Lâm Nam

Chương 67: Chương 67




Thạch Thanh Lâm giẫm trên chiếc ghế đẩu, trong tay cầm một cái bóng đèn mới, xoáy vào chụp đèn treo trên trần nhà.

Đồ Nam chỉnh lại sofa, lúc ngẩng đầu lên nhìn, thấy tay áo anh kéo lên tận khuỷu tay, để lộ một nửa cánh tay, đôi chân dài giẫm trên mặt ghế đẩu, vạt áo bị nhấc lên, lộ ra một mảng thắt lưng, hình xăm sau eo thoắt ẩn thoắt hiện.

Trước kia nghe Phương Tuyết Mai nói, trong nhà con gái có thêm một người đàn ông sẽ khác ngay, cô còn không tin, giờ mới phát hiện ra đúng là khác thật. Anh tới ngôi nhà này, đến cảm giác còn thấy không giống trước nữa.

Vặn chặt bóng đèn xong, Thạch Thanh Lâm cúi đầu, vừa hay chạm phải tầm mắt của cô.

Đồ Nam nói: “Hình như em nhìn ra cảnh, một con phượng hoàng bay lạc vào tổ chim sẻ.”

Chỉ là lời nói đùa, nhưng bàn về nói đùa, mồm miệng Thạch Thanh Lâm luôn lợi hại hơn cô nhiều. Anh xuống khỏi ghế, đi tới, nâng cằm cô lên, chầm chậm cúi đầu, như đang quan sát cô từ những góc độ khác nhau, “Gì cơ, để anh xem xem con phượng hoàng này trông như thế nào nào.”

Cô không nhịn được phải đẩy anh ra, mà anh thì đã cười trước rồi.

Hai người cùng dọn nhà, từ khi rời khỏi nhà ông nội đến giờ vẫn cứ luôn tay luôn chân, giống một đôi tình nhân lần đầu về sống chung, quét dọn, làm vệ sinh, sắp xếp hành lý, từ trong ra ngoài, mãi vẫn chưa hết việc.

Không lâu sau, điện thoại của Thạch Thanh Lâm đổ chuông.

Đồ Nam tưới nước cho cây trầu bà ngoài ban công, từng nghe anh nhận nhiều cuộc gọi, nên chỉ cần nghe giọng điệu là biết An Bội đang gọi anh.

Quả nhiên, anh cúp máy liền bảo phải đến công ty một chuyến.

“Muốn đi cùng anh không?”

Cô đặt bình tưới xuống, đã định đi thay giày rồi, nhưng ngẫm nghĩ lại thôi, “Mọi người làm việc đi, lần sau em lại đến.”

Cô là tổng họa sĩ của phiên bản mới, giờ mà đến, gặp mọi người chẳng khác nào nhắc cho họ nhớ đến chuyện phiên bản mới, chi bằng không đi nữa.

Thạch Thanh Lâm nhìn cô, có lẽ cũng nghĩ ra, anh cười, ra khỏi cửa rồi rời đi.

Đồ Nam quay về phòng, dọn ra một chỗ trống trong tủ quần áo, đặc biệt dùng để treo âu phục của anh, lại ra phòng khách kê cao bàn trà lên, chuẩn bị chỗ cho anh dùng khi cần làm việc. Làm xong, cô nhìn lại căn hộ một lượt, từ hai năm trước, cô vẫn còn thương lượng với Phương Nguyễn để sơn lại nhà một lượt, sau đó vì bận rộn nên không quan tâm được nữa, kết quả là Thạch Thanh Lâm đến, lại nói thích dáng vẻ như thế này, cô lập tức gạt bỏ ý định ban đầu đi.

Có chuông báo Wechat, cô nhặt điện thoại từ bàn trà lên, cứ tưởng Thạch Thanh Lâm nhắn tin, mà nhìn thấy tên thì lại có chút bất ngờ, vậy mà lại là Lê Chân Chân.

Họ từng kết bạn Wechat nhưng chỉ nói chuyện đúng một lần, chính là lần cô hẹn cô ấy đến phòng múa, hôm nay là lần thứ hai.

Cô ấy muốn gặp mặt.

Đồ Nam hồi âm, cất điện thoại vào túi quần rồi đi lấy áo khoác.

Dù sao cũng có thời gian, gặp một lần cũng không sao.

