar kia nhìn về phía này. Ngay sau đó, thiếu niên trong màu đen ảm đạm giẫm lên nóc nhà, nhanh chóng lao vun v·út tới đây với dáng vẻ của một con thú ăn thịt nhìn thấy con mồi.

"Chạy mau!"

Phát hiện ra tình thế không ổn, người đàn ông hét lên rồi tung người nhảy khỏi tháp đồng hồ.

Hai người di chuyển thoăn thoắt qua những mái nhà như khỉ, tốc độ không thể xem thường. Nhưng là ngay cả với tốc độ đó và dù đã ngay lập tức bỏ chạy, khoảng cách giữa họ và thiếu niên kia chỉ có giảm chứ không tăng.

Những nóc nhà trong thành phố nhấp nhô không đều, hình thành rất nhiều chướng ngại vật có thể làm tốc độ của những ai di chuyển bên trên suy giảm một mảng lớn nếu không quen thuộc, tuy nhiên, chúng lại chẳng có chút ảnh hưởng gì đối với thiếu niên áo đen kia cả, trái lại, tốc độ của hắn còn mỗi lúc một nhanh hơn, gần như đã sắp đạt tới vận tốc âm thanh.

"Thật điên rồ, có pháp sư nào di chuyển được như vậy sao?"

Người đàn ông thốt lên kinh ngạc khi nhận ra Schwarz chỉ còn cách bọn họ chừng mười mét. Nhận ra cứ thế này thì mình không thể chạy thoát khỏi thiếu niên áo đen, người đàn ông hơi thả chậm tốc độ lại.

"Ngươi đi trước đi."

Hắn nói với đồng bọn của mình.

"Cứ thế này thì thật phiền phức, đã không chạy được vậy thì g·iết thôi."

Bọn họ bỏ chạy vì không muốn dùng sức, tránh gây ra động tĩnh quá lớn chứ không phải vì sợ hãi. Nhưng thằng nhóc kia cứ cắn mãi không tha thế này, bỏ chạy đã không còn là phương án tối ưu nữa. Cách tốt nhất hiện giờ là giải quyết vấn đề thật nhanh trước khi bị chú ý nhiều hơn.

"Cố gắng giữ cái xác nguyên vẹn một chút, ta muốn có nó." Người phụ nữ da ngâm nói mà không thèm quay đầu lại.

"Rồi rồi."

Người đàn ông đáp lời rồi rút từ thắt lưng ra một đôi kiếm ngắn.

Hắn dừng hẳn lại, xoay kiếm vài đường và thủ thế.

"Tuyệt vời lắm thằng nhóc, ngươi là..."

Bốp!

Nắm đấm trông có phần hơi gầy guộc nhưng chứa đựng sức ép trăm nghìn cân đập thẳng vào mặt người đàn ông trung niên không chút do dự.

"Hự!"

Hắn thốt lên một tiếng rên đau đớn khi sóng mũi và một phần xương mặt bị đập nát, để lại một gương mặt nhơ nhuốc bầy nhầy. Máu mũi pha lẫn một vài vụn xương bắn ra ào ạt không thể dừng lại.

Không để người đàn ông có thời gian hoảng sợ và hối hận, đòn t·ấn c·ông tiếp theo đã tới. Bốn cú đấm được tung ra với tốc độ kinh hoàng tạo thành ảo giác như thể thiếu niên áo đen vừa đấm bốn lần cùng lúc vào tứ chi hắn khiến chúng vỡ nát ngay tức thì.

Trong cơn đau khủng kh·iếp khó có thể chịu đựng, tới mức giác quan vặn vẹo và thị lực nhập nhèm, người đàn ông mơ hồ thấy được cú đấm cuối cùng của thiếu niên giáng vào lồng ngực mình.

Hắn còn không có lấy cơ hội gào thét đau đớn vì ý thức đã chìm sâu vào bóng tối mờ mịt, vẻn vẹn chỉ còn giữ lại một tia sinh mệnh, hấp hối như ngọn đèn khuya leo lắt. Thân thể hắn hoá thành đạn pháo bay nhanh về hướng người phụ nữ da ngâm đã bỏ chạy trước đó.

Nghe thấy tiếng xé gió vun v·út, người phụ nữ vô thức nhìn lại phía sau. Không nhìn còn tốt, nhìn rồi mới tá hoả khi một gương mặt be bét dập nát đã gần ngay sát nút. Muốn tránh cũng không thể nào tránh nổi, ả bị thân thể của đồng bọn đập mạnh vào. Cùng với cảm giác như thể toàn bộ xương sống xương sườn bị đập vỡ, người vụ nữ ầm ầm va vỡ ba bốn ống khói và góc mái nhà trước khi một cú đạp thẳng mặt không thương tiếc hất văng cả ả lẫn gã đồng bọn bay ngược trở về toà tháp đồng hồ ban đầu.