Làm Ơn Đừng Lại Gần Tôi

Chương 35: Thật tội nghiệp




Trước khi vào tiết học sắp tới, Tuấn Khang về lại chỗ ngồi của mình lục cặp lấy cái gì đó. Sau đó tiến tới bàn học của Linh Lan. Hoá ra là miếng dán băng gạc để dán vào vết thương ở cổ chân của Linh Lan.

Tuấn Khang không tự đưa cho Linh Lan mà quỳ một chân xuống, loay hoay lột ra rồi dán vào vết thương đã đông máu từ lâu, thật nhẹ nhàng hết sức có thể. Cũng vì lo sợ cô mặc váy sẽ bất tiện cho nên Tuấn Khang làm luôn.

Linh Lan đang bất ngờ không thôi, cái tên này đang làm gì ở chân mình vậy '' trời ơi biến thái cứu tui '', cô tự hét lên cầu cứu trong lòng, định lấy mấy quyển sách đập vào đầu cái tên này vài cái nhưng khi cúi xuống nhìn xem thì mới biết được cổ chân của mình có vết thương. Thắc mắc trong tâm'' bị cứa lúc nào vậy ta?''

-'' Cảm ơn cậu nha Tuấn Khang ''

Linh Lan giờ mới hiểu rõ vấn đề, nói một lời cảm ơn với Tuấn Khang hết sức dịu dàng nhưng cũng vẫn đề phòng không thôi. Rõ là vừa mới như chó với mèo giờ đây quan tâm chăm sóc lẫn nhau.

Tuấn Khang ngẩng mặt lên bất ngờ chạm ánh mắt của Linh Lan, hai người ngẩn ngơ đứng hình mất mấy giây. Mãi cho đến khi bạn học trong lớp nhìn thấy hai người thì mới thu lại hành động.

Cậu vì giật mình mà nhanh chóng đứng lên nhưng không may lại bị đụng trúng cạnh bàn kêu cốc một cái rõ to. Liền dơ tay lên xoa xoa đầu một cái.

-'' Cậu có bị làm sao không'' Linh Lan thắc mắc hỏi

-'' Không sao '' Tuấn Khang ngại ngùng rồi nhanh chóng trở về bàn học của mình.

Phía các bạn học, đã ăn no về bài tập thầy cô giao cho rồi mà giờ đây còn phải ăn cơm chó của hai người này nữa. Mà không chỉ của Linh Lan với Tuấn Khang, lớp còn có thêm cặp mới đó là Chu Y Y và Khải Minh.

-'' Ồ ! Thằng bạn của tôi đây sao'' Hàn Kỳ nhanh chóng ngồi trước mặt Tuấn Khang tỏ vẻ trêu trọc.

Tuấn Khang tặng cho Hàn Kỳ một cái liếc nhìn thấu xương, cảnh cáo nếu còn nói điều gì nữa e rằng khó bảo toàn được tính mạng.



Như thể không sợ, Hàn Kỳ lôi kéo thêm mấy người bạn cùng nhau hợp sức trêu đùa thằng bạn lạnh lùng này.

-'' Sao vậy. Cậu định dùng ánh mắt chết chóc này để giết bọn tớ sao lêu lêu '' Khải Minh thêm dầu vào lửa để xem Tuấn Khang hành xử như thế nào

-'' Người ta có tình yêu vào là cư xử phải khác chứ'' Hàn Kỳ lại nói thêm.

-'' Hazz cuối cùng cũng có người trị được thằng bạn này rồi'' Duy Minh chốt hạ một câu cuối cùng.

Tuấn Khang ngồi nghe mấy thằng bạn hợp xướng mà đau hết cả đầu, liền giải thích:

-'' Tôi giúp cậu ấy là vì cảm ơn…'' Tuấn Khang ngập ngừng, định nói do cô dạy móc len làm quà tặng mẹ nhưng may sao kịp dừng lại mà thay vào đó là'' cậu ấy đã giúp tôi tìm lại đồ''

Lí do hết sức sượng chân, không làm khó Tuấn Khang nữa, Hàn Kỳ liền nói:

-'' À ra thế. Vậy phải cảm ơn cậu ấy cho đàng hoàng đấy '' nói xong rồi đùn đẩy các bạn về lại chỗ ngồi của mình.