***

Lê Chân Chân đang nghỉ tại khu nghỉ dưỡng của nhà cô ấy. Cô đi đến quầy lễ tân, nhìn đồng hồ trên tường, đã là một giờ năm mươi lăm phút chiều rồi, hỏi thăm nhân viên lễ tân thì mới biết cô ấy chưa về.

Thời gian đã hẹn là hai giờ, chắc hẳn trong lòng Lê Chân Chân tự nhận định Đồ Nam sẽ đến muộn. Cô hơi mất hứng, nhưng không ngờ vừa ngoảnh đầu lại thì đã thấy cô gái kia đi từ phía đối diện tới.

Cô ấy quá thu hút, dáng người cao gầy, khí chất cũng khác hẳn người bình thường, trong khách sạn đầy người ra ra vào vào, chỉ mỗi cô ấy là có nét mặt điềm đạm thanh tao, hai mắt đen láy sáng ngời.

Không những không đến muộn, mà còn rất chuẩn giờ, đúng giờ mới đến.

“Tôi còn tưởng cô sẽ không muốn đến.”, Lê Chân Chân nói.

“Không muốn đến thì tôi đã chẳng nhận lời cô.”, Đồ Nam kéo khóa áo khoác xuống, để lộ cằm ra, cô hỏi: “Tìm tôi có chuyện gì?”

“Ngồi xuống rồi hẵng nói.”, Lê Chân Chân quay người đi trước dẫn đường.

Đi về phía trước, bước vào nhà hàng của khách sạn, tìm một chỗ khuất ở bên trong, hai người ngồi xuống hai ghế đối diện.

“Bít-tết ở đây được lắm, muốn thử một chút không?”, Lê Chân Chân vừa giở thực đơn vừa hỏi.

Lúc này đã quá giờ cơm trưa, Đồ Nam lại không hề đói, “Không cần đâu, cô ăn đi, không cần để ý đến tôi.”

“Ăn một mình tôi ăn không trôi.”, Lê Chân Chân gập cuốn thực đơn lại, gọi nhân viên phục vụ đến, order một cốc cà phê rồi hỏi cô: “Uống gì?”

“Nước khoáng.”

Quả là một cô nàng lãnh đạm, lãnh đạm đến mức không nhìn ra được sở thích của cô. Lê Chân Chân gọi cho cô một cốc nước khoáng.

Trong vài phút, đôi bên chỉ ngồi như vậy, cùng đợi đồ uống.

Đồ Nam cởi bỏ chiếc áo khoác trên người, bên trong mặc một chiếc áo len trắng cổ tim, để lộ ra đôi xương quai xanh, tóc cô đã dài ra không ít, qua cả vai, phần mái hơi cong, rủ xuống hai bên má.

Trước đây nhìn quen dáng vẻ của cô trong khi làm việc, mà dáng vẻ lúc này, trong mắt Lê Chân Chân, thật sự là vô cùng cuốn hút.

Nhân viên phục vụ bưng đồ uống ra, Lê Chân Chân nhìn Đồ Nam bưng cốc lên uống một ngụm, đợi cô đặt cốc xuống rồi mới hỏi: “Cô có biết chuyện của Tiết Thành không?”

“Ý cô là gì?”, cô nhìn sang.

“Chuyện rút vốn, là do cậu ta giở trò đấy.”

“Biết đại khái.”, Đồ Nam biết được một chút lúc liên lạc với An Bội, Thạch Thanh Lâm vẫn không nói gì cả, cô cũng không hỏi.

Tình bạn giữa đàn ông với nhau, cô là phụ nữ nên không hiểu được, chỉ biết Thạch Thanh Lâm sẽ không nói quá nhiều về chuyện bị phản bội, nhưng trong lòng sẽ nhất định vạch rõ giới hạn, giống như với bố anh vậy.

“Có lẽ cô sẽ nghĩ là vì tôi, nên cậu ta mới làm vậy.”, Lê Chân Chân nói, cầm thìa khuấy cốc cà phê, “Thật ra không phải đâu, với Thanh Lâm, cậu ta luôn có cả sự ngưỡng mộ lẫn đố kỵ, chuyện của tôi với cậu ta, nhiều nhất cũng chỉ được tính là mồi dẫn thôi.”

