Lâm Nam

Chương 69: Chương 69




Trong quán cà phê, Thạch Thanh Lâm vừa tiếp xong một nhà đầu tư.

Đàm phán tạm coi là thuận lợi. Anh nhẹ nhõm hẳn đi, cúi đầu, xoay xoay chiếc đồng hồ trên cổ tay.

Dây đeo màu trắng, bên trên đầy những hoa văn uốn lượn, là chiếc Đồ Nam từng vẽ cho anh.

Vừa rồi, lúc anh tiễn nhà đầu tư kia, đối phương còn khen chiếc đồng hồ này của anh, bảo rằng chưa từng thấy chiếc nào của hãng này trông như vậy cả, có lẽ là bản giới hạn.

Anh cười đáp: Đúng vậy, vợ tôi tặng đấy.

Toàn bộ tài sản đều dồn cả cho phiên bản mới, chẳng giữ lại chiếc đồng hồ nào, ngoài chiếc này, anh vốn vẫn cất giấu, nếu không phải là trường hợp quan trọng cần dùng đến, thì anh cũng chẳng nỡ lấy ra.

Trên mặt đồng hồ, kim giờ chỉ ba giờ chiều.

Đã bàn xong chuyện làm ăn, anh nên về rồi, nhưng vẫn nán lại, là vì ban nãy có một người không ngờ đến bỗng nhiên liên lạc với anh.

Anh gọi nhân viên phục vụ lấy thêm một cốc nữa, tiếp tục ngồi đợi, rồi lại nhìn đồng hồ, cuối cùng cũng có người đi tới.

Một người phụ nữ trung niên, ăn vận giản dị, dung mạo dịu dàng.

Là mẹ của Lê Chân Chân, thông qua công ty để tìm đến anh.

Thạch Thanh Lâm không rõ mục đích của bà, vẫn khách sáo đứng dậy chào hỏi, rồi mời bà ngồi xuống.

Tô Uyển không gọi cà phê, ngồi xuống mà trông dáng vẻ như đang mang nặng đầy tâm sự.

“Nếu là vì chuyện buổi biểu diễn hôm trước, thì cháu xin lỗi cô.”, Thạch Thanh Lâm mở lời trước, có lẽ vì chuyện riêng của mình mà làm ảnh hưởng đến buổi biểu diễn của Lê Chân Chân, nên bà ấy mới tới đây chuyến này.

“Cô đến không phải vì chuyện đấy, mà là vì Đồ Nam.”, Tô Uyển thoáng do dự, rồi mới nói: “Cô là mẹ đẻ của Đồ Nam.”

Thạch Thanh Lâm vừa bưng cốc cà phê lên liền lập tức đặt xuống, ánh mắt thoáng dao động, còn hoài nghi có phải mình nghe nhầm hay không, “Không trùng hợp đến thế chứ?”

“Cô cũng không ngờ là lại trùng hợp thế này.”, Tô Uyển ngập ngừng, rồi kể rõ mối quan hệ giữa mình với Đồ Nam và Lê Chân Chân, bà không muốn gây ra hiểu lầm cho anh.

Thạch Thanh Lâm nghe xong thì đã hiểu được đại khái. Trước kia, bà ấy đến một quốc gia nhỏ ở châu Âu, vào thời điểm đó, ở nơi ấy vẫn có khá ít Hoa kiều, mà bà ấy có thể quen được bố Lê Chân Chân cũng là vì thân phận đồng hương, phạm vi bất giác được thu nhỏ lại, tới giờ có thể gặp tại thành phố này cũng không có gì là lạ.

Anh chỉ đang nghĩ, hiện giờ Đồ Nam đang mang tâm trạng như thế nào.

Chỉ mấy tiếng trước, cô còn nói trên Wechat, rằng hôm nay cô rất vui.

