Nó nằm trên giường cắn răng chịu đựng từng cơn đau kéo đến, chồng Nó bảo:
- Em nằm giường bên đó đi, anh nằm giường bên cạnh tranh thủ ngủ chút chứ lỡ khuya có gì còn có sức mà lo cho hai mẹ con…! Nói rồi anh nằm xuống giường trống bên cạnh.
Nó im lặng không nói gì…! Có thể là vì nghĩ cho chồng sợ anh mệt mỏi quá, cũng có khi là tủi thân chẳng buồn nói, giờ Nó chỉ mong sao mau chóng sinh xong để cơn đau này qua đi…! 10’ sau anh ngồi dậy khỏi giường vì tiếng kêu rên của Nó ngày càng lớn, Nó không còn biết trời trăng gì nữa… chỉ cảm thấy như cả thế kỷ đã trôi qua rồi mà vẫn chưa sinh được…!
- Anh … em đau quá… giúp em gọi bác sĩ…! Nó nói với giọng cầu xin đứt quãng. Mới hơn hai tiếng đồng hồ trôi qua mà Nó tưởng đâu sắp tận thế đến nơi. Chưa bao giờ Nó cảm thấy thời gian trôi qua lâu đến thế…!
Anh chạy sang phòng trực ban của bác sĩ, bác sĩ đi qua bảo:
- Sản phụ đừng gấp, khi nào cảm thấy đau mà xuất hiện cảm giác muốn đi ngoài, có cơn rặn theo từng cơn thì đến lúc đấy mới sinh được…! Nói rồi bác sĩ quay về phòng trực.
Thế là Nó tiếp tục chịu đựng cơn đau, khi chịu hết nổi Nó co quắp trên giường, hết co rồi lại duỗi thẳng người ngửa cổ lên trời bật khóc nức nở. Khi thì ném hết chăn gối xuống nền nhà, anh thấy Nó đau đớn mà không làm được gì hết…! Chỉ đành lẳng lặng đi nhặt lên chứ không nở trách móc, nhưng cứ nhặt lên là Nó lại ném xuống hết lần này đến lần khác. Lát sau lại đấm đá thùm thụp vào vách tường mong sự đau đớn ở tay sẽ khiến Nó nhanh quên đi cơn đau thấu gan thấy ruột này…! Anh thấy vậy vội vàng leo lên giường kéo tay vợ ôm chặt lấy, không để Nó tự làm thương chính mình hoặc là lo lắng làm phiền đến những bệnh nhân khác đang ngủ phòng bên cạnh…!
- Đừng đấm nữa vợ…! Anh ôm chặt không để cho Nó cựa quậy giãy giụa.
Nó được anh ôm mà khóc tức tưởi vì đau, lát sau lại thở gấp giọng gấp gáp nói với anh:
- Em mắc i* …!! ( Giờ phút này m dùng từ chân thật nha, đau đến tụt quần rùi thì để tâm gì đến chuyện nhân văn nữa 😅)
Thế là anh dìu Nó vô phòng vệ sinh, Nó ở trong đó một lúc rồi mà vẫn chưa thấy ra, anh lo lắng thò đầu vào thì Nó mếu máo nói:
- Em đi không được…! Chỉ thấy toàn máu thôi. Nó cúi đầu xuống nhìn trong bồn cầu.
Chợt một cô cùng phòng lên tiếng:
- Nó muốn đi cầu, là muốn rặn rồi đó…! Chạy đi kêu bác sĩ ngay đi…!
Anh nghe vậy thì hoảng, thêm nữa Nó nói ra máu nên vội chạy đi…! Nó ở trong nhà vệ sinh chợt nghe thấy “ bụp “ một tiếng dưới cửa mình. Và nước chảy ra ướt đẫm váy áo.
- Anh đưa em qua phòng sinh, bác sĩ bảo sẽ qua ngay…! Nói rồi anh dìu Nó ra ngoài, thấy hai chân Nó bủn rủn không còn sức lực để đi thì vội bồng Nó lên cố gắng chạy nhanh đến phòng sinh. Đặt vợ lên giường sinh xong anh bị hộ lý đẩy ra ngoài.
- Cởi quần ra đi…! Bác sĩ bảo Nó
- Em cảm thấy đầu nó sắp ra rồi bác sĩ ơi…! Nó làm theo lời bác sĩ vừa nói.
- Bình tĩnh, leo lên đây nằm xuống…! Bác sĩ phân phó.
Nó nằm xuống giường, bác sĩ vén váy lên quan sát rồi bảo:
- Từ từ, giờ tôi bảo chị rặn thì chị hẵng rặn nhé…! Em bé tụt đầu xuống rồi, không cần phải đè bụng. Cố gắng chút nữa là con ra thôi…!
“ Hai… ba., rặn …! Rồi, thở ra hít vào… 2,3 rặn …! Rồi, ra rồi không cần rặn nữa…”!
- Oe oe… ngoe…!! Tiếng khóc cất lên, kèm theo tiếng thảo luận của bác sĩ:
- Em bé hình như hơi nhỏ, có được 2,5kg không vậy…! Bác sĩ đưa bé cho hộ lý bên cạnh đem qua bàn cân và lau chùi sạch sẽ để mặc quần áo.
- 2,7kg bác sĩ ak…! Chị hộ lý bảo với bác sĩ rồi quay ra ngoài nói vọng ra
- Người nhà sản phụ Nguyễn Thị Hà Thu chuẩn bị quần áo sơ sinh cho bé và bỉm cho mẹ nhé…!
Anh ở ngoài nghe vậy thì chạy về phòng lấy bộ quần áo cho con và khăn quấn, tả lót…! Nhưng bỉm cho mẹ thì không biết là gì…? Số là lần trước khi sinh đứa đầu ở bệnh viện tư nên mọi thứ chỉ cần nộp tiền vô còn lại bệnh viện lo cả nên lần này anh cũng không có kinh nghiệm gì…? May mắn có bà cô ở cùng phòng đưa con gái đi sinh thấy vậy tốt bụng cho mượn một miếng…! Sau khi đưa đồ vào phòng sinh cho hộ lý anh kèm theo cái phong bì tỏ ý muốn cảm ơn bác sĩ và các hộ lý đã giúp cho vợ con anh được mẹ tròn con vuông. Sau đó được bồng con gái về phòng trước, nhìn con gái bé xíu trong vòng tay mà anh trào dâng niềm yêu thương vô hạn…!