Trong đầu Đồ Nam bỗng như có một thước phim tua lại những lần gặp Tiết Thành, có lẽ vì số lần họ nói chuyện không nhiều, nên cô vẫn nhớ rõ có một lần ở khách sạn, anh ta bảo mình ngưỡng mộ Thạch Thanh Lâm, bởi xuất thân và trí tuệ của Thạch Thanh Lâm đều chiếm ưu thế, làm gì cũng chưa từng thất bại, trong chuyện tình cảm cũng vậy.

Trong ấn tượng, anh ta cũng từng nói lời tương tự như thế mấy lần, là một người đàn ông tâm tính bất định, giờ ngẫm ra, trong khi còn qua lại với Thạch Thanh Lâm, có lẽ anh ta vẫn luôn mang theo tâm trạng vô cùng phức tạp.

“Sáng nay cậu ta đã đi rồi.”, Lê Chân Chân nhấp một ngụm cà phê, rồi nói tiếp: “Đi Canada, sau này chắc không về nước nữa.”

Đồ Nam khẽ gật đầu, tỏ ý đã biết, “Vậy xem ra, anh ta cũng chẳng đắc ý là bao.”, dù đã thành công khiến Thạch Thanh Lâm đổ ngã, nhưng lại không tận hưởng thành quả, có lẽ làm xong mới thấy hối hận, nhưng làm thì cũng làm rồi, hối hận cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

Lê Chân Chân không nghĩ sâu như cô, chỉ tiện thể tiếp lời: “Chắc thế.”, cô ấy không đi tiễn Tiết Thành, lúc anh ta gần đi, cô ấy chỉ gọi một cuộc điện thoại, không nói nhiều, vì vẫn còn giận, đi đến bước này rồi, đành nghe theo ý trời.

Cô ấy vẫn liên tục khuấy cà phê, quên cả uống, nói chuyện với Đồ Nam, cô ấy chỉ mải cân nhắc cách diễn đạt, không nghĩ được gì khác, cũng chẳng biết sao lại thế, rõ ràng tuổi tác không cách biệt là mấy, nhưng cô ấy vẫn cảm thấy mình không phải là đối thủ.

Được một lát, cô ấy mới lại hỏi: “Cậu ấy đang sống ở chỗ cô à? Tôi tìm cậu ấy mấy lần, nhưng đều không gặp được cậu ấy.”

“Nếu ý cô là Thạch Thanh, thì đúng là anh ấy đang sống ở chỗ tôi.”, Đồ Nam nói.

Thạch Thanh. Lê Chân Chân đột nhiên phát hiện ra, ngay cả một cách gọi tên thôi cũng thân mật hơn lúc cô ấy gọi Thạch Thanh Lâm, là vì không giống số đông, nên mới tỏ rõ sự đặc biệt. Cô ấy gác thìa xuống mép đĩa, “Hôm nay tìm cô, chính là vì chuyện của cậu ấy.”

Cô ấy nói xong lại nhìn sang phía đối diện, Đồ Nam đang nhìn cô ấy.

“Tôi biết.”, giữa hai người họ còn có thể vì ai được nữa, đương nhiên Đồ Nam biết, “Nói đi.”

Lê Chân Chân hơi sững người, bị lời nói của cô làm cho có cảm giác bị đảo chủ thành khách, “Cô không sợ tôi sẽ làm giống như trong phim, bảo cô rời khỏi cậu ấy à?”

“Dựa vào lý do gì chứ?”

“Dựa vào việc hiện giờ tôi có thể giúp cậu ấy, mà cô thì không thể, thứ cậu ấy đang thiếu là nhà đầu tư, là tiền.”

“Tùy cô thôi.”, Đồ Nam áp tay vào cái cốc thủy tinh, “Dù sao thì tôi cũng không có ý định rời khỏi anh ấy.”

Lê Chân Chân trầm mặc mất một lúc, mới cầm cái túi xách để ở bên cạnh lên, rồi đứng dậy, “Thôi vậy, đi theo tôi đi.”

Đồ Nam theo sau rời khỏi nhà hàng, hai người một trước một sau đi ra hành lang của khách sạn.

Trong lòng cô đã hiểu, những lời nói trước đó chỉ là râu ria lạc đề mà thôi, có lẽ bây giờ mới đến phần mục đích Lê Chân Chân gọi cô tới.