“Hôm nay cô đến gặp cháu, là vì chuyện game của cháu, cô đồng ý với Nam Nam rồi.”, Tô Uyển nhìn anh một lượt từ trên xuống dưới, giống như đang xem rốt cuộc con người anh ra sao, một lúc sau mới lại nói tiếp: “Con bé nhìn thì lạnh lùng như thế, nhưng không ngờ lại có thể yêu cháu đến vậy, vì cháu, nó chấp nhận mở miệng gọi người đã vứt bỏ nó là mẹ.”

Thật ra Đồ Nam không hề muốn nhận bà, Tô Uyển có thể nhìn ra được, nếu không đã chẳng cảnh giác mà quay đầu bỏ đi. Ngay từ đầu, cô đã không có ý định nhận mẹ, vậy mà sau cùng vẫn gọi bà một tiếng “mẹ”.



Bao nhiêu năm qua chẳng hỏi han đoái hoài, như thể đã bốc hơi khỏi thế giới này, Tô Uyển không biết tiếng “mẹ” này của cô mang theo bao nhiêu uất ức và không cam lòng, vậy mà khi ấy cô vẫn mỉm cười.

Hai yêu cầu, một là vì bố, một là vì người đàn ông này, hoàn toàn không vì bản thân, dường như cô chẳng chút để ý bấy lâu nay mình đã sống như thế nào.

Lúc ấy, Tô Uyển hỏi cô: “Mẹ còn có thể làm gì cho con không?”

Đồ Nam đáp: “Không cần đâu, con đã nêu yêu cầu rồi, mẹ làm được thì cũng coi như bù đắp cho con, sau này hai mẹ con không gặp nhau nữa, không qua lại được thì đừng qua lại, con người con sợ phiền phức lắm, không thích thăm hỏi tới lui, huống hồ con với mẹ đều có cuộc sống riêng, mẹ sống rất ổn, con cũng không tệ, thế là đủ rồi.”

Đây là câu dài nhất mà cô nói, lúc nói, vậy mà trên gương mặt lại là vẻ tươi cười.

Cô càng cười, Tô Uyển lại càng chua xót, nhưng trước mặt cô thì vẫn kìm nén được, giờ nghĩ lại, càng nghĩ càng thấy dằn vặt, hai mắt ươn ướt.

Trước mặt bề dưới mà lại thất thố như vậy, Tô Uyển hít một hơi thật sâu, lúc lại nhìn sang phía đối diện, sắc mặt đã trở nên nghiêm nghị, “Cô biết Chân Chân cũng thích cháu, nhưng nếu cháu dám một dạ hai lòng mà có lỗi với Nam Nam, sau này cô tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cháu.”

Thạch Thanh Lâm nghe mãi mà vẫn không bày tỏ gì, tới tận lúc này mới khẽ gật đầu, “Chỉ dựa vào câu nói vừa rồi của cô, Đồ Nam gọi cô một tiếng mẹ cũng không phải là thiệt.”

Tô Uyển bị giọng điệu này của anh làm cho sững sờ, nhưng nhanh chóng điềm tĩnh lại được, hình như chỉ trong thoáng chốc thôi đã hiểu vì sao Đồ Nam lại thích anh như vậy.

***

Cuộc gặp gỡ này không quá dài, chừng ba giờ hơn bắt đầu, tới hơn bốn giờ thì kết thúc, gần một tiếng đồng hồ.

Vốn dĩ Thạch Thanh Lâm định về công ty, nhưng sau khi đến trạm tàu điện ngầm thì chuyển hướng, đi thẳng về nhà.

Vào tới khu nhà, có mấy người quen hay gặp chào hỏi khách sáo với anh, anh khẽ gật đầu thay cho lời đáp, rồi đi đến đầu cầu thang.

Không lên cầu thang, anh đứng ở bên ngoài, muốn hút một điếu thuốc đã rồi mới lên. Anh thò tay vào túi quần âu, móc bao thuốc lá ra.

Nhiệt độ hơi thấp, lúc ra cửa anh cũng không mang theo áo măng-tô, chỉ mặc áo vest, đứng ngay đầu cầu thang, lưng đón gió, nhưng vẫn không ngăn được cái lạnh.