Phía bên Linh Lan cũng chẳng khấm khá hơn là bao, hai cô bạn của cô dai dẳng không dứt.

-'' Nè. Hai người có gì mờ ám đúng không '' Huyền Du lên tiếng hỏi

-'' Có gì đâu mà, Các cậu cũng thấy đấy, người ta chỉ ga lăng một tí thôi mà đã sốt sắng hết cả lên rồi. Lại còn không quan tâm người ta nữa chứ, đau hết cả chân rồi đây này'' Linh Lan đánh trống lảng, liền nũng nịu với hai người bạn này xem ra cũng có tí tác dụng.

-'' Đâu đâu, xem cô nương nhà ta ai dám đụng tới nào'' Hương Kỳ vừa nói vừa nhấc chân Linh Lan lên xem tình hình như thế nào. Cũng may là không bị xước nhiều.

Linh Lan cảm thấy vui trong lòng, may được hai người bạn này đối xử thật lòng bởi vì chỉ cần ai đụng tới một trong ba người là họ sẵn sàng nghênh chiến luôn.



-'' Không sao nữa rồi, bọn mình chuẩn bị vào học thôi'' Linh Lan an ủi hai người bạn rồi đẩy họ về chỗ, vì chỗ của ba người cách khoảng 3 bàn.

-Huyền Du và Hương Kỳ vẫn chưa yên tâm còn thủ thỉ cho tới khi tới chỗ ngồi của mình '' này, chắc là Linh Lan có chuyện từ lúc đi chơi ở quán của Tử Ân đấy''

-Huyền Du liền đồng tình với sự đoán mò của Hương Kỳ '' có cơ hội bọn mình phải hỏi cho ra lẽ mới được. Hí hí''. Chốt hạ như thế, hai người an tâm chú ý vào học bài.

Vu Tử Ân ngồi bên cạnh Linh Lan, cậu chỉ giả bộ nằm ngục xuống bàn nhưng thực ra lại chứng kiến từ đầu tới cuối. Cậu chất vấn rằng, ''liệu Tuấn Khang đang trêu đùa tình cảm của Linh Lan hay là thật lòng. Còn bản thân cậu nữa, cảm giác này là sao, cậu thấy Linh Lan khác với những người con gái khác cho nên mới để ý hay sao. Cậu sợ hai người lại cùng đi yêu một người''.

Không chịu nổi nữa, Tử Ân liền ngẩng mặt lên lấy tay đập mạnh vào bàn một cái. Ai nấy đang xôn xao cũng phải quay lại xem có việc gì. Thấy mình thất thố quá nên Tử Ân giải thích '' À có con muỗi nó cứ quanh quẩn ở đây đấy mà. Các cậu cứ tiếp tục đi''

Linh Lan sơ hở là động thủ, nhanh chóng tóm lấy quyển sách trên bàn rồi đập vào đầu Tử Ân.

-'' Làm màu quá à. Làm chị đây giật cả mình '' thả ra một câu hết sức bình thản

Phải nói chưa có ai đánh phủ đầu Tử Ân như vậy, chỉ có Linh Lan là không mê sắc đẹp mà luôn chê bai Tử Ân mà thôi:

-'' Huhu. Cậu bắt nạt tớ''

-'' Gì vậy, thích nhõng nhẽo không'' Linh Lan liền cảnh cáo, vẻ mặt nghiêm túc.

-'' Không dám nữa'' Tử Ân đành câm nín, không thể trêu đùa nữa.

Hai người nô đùa là vậy, nhưng lại có người bên cạnh đang khổ sở biết bao, tờ giấy trên bàn vì thế mà cũng bị nát hết cả, thật tội nghiệp.