Lê Chân Chân đi đằng trước, bộ váy lông cừu trên người ôm trọn lấy cơ thể cao gầy của cô ấy. Chẳng mấy chốc Đồ Nam đã đi sóng vai cô ấy, đột nhiên cô ấy bảo: “Vừa ngưỡng mộ vừa ghen tỵ, tôi đối với cô, cũng gần như thế đấy.”

Đồ Nam hờ hững đáp: “Thế thì tôi vinh hạnh quá.”

Qua khóe mắt, Lê Chân Chân ngoảnh mặt về phía cô, nhìn một lát, cô ấy dừng lại, rút từ trong túi xách ra một thứ gì đó, “Qua xuân là tôi phải về Mỹ tham gia phỏng vấn cho Broadway, trước khi đi sẽ tổ chức một đêm diễn đặc biệt, nếu đồng ý, hai người có thể cùng đến.”

Đồ Nam dừng bước, cầm lấy, là hai tấm thiệp mời, thiết kế rất tinh tế, phông chữ màu đồng, còn thoang thoảng hương hoa lan. Mở ra xem lướt qua, thì ra là sự kiện do bố mẹ Lê Chân Chân tổ chức, mời bạn bè thân thích trong nước và các đối tác làm ăn thân thiết, xem như một lời tri ân trước khi cô ấy ra nước ngoài.

Cô cất đi, trong lòng thầm nghĩ, chẳng trách lại muốn gặp Thạch Thanh Lâm.

Tiến tiếp về phía trước là phòng tiệc, Lê Chân Chân đi tới cửa thì quay sang nói với Đồ Nam: “Ở trong là một người bạn của bố mẹ tôi, chuyên làm về đầu tư mạo hiểm.”

“Thế thì nên để Thạch Thanh đến.”, cô thò tay vào túi, thậm chí còn định gọi điện báo ngay cho Thạch Thanh Lâm.

“Cô đến chắc là có ích hơn.”, Lê Chân Chân gõ cửa, rổi đẩy cửa, bảo cô vào trong, “Tôi đứng ngoài này đợi kết quả từ cô.”

Đồ Nam bước vào.

Bên trong có một người đàn ông trung niên đang chờ sẵn, ngồi trên sofa, dáng người mập mạp, mặc áo khoác cực dày, thoạt nhìn trông rất giống một hình nộm. Thấy cô vào, người kia lập tức cười rồi đứng dậy khỏi sofa, sau đó mời cô ngồi xuống.

Hai người giới thiệu qua loa, Đồ Nam nhận danh thiếp của ông ta, nghe đối phương nói, chẳng mấy chốc đã hiểu ý trong lời của Lê Chân Chân. Thì ra người làm đầu tư mạo hiểm này lại thích sưu tầm đồ cổ và văn vật, gần đây đột nhiên lại rất mê bích họa, hai hôm nay vừa khéo dừng chân tại khách sạn này. Có lẽ là Lê Chân Chân đề cập đến chuyện đầu tư với ông ta, nên ông ta tìm hiểu tận gốc rễ rồi đề nghị được đàm phán với người vẽ bích họa là Đồ Nam.

Khách sáo mấy câu, đối phương đi thẳng vào chủ đề: “Tôi muốn bàn chuyện làm ăn với cô Đồ, tôi biết cô làm sao chép, thầy cô lại là Từ Hoài, bậc thầy nổi tiếng đấy. Thế này nhé, chỉ cần cô bán bức bích họa sao chép trong đội của ông ấy cho tôi, chuyện đầu tư rất dễ bàn.”

Đồ Nam cắn môi, có thế nào cũng không ngờ đối phương lại đưa ra yêu cầu này.

Đối phương tưởng cô đang cân nhắc chuyện tiền nong, “Yên tâm đi, giá cả tùy cô ra.”

Cô im lặng một lúc lâu, trong lòng thầm hiểu khoản đầu tư mà Thạch Thanh Lâm cần không phải là một con số nhỏ, bất cứ nhà đầu tư nào xuất hiện đều là một cơ hội, nhưng cuối cùng, cô vẫn từ chối: “Xin lỗi, tôi không thể đồng ý chuyện này được.”

Đối phương vốn đang rất hứng khởi, lại đột nhiên bị tạt một gáo nước lạnh thì lập tức biến sắc, “Tại sao?”

“Đấy là bích họa của tổ, không phải của mình tôi.”