Rít một hơi thuốc, trong đầu chỉ toàn nghĩ đến Đồ Nam, chẳng nếm được mùi vị gì.

Anh vốn tưởng hiện tại không thể cho cô được gì, thì ít ra vẫn có thể chăm sóc cho cô, không để cô chịu một chút ấm ức nào, nhưng giờ thì sao, vì anh, mà cô phải chấp nhận những chuyện này.

Anh kẹp điếu thuốc đưa lên môi, lại rít một hơi thật sâu, cái vị cay nồng xộc từ khoang mũi xuống cổ họng, hai ngón tay day day ấn đường, anh thầm cười nhạo chính mình: Đàn ông cái kiểu gì thế hả Thạch Thanh Lâm.

Đúng lúc này, một bàn chân kề ngay sau gót chân anh, khẽ khàng đá một cái.

Thạch Thanh Lâm ngoảnh đầu lại, Đồ Nam đứng ngay phía sau anh, chiếc khăn trên cổ quấn kín mít, nửa gương mặt bị che khuất, chỉ để lộ ra đôi mắt sáng ngời, trong tay xách theo một cái túi, đựng đầy thức ăn cô vừa mua.

Vừa rồi, từ xa đã trông thấy anh đứng ở đây rồi, cô đi tới, cố ý dùng chân đá vào gót chân anh.

“Sao không lên?”, giọng cô bị chặn trong lớp khăn, đuôi mắt khẽ cong lên, trông như vầng trăng lưỡi liềm.

Như thể chẳng có chuyện gì xảy ra cả, cô vẫn đang cười.

Thạch Thanh Lâm dụi bỏ điếu thuốc, vứt vào thùng rác, rồi quay sang xách túi thức ăn trong tay cô, “Đang đợi em.”

“Trùng hợp thế cơ à?”, cô hỏi.

Anh đáp: “Ừm, trùng hợp thế đấy.”

Chuyện trùng hợp trên đời này rất nhiều, vậy mà lại bắt cô phải gặp cảnh trái ngang nhất.

Cùng nhau lên lầu, tất cả vẫn như thường.

Vào nhà, Đồ Nam mang đống thức ăn vào bếp, lấy từng loại rau ra, chẳng mấy chốc lại vòng ra ngoài, là vì quên chưa cởi khăn.

Thạch Thanh Lâm nhìn cô bận tới bận lui, anh đi đến, duỗi tay ra cởi khăn giúp cô, nhân tiện kéo cô lại, để cô đứng gần vào mình một chút.

“Không có chuyện gì muốn nói với anh à?”, anh cúi đầu, nhìn xoáy vào mắt cô.

Đồ Nam ngẩng đầu lên, “Em thì có chuyện gì?”



Thạch Thanh Lâm gượng cười, rất muốn đưa tay áp lên má cô, nhưng nhớ ra đã đứng phơi gió lạnh cả buổi trời, nên lại thu về, “Em nghĩ kĩ lại xem.”

“Ừm.”, dường như cô đang nghiêm túc suy nghĩ, “Hôm nay mẹ em đến tìm em, chẳng phải chuyện to tát gì, hay ho đâu mà kể.”

Cuối cùng cũng nói ra, chỉ đôi ba câu dửng dưng đến vậy.

Anh giang tay ôm lấy thắt lưng cô, ghì cô vào sát người mình, bàn tay dùng lực rất mạnh, như muốn cho cô một bài học nhớ đời, “Hôm qua dạy em vẫn chưa đủ phải không, hôm nay đã biết rồi mà còn cố tình tái phạm.”

“Em có làm gì đâu.”, cô vẫn phân bua.

Thạch Thanh Lâm cười, đưa lưỡi qua mặt trong răng rồi lại thu về, từ cổ họng đến lồng ngực đều căng tức, thở dài một hơi, anh nhìn cô, “Đừng thế, Đồ Nam, em không biết anh xót ruột như nào đâu.”, anh đưa tay, áp lên sau đầu cô, khẽ ấn cô vào ngực mình.

