Làm Ơn Đừng Lại Gần Tôi

Chương 34: Cậu là ai?




-'' Đi đứng cho cẩn thận. Lần này cậu va phải tôi còn được chứ lần sau cậu lại tiếp tục làm khổ người khác nữa à”

Lần đầu tiên mới thấy Tuấn Khang nói nhiều như vậy, quả thật phải tiếp xúc nhiều mới hiểu rõ con người này mới được.

-'' Hừm. Được tôi ngã vào lòng là niềm vinh hạnh của cậu đấy. Tuấn Khang ạ!''

Linh Lan nói xong liền đi thẳng vào trong lớp, ngờ đâu xảy ra một hiện tượng lạ.

Khi nãy Hàn Kỳ kéo Chu Y Y lên lớp để cho Tuấn Khang và Linh Lan có không gian riêng thì ai ngờ lại bắt gặp Khải Minh.

Vì lúc ở quán bar cậu đã thông báo rằng mình thích Chu Y Y nên giờ đây nhìn thấy cô tay trong tay với người khác cậu liền không thích.

Khải Minh liền giành lại Chu Y Y về bên mình rồi ánh mắt như cảnh cáo Hàn Kỳ.

Chu Y Y hơi ngại ngùng liền giải thích với Khải Minh:

-'' À vì Hàn Kỳ nói có bài toán không giải được nên mới nhờ mình''

Hàn Kỳ cũng biết hai người này có mối quan hệ phức tạp nên liền có ý trêu đùa:

-'' Đúng rồi đó! Hai mình vào trong giải bài thôi nào''

Khải Minh biết thừa cậu bạn này đang nhân cơ hội để trêu đùa thỏa thích nên bất lực không thôi. Vì tính của Hàn Kỳ ai cũng biết, cậu nhí nhảnh lại có tính nói nhiều cộng thêm học giỏi nữa. Đặc biệt chưa yêu ai bao giờ, gần như là hoà đồng với tất cả mọi người.

-'' Tớ cũng học giỏi toán, mà Y Y vẫn còn nhiều bài tập không hiểu. Thay vì mất công như thế tớ chỉ bài cho cậu còn hơn'' Khải Minh lên tiếng.



Song liền nhanh chóng đứng bên cạnh Hàn Kỳ làm vẻ thân thiết, khoác tay lên vai của cậu rồi nói nhỏ'' tôi biết tỏng suy nghĩ của cậu đó. Nhanh chóng chịu thua sẽ được khoan hồng '' rồi vỗ mạnh vào vai Hàn Kỳ mấy cái.

Hàn Kỳ cười tươi rồi nói tiếp'' Được thôi, nhưng mà phải có cái gì đấy nha”

Khải Minh liền nhớ ra'' nhà tôi có một phiên bản giới hạn Honda Cub House, ayza không biết nên cho ai đây ta” cậu biết tỏng Hàn Kỳ rất mê xe nên làm một cú đánh trí mạng luôn.

Nghe thấy thế Hàn Kỳ mắt sáng như đèn pha lê '' được rồi ,được rồi tớ nghe lời cậu cả, chiều nay tớ vào nhà cậu luôn nha'' nói xong liền hôn chụt vào má của Khải Minh.

Chu Y Y và Khải Minh hết hồn, không ngờ cậu ta lại vui đến thế. Khải Minh tỏ vẻ chán ghét, lau đi lau lại má của mình.

Xong xuôi, Hàn Kỳ vào lớp trước còn Khải Minh và Chu Y Y đi đằng sau

-'' Cảm ơn cậu chuyện hôm mấy nha''

-'' À. Không có gì đâu''

-'' Chuyện cậu nói thích tớ là như nào thế''

Sợ Y Y suy nghĩ nhiều nên Khải Minh đành giả bộ kiếm lí do -'' Mình đi vào lớp học thôi'' .

Trước đây chưa tiếp xúc nhiều với Chu Y Y nên cậu không hiểu rõ nhưng giờ đây gần như lúc nào cũng chạm mặt, ánh mắt của Khải Minh dành cho Y Y liền thay đổi khác thường . Cậu không thích vẻ đẹp bên ngoài mà cái cậu thích là vẻ đẹp bên trong, cậu ấy luôn dịu dàng, tốt bụng, chăm chỉ lại ân cần nữa. Luôn suy nghĩ đến cảm xúc của những người xung quanh. Đúng là dính phải tình yêu thì còn quan tâm đến người nào khác nữa đâu.

—————



Khi Linh Lan ,Tuấn Khang nhìn thấy Chu Y Y và Khải Minh đứng trước cửa lớp nói chuyện, một người đang lo sốt vó một người lại bình thản đến lạ thường.

Linh Lan vò đầu bứt tóc suy nghĩ không thôi '' chết rồi làm sao đây, cứ tình hình như này chắc chắn hai người kia sẽ về bên nhau. Thay đổi như thế không biết mình có bị kẹt lại ở đây không nữa. Thôi kệ vậy, đến đâu thì đến ''

Tuấn Khang đứng một bên nghe thấy hết tất cả. Lần nào cũng giống như lần đầu, luôn có câu hỏi muốn Linh Lan giải đáp thắc mắc.

-'' Cậu không phải là Mặc Linh Lan? Cậu là ai?''

Đột ngột nghe thấy câu hỏi này, Linh Lan đứng bất động mấy giây, liền lấy lại tinh thần:

-'' Cậu hỏi gì ngộ vậy, tôi… à không tớ là Linh Lan mà. Tớ suy nghĩ kĩ rồi, trước đây làm quá nhiều điều sai trái cho nên bây giờ phải tu tâm dưỡng tính. Tớ đang thay đổi để cho mọi người thấy Linh Lan này còn nhiều mặt tốt khác nữa'' nói xong tim đập thình thịch cầu mong cho tên này không nghi ngờ điều gì.

Thật không may từ đầu đến cuối Tuấn Khang sắp xếp các mảnh ghép vào và đưa ra nhận định rằng người trước mặt mình không phải là Linh Lan trước đây mà là Linh Lan khác biệt, chẳng qua chỉ giống gương mặt nhưng cách cư xử lại khác nhau.

Xong rồi cậu liền cúi thấp xuống mặt đối mặt với Linh Lan, nhìn chằm chằm vào một lúc chỉ cách khoảng vài cm mà thôi.

Linh Lan hơi sợ nhưng cũng không thể làm mất khí thế được:

-'' Cậu có ý gì?''

Tuấn Khang cười một cái rồi trở về trạng thái ban đầu, kể ra trêu đùa Linh Lan cũng thú vị. Xem ra cậu tìm được niềm vui mới rồi đây.

-'' Không có gì, Vào lớp thôi''

Nghe được câu trả lời, Linh Lan vừa đi vừa tự trấn an bản thân rằng'' không sao rồi. Tên này đần như thế chắc không biết gì đâu. Từ giờ phải cẩn thận mới được, hazzz khổ quá mà''.