“Thế thì sao, là do cô chép mà, cô âm thầm lấy đi thì ai mà biết được, về lại chép một bức y hệt chẳng phải là xong chuyện hay sao.”

“Thứ tôi chép là văn vật.”, Đồ Nam nói một câu xin lỗi, rồi xin phép ra về.

Lê Chân Chân vẫn đứng ở bên ngoài, nghe thấy tiếng mở cửa thì ngoảnh đầu lại, “Sao rồi?”

Đồ Nam khẽ lắc đầu.

“Xem ra tôi không nói sai mà, đúng là cô không giúp được cậu ấy.”, Lê Chân Chân quay về.

Đồ Nam thật sự rất muốn đồng ý với yêu cầu kia, nhưng nguyên tắc không cho phép, huống hồ đối phương chẳng mấy để tâm đến game. Chuyện này rất khó mà giải thích rõ được, người không làm bích họa, khó có thể hiểu được ý nghĩa và sự kiên trì trong quá trình ấy. Cô đi theo, bước chân rảo nhanh, chẳng mấy chốc đã đuổi kịp Lê Chân Chân, “Có thể nhờ cô giúp một chuyện được không?”

Lê Chân Chân quay đầu lại nhìn cô.

Cô nói: “Bất kể có thể giúp được anh ấy hay không, tôi vẫn muốn giúp anh ấy.”

***

Hôm ấy, Thạch Thanh Lâm từ công ty về nhà Đồ Nam thì đã tối mịt rồi.

Chưa bước qua cửa đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức, anh thay giày, đi tới trước cửa bếp, nhìn Đồ Nam đang bận rộn làm cơm.

Cô buộc gọn tóc lên, trên người đeo tạp dề in hình quả dứa, không biết tại sao cô lại thích kiểu tạp dề hoạt hình như thế này, chẳng hề giống hình tượng con người cô một chút nào, nhưng bất giác càng nhìn lại càng thấy đáng yêu.

Thạch Thanh Lâm không nỡ quấy rầy cô, cứ lẳng lặng dựa vào cửa như vậy. Với anh mà nói, căn hộ này đáng ra chỉ là một nơi dừng chân mà thôi, nhưng vì cảnh tượng bây giờ, bỗng lại giống một ngôi nhà thật sự.

Anh cắn chặt răng hàm, dựa vào hoàn cảnh hiện tại của anh, nào có thể đứng trước mặt cô mà nói đến chữ “nhà” này, chẳng thể cho cô được gì.

Đồ Nam tắt bếp, ngoảnh đầu lại, thật ra đã nhìn thấy anh từ lâu rồi, “Không biết anh thích ăn gì, em làm bừa thôi.”

Anh cười, “Em nấu gì anh ăn nấy, không kén chọn.”

Con người này rõ ràng không thích ăn ngọt, vậy mà mồm miệng lúc nào cũng có thể tuôn ra lời hay. Đồ Nam lại nghĩ đến chuyện mình từ chối nhà đầu tư ở khách sạn, cân nhắc một lát, vẫn là không kể cho anh nghe, chỉ đề cập tới chuyện thiệp mời của Lê Chân Chân.

“Em muốn đi thì anh đi cùng em.”, anh cởi áo khoác, đi đến cạnh bồn nước để rửa tay, giọng nói hòa cùng tiếng nước chảy, tất cả giao cho cô quyết định.

“Vậy thì hôm đấy đi cùng nhau đi.”, Đồ Nam nói xong liền quay đi chuẩn bị dọn cơm.

“Từ từ đã.”, rửa tay xong, anh lau bỏ nước, duỗi tay ra áp lên má cô rồi cúi đầu hôn.

Trước khi ăn cơm, nhất thiết phải hôn cô cái đã.

***

Buổi biểu diễn của Lê Chân Chân được tổ chức tại nhà hát kịch tốt nhất thành phố, thứ Sáu, tám giờ tối bắt đầu.

Hôm ấy Thạch Thanh Lâm phải đi đàm phán với mấy khách hàng, lúc cùng Đồ Nam vội vàng tới thì đã quá tám giờ, bước vào trong mà xung quanh tối om, chỉ còn lại ánh sáng trên sân khấu.