Khuôn mặt Đồ Nam vùi vào hõm vai anh, kề bên vạt áo vest để phanh, đè lên lớp áo sơmi, mãi một lúc lâu, không có động tĩnh gì cả.

Nhưng Thạch Thanh Lâm có thể cảm nhận được, một mảng sơmi hơi âm ấm, bả vai cô khẽ run, anh liền thu chặt hai cánh tay lại.

Là thật sự đau lòng, cảm xúc dồn nén suốt hai mươi mấy năm ròng, anh mong cô có thể gột đi hết, đừng giữ trong lòng, coi như không có chuyện gì xảy ra. Vậy nhưng đó không phải người dưng nước lã, mà lại là người sinh ra cô.

Đồ Nam vẫn vùi mình vào lòng anh, trong đầu xẹt qua toàn hình ảnh của quá khứ, nhưng những chuyện liên quan đến mẹ, cô chẳng nhớ được gì. Bà ấy ra đi không lời từ biệt, mà cũng đến bất thình lình. Cô nghĩ: Không quan tâm nữa, ai nấy đều khỏe mạnh, bình an vô sự, chẳng có gì phải bận lòng cả.

Không bận lòng, nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi.

Hình như trước giờ cô chưa từng khóc nhiều như thế này, nhưng lại im bặt, Thạch Thanh Lâm cũng không nói gì, chỉ ôm cô như vậy, không làm phiền cô, để cho cô khóc.

Sau gần hai mươi phút, cuối cùng cô cũng ngẩng đầu lên, nhìn mảng áo sơmi ướt đẫm của anh.

“Dễ chịu hơn chút nào chưa?”, Thạch Thanh Lâm cúi đầu, nhìn đôi mắt đỏ hoe của cô, hàng mi cong vẫn còn ươn ướt, lại càng xót xa hơn.

“Anh cố ý khích em đúng không?”, cô khịt mũi, giọng hơi nghèn nghẹn, “Muốn thấy em khóc chứ gì.”

Anh bật cười, “Oan cho anh quá, anh đâu có nỡ.”

Một câu ngọt ngào gạt đi hết phiền muộn trong cô, khẽ đẩy anh ra, cô cũng hơi áy náy, “Em đi rửa mặt đây.”

Thạch Thanh Lâm buông lỏng tay, nâng mặt cô, cúi đầu hôn lên mắt cô.

Đồ Nam bất giác nhắm mắt lại, mí mắt vừa tê dại vừa ngưa ngứa, bờ môi anh vừa ấm vừa khô, hôn mấy cái liền, anh dừng lại rồi hỏi cô: “Có phải trước giờ chưa từng khóc không?”

Từng khóc, nhưng chưa từng khóc trước mặt người khác. Lần trước khóc ở bệnh viện vì bố, cũng là khóc thầm, nhưng cô không nói ra, “Không nhớ nữa.”

Anh hiểu nên không gặng hỏi nữa, thả lỏng tay ra, “Đi đi.”

Đồ Nam đi vào phòng tắm ngay trong tầm mắt anh.

Anh tháo đồng hồ xuống, cẩn thận cất vào túi áo, trong lòng thầm nghĩ: Chỉ lần này thôi, sau này sẽ không để cô phải khóc nữa.

***

Hai ngày sau, Đồ Nam gặp lại Tô Uyển.

Hai người chạm mặt ở trạm xe, Tô Uyển đến một mình, vẫn mặc chiếc áo dạ màu cà phê lần trước, xách theo một chiếc túi đen phổ thông, từ trên người không hề nhìn ra đặc điểm nào của người có tiền.

Đồ Nam cũng đến một mình, đây là việc đã giao hẹn từ trước.

Hai người cùng lên xe, đi về huyện.

Những chỗ phía trước đều kín cả, họ lách qua lối đi chật hẹp, bước về phía sau.

Tô Uyển ngồi cạnh cửa sổ, khẽ nghiêng người, quay mặt về phía cô, bà hỏi: “Bố con chuyển về huyện nhiều năm lắm rồi hả?”