Đây là loại hội trường nhỏ, có thể chứa được khoảng mấy trăm người, nhưng vì buổi biểu diễn không công khai rộng rãi, nên thành ra lại là lớn, ấy vậy mà vẫn kín chỗ. Hai người tìm chỗ ngồi, ở hàng thứ năm, khá gần sân khấu.

Trên sân khấu, Lê Chân Chân đang múa, lúc này là một điệu múa hiện đại, tiếng nhạc dìu dặt bi ai, cô ấy nâng cánh tay lên, rồi chậm rãi gục xuống sân khấu.

Ngay sau đó là tràng pháo tay như sấm rền.

Ở hàng đầu tiên, có một đôi trung niên đứng dậy vỗ tay nhiệt liệt, có lẽ là bố mẹ của Lê Chân Chân.

Đèn trên sân khấu phụt tắt, Lê Chân Chân vào trong nghỉ ngơi và thay đồ, sau vài phút, một vũ khúc khác bắt đầu, cô ấy lại đi ra.

Đồ Nam thì thầm hỏi Thạch Thanh Lâm: “Anh biết bao nhiêu người ở đây?”

Anh ngoảnh đầu lại nhìn một vòng, rồi thấp giọng bảo: “Tối quá, không nhìn rõ, có mấy người từng gặp rồi, nhưng không thân quen.”

Cô nói: “Chứng tỏ người đến đây toàn người có máu mặt đấy.”

“Bao gồm cả anh với em?”, anh cố ý trêu.

“Đương nhiên.”, Đồ Nam chỉ lên sân khấu, “Chỉ cần anh gật đầu, thậm chí Lê Chân Chân còn không về Mỹ nữa, anh lập tức trở thành khách quý ở đây, là người có máu mặt nhất luôn.”

Tay Thạch Thanh Lâm vốn dĩ đang áp trên eo cô, liền dịch xuống mép cạp quần của cô, anh thấp giọng nói: “Hình như dạo này em ít bị dạy dỗ quá rồi đấy.”

Thắt lưng bị lòng bàn tay anh cạ nóng lên, cô đành phải ngậm miệng im lặng.

Cô biết tính anh, trước giờ anh luôn nói được làm được.

Không có ai biết những hành động đó của họ, trên sân khấu, vũ khúc vẫn đang tiếp tục, mà người bên dưới thì xem rất chăm chú.

Buổi biểu diễn này có hơi giống với buổi biểu diễn báo cáo. Trước kia khi còn học mĩ thuật, Đồ Nam từng đến xem sinh viên múa và sinh viên âm nhạc trong khoa nghệ thuật biểu diễn, cứ tới trước kỳ tốt nghiệp mỗi năm, là đều sẽ có những buổi biểu diễn tương tự, để tổng kết và báo cáo, trình bày kết quả học tập của mình. Cũng giống như trước khi cô tốt nghiệp, cũng phải triển lãm tranh của mình. Cô cảm thấy bố mẹ Lê Chân Chân thật sự rất có lòng, trước khi cô ấy ra nước ngoài, đã sắp xếp cho cô ấy một sự kiện như thế này.

Lê Chân Chân không mời bạn nhảy, từ đầu chí cuối chỉ múa đơn, những màn biểu diễn đã đi qua hơn một tiếng đồng hồ, tiêu tốn rất nhiều thể lực, lần này cô ấy nghỉ dài hơn, rèm trên sân khấu vẫn khép kín mít. Cho tới khi khách mời bên dưới bắt đầu rì rầm trong bóng tối, thì đèn mới được bật sáng trở lại.

Âm nhạc vang lên, Thạch Thanh Lâm ngẩng đầu.

Trước đó anh cũng có xem, nhưng chỉ là xem bởi phép lịch sự, chứ không hề xem kĩ càng. Mãi cho tới lúc này, khi điệu nhạc trong Kiếm Phi Thiên vang lên, Lê Chân Chân khoác bộ y phục của nhân vật Mị Ảnh trong game, màn hình lớn trên sân khấu đã được thay đổi, là một bức bích họa cực lớn, do Đồ Nam vẽ…

Đây chẳng phải thứ thuộc trường phái học viện, vô cùng mới mẻ, người bên dưới không ngừng thảo luận, ngay cả bố mẹ Lê Chân Chân ngồi ở hàng đầu cũng ngoảnh lại nói chuyện với những người khác.