Đồ Nam đáp: “Con vừa đến tuổi thành niên thì chuyển, về gần cơ quan bố.”



“Thế con…”

“Ở một mình.”, cô ngắt lời, liếc sang Tô Uyển, “Con không hư hỏng, cũng không sống lệch lạc, con rất ổn, mẹ không cần phải lo đâu, cũng không cần dằn vặt, đều đã qua rồi.”

“Chắc chắn rồi, bố con nghiêm khắc như thế, con làm sao mà hư được.”, Tô Uyển nói rồi cúi đầu, kéo kéo vạt áo.

Lê Chân Chân chuẩn bị về Mỹ, bà cũng sắp phải đi, hôm nay cố ý mặc lại đồ cũ, cũng bởi ôm chút lòng riêng, mong Nam Nam của bà sẽ có ấn tượng về bà sâu một chút.

“Nam Nam, nếu như, mẹ nói là nếu như…”, bà nhìn Đồ Nam, “Mẹ biết con không muốn làm phiền lẫn nhau, nhưng nếu như, ngộ nhỡ sau này có cơ hội, mẹ con mình có thể lại gặp nhau không?”

Ánh mắt Đồ Nam lướt qua bà, nhìn ra phong cảnh đang lùi dần về sau qua ô cửa sổ, mãi một lúc mới “ừm” một tiếng, “Nếu có cơ hội.”

Tô Uyển thả lỏng bàn tay đang nắm chặt lấy vạt áo, trên mặt hiện vẻ tươi cười.

Mất chừng hơn bốn mươi phút, xuyên qua những con ngõ nhỏ ngoằn ngoèo, hai người đi đến trước nhà Đồ Canh Sơn.

Cửa không khóa, còn mở hé một khoảng, là vì trước khi đến, Đồ Nam đã báo cho Đồ Canh Sơn biết.

Cô đẩy cửa, bước vào trong, lại quay đầu nhìn, Tô Uyển bước vào theo, đang quan sát một lượt cả khoảnh sân, vẻ mặt thoáng chút âu sầu.

“Vào đi.”, Đồ Nam vào nhà, biết mấy hôm nay bố cô nhiễm lạnh nên cơ thể không khỏe, đang nằm trên giường, cô đi thẳng đến trước cửa, gõ mấy cái.

Tô Uyển cũng đi tới.

“Vào đi.”, giọng Đồ Canh Sơn vọng ra.

Đồ Nam nhìn mẹ.

Tô Uyển đưa tay lên vén tóc ra sau tai, rồi đẩy cửa vào, “Canh Sơn, nghe nói anh ốm, tôi đến thăm anh đây.”

Cửa khép lại.

Đồ Nam xoay người đi vào bếp, nhìn thấy Phương Tuyết Mai đang đứng bần thần trong đó, đầu cúi gằm, cũng không biết là đang bận rộn gì, mà thật ra trên tay chẳng cầm thứ gì cả.

Cô bước vào, Phương Tuyết Mai trông thấy thì nở một nụ cười khô khốc, “Tiểu Nam, cháu xem, đáng ra dì nên tránh đi, nhưng còn chưa ra khỏi cửa thì hai người đã vào rồi.”

“Dì Phương.”, cô có thể nhìn ra được sự lúng túng của Phương Tuyết Mai, việc này là vì bố cô, nhưng nhìn thấy bà như vậy, trong lòng cô vẫn hơi áy náy, “Xin lỗi dì.”

Phương Tuyết Mai cười khổ, “Nói cái gì thế, mẹ cháu đúng là trong trăm người mới tìm thấy một, chẳng trách bố cháu lại nhớ nhung suốt từng ấy năm.”

Đồ Nam trầm mặc một lúc rồi bảo: “Thế nên vẫn nên để bố cháu buông bỏ đi thôi.”

Thứ cất giấu bao nhiêu năm, rồi cũng đến lúc phải lôi ra, đã qua cả rồi, nên buông thì buông đi thôi.