Tiếp sau đó, mỗi một điệu múa đều dựa theo cảnh tượng trên bích họa, Lê Chân Chân thay những mấy bộ đồ, đều từ game mà ra. Những điệu múa này, hồi đó cô ấy đã biểu diễn trước mặt Đồ Nam, sau đó được vẽ vào bích họa. Trên màn hình chỉ có ảnh, từng cử điệu không đủ chân thật, nhưng nhân vật trong bích họa múa, người thật trên sân khấu múa, với khán giả bên dưới mà nói, thị giác bị kích thích cực mạnh.

Rèm được kéo lại, ánh đèn vụt tắt, rồi lại sáng lên, rèm mở, điệu nhạc bỗng vút lên, tấu một khúc cao trào, Lê Chân Chân xuất hiện cùng hai thanh kiếm.

Điệu cuối cùng, chính là điệu mà Đồ Nam bảo cô ấy sửa, múa kiếm.

Lê Chân Chân nhớ rất rõ từng động tác do mình biên đạo, không hề có sai sót, tại mỗi một điểm dừng, đều như hòa làm một với nhân vật trong bích họa trên màn hình.

Thật ra Đồ Nam chẳng nhớ được từng chi tiết của các điệu múa do mình vẽ, giờ ngẫm lại mới cảm thấy mình vẽ cũng không tồi. Có lẽ, hôm nào đó cô nên cho Từ Hoài xem được không nhỉ?

Trong lòng đang nghĩ ngợi vẩn vơ, thắt lưng cô bỗng bị nắm lấy, Thạch Thanh Lâm nhìn sang, thấp giọng nói: “Em bảo anh đến, thì ra là muốn anh xem cái này.”

Cô “ừm” một tiếng.

Hôm ấy cô nói với Lê Chân Chân, có thể giúp một việc được không, mà chính là việc này. Khách mời ở đây phần lớn đều là người có lai lịch không tầm thường, có lẽ sẽ là một cơ hội, nên những tiết mục cuối đã được đổi lại thành vũ khúc trong game, không biết có hiệu quả không, nhưng vẫn phải thử.

Cô muốn giúp anh, chỉ có một chút cơ hội thôi, nhưng cô cũng phải cố hết sức.

Tiếng nhạc dừng lại, kiếm thu vào vỏ, Lê Chân Chân khẽ thở gấp, cúi đầu cảm ơn.

Bên dưới vỗ tay rào rào không ngớt, có người còn lên sân khấu tặng hoa, theo thường lệ, cô ấy được mời phát biểu vài lời tổng kết.

Lê Chân Chân cầm micro nói đôi lời cảm ơn.

Màn hình sau lưng đang chiếu hình ảnh trong game, giống với những bức ảnh chụp bích họa kia. Đây đều là ảnh do Đồ Nam nhờ An Bội gửi cho, vốn dĩ An Bội còn tưởng cô muốn giữ lại làm kỉ niệm, khi ấy còn lén bảo cô đừng kể với Thạch Thanh Lâm, sợ anh biết lại buồn. Đâu có ngờ lại dùng vào việc này.

Trên sân khấu, Lê Chân Chân nói đến những điệu múa sau cùng, nhân thể nhắc tới Kiếm Phi Thiên, sau đó liền chuyển đề tài: “Tôi muốn mời tác giả của những bức bích họa này lên sân khấu, có liên quan đến game, cô ấy hiểu hơn tôi rất nhiều.”

Không ngờ là lại có một màn này, Đồ Nam nhíu mày, ngơ ngác mất vài giây, sau đó chỉ đành đi lên.

Thạch Thanh Lâm vẫn nhìn theo cô.

Ánh đèn trên sân khấu quá chói, Đồ Nam vừa bước lên phải nheo mắt một lúc mới thích ứng được, cô đi đến trước Lê Chân Chân, nhỏ giọng nói: “Trước đấy đâu có nói là có vụ này đâu.”

“Muốn tôi giúp cũng không có dễ thế đâu.”, Lê Chân Chân đưa micro cho cô, “Là ý tưởng của cô, cô tự hoàn thành nốt đi.”

Đồ Nam nhận lấy, chưa bàn đến việc có hoảng sợ hay không, nhưng bảo cô nói về bích họa còn được, chứ nói về game thì quá khó, nhưng nếu nói về bích họa, vậy thì rõ là lạc đề, mối đầu tư không phải là dành cho bích họa.

Dường như bên dưới có vô số ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào cô. Trong sự luân chuyển sáng tối của ánh đèn, có người đi về phía cô, vai rộng eo thon, trên người còn nguyên bộ âu phục chưa kịp thay, áo sơ mi cởi bỏ cúc đầu, dáng người thẳng tắp, anh bước qua mấy bậc thang đến chỗ cô, cầm lấy chiếc micro trong tay cô, “Vẫn nên để người chuyên nghiệp nói thì hơn.”

***

Trước khi về, Thạch Thanh Lâm đi tới hậu đài để cảm ơn Lê Chân Chân.

Thật ra Đồ Nam đã đặt hoa từ trước rồi, gửi đến bàn trang điểm của cô ấy. Lúc đứng trên sân khấu, đúng là cô ấy muốn gài bẫy Đồ Nam, thật muốn xem xem rốt cuộc cô nàng này có thể bình tĩnh đến mức nào. Nhưng anh xuất hiện, dường như cũng là chuyện nằm trong dự liệu.

Trước nay anh chưa từng chủ động tìm cô ấy, đây là lần đầu tiên, Lê Chân Chân cúi đầu, không tìm được lời nào để nói.

Thạch Thanh Lâm nói: “Hy vọng mọi điều thuận lợi khi cậu về Mỹ.”

Nói xong, anh rời khỏi khu hậu đài ồn ào.

Đồ Nam đợi ở bên ngoài nhà hát, đang nhắn tin Wechat với Phương Nguyễn.

Phương Nguyễn: Cô có ngốc không thế!

Phương Nguyễn: Nói là giúp anh Thạch, nhưng mà cái tiếng chắc chắn vẫn thuộc về người múa đấy.

Phương Nguyễn: Ngộ nhỡ anh Thạch cảm động quá lại nhìn trúng cô ta thì sao, thì cô chỉ có mà khóc!

Nói chuyện này với anh chàng, là vì muốn anh chàng giải thích với An Bội, vậy mà anh chàng lại nghĩ xa xôi đến thế.

Đồ Nam: Em tin anh ấy.

Nếu thật sự như lời anh chàng nói, băn khoăn cái nọ lo lắng cái kia, vậy thì còn giúp được gì nữa, cứ khoanh tay đứng nhìn cho rồi.

Phương Nguyễn: Con gái lớn không giữ được nữa rồi. T_T

Đồ Nam ngoảnh đầu lại, Thạch Thanh Lâm đã đi ra, trong tay cầm áo khoác.

Anh duỗi tay không ra, nắm lấy cánh tay cô, kéo cô đi xuống khỏi bậc thềm, đi về phía trạm tàu điện ngầm.

Vào trạm, lên tàu, cả đường không nói câu nào.

Nguyên một ngày ra ngoài bàn chuyện với khách hàng, vừa rồi lại trình bày nửa tiếng trên sân khấu, như đi tiếp thị, giọng anh thật sự đã bị quá tải.

Đồ Nam cũng không nói gì, là vì không nắm được tâm tư của anh, có lẽ là giúp không đúng chỗ, ngược lại còn gây ra phiền phức, chẳng qua là anh không tiện nói ra mà thôi.

Mãi cho tới khi có luồng gió cuộn vào trong tàu, anh mới hỏi một câu “Có lạnh không?”, sau đó hắng giọng, rồi cởi áo khoác choàng lên người cô, thì cô mới nhận ra là anh đã nói quá nhiều rồi.

Muốn để anh nghỉ, nên càng không nói chuyện với anh nữa.

Về tới nhà, mở cửa, cô thay giày rồi đi tìm cốc, định rót nước cho anh, có lẽ trong nhà có viên ngậm giảm đau họng.

Anh đóng sầm cánh cửa sau lưng lại, kéo cô về.

“Đừng làm gì hết.”, anh nói, lại kéo cô vào vòng tay, chặn ngang thắt lưng, bế bổng lên rồi cất giọng khàn khàn: “Anh phải dạy dỗ lại em cái đã.”

Trúc trắc kiểu gì đến cũng được, thất bại nào cũng có thể đón nhận, vẫn còn cô gái này đây, có lẽ do tích đức mới có được, anh cảm thấy cái gì cũng đáng giá.