Thiếu nữ đỏ mặt, ngây thơ nói ra lời hứa hẹn quan trọng nhất trong đời, nhưng biểu tình vạn phần chắc chắn.
Dụ Tư Dực đưa tay sờ sờ khuôn mặt thanh tú, hai người nhìn nhau nở nụ cười.
Nào ngờ chung quanh đã lấp đầy người xem náo nhiệt.
Dụ Thi Linh đứng trên cùng, bên cạnh nàng là vị Ma cơ vang danh, Hoắc Vô Ưu.
Nhìn chếch sang một chút là Ngộ Trúc và Minh Nguyệt, Minh Nguyệt vốn không thích giao thiệp với người ngoài, chăm chăm ỷ lại Ngộ Trúc, dù là thời khắc hỷ sự, cũng kéo cánh tay linh xà, không chịu nới lỏng.
Liên Tử U đứng một bên, ánh mắt lạc vào hồng tuyến trên cổ tay đôi uyên ương, phát ra hào quang hâm mộ.
Hai người này, thật đúng là trời sinh một đôi.
"Biểu tỷ, còn không mau dẫn người đi vào?"
Dụ Thi Linh nhịn cười không được, lên tiếng thúc giục.
Biểu tỷ và Tiểu Giản trải qua bao nhiêu cực khổ mới có thể bên nhau, không ai rõ hơn nàng, lúc này nhìn các nàng ôm ấp, trong lòng không khỏi vui mừng.
Hoắc Vô Ưu nghe ra ý vị hài lòng và run rẩy trong lời nói, quay đầu lặng lẽ liếc mắt nhìn, lại thấy người kia ẩn hiện thủy nhuận trong mắt, cuối cùng thu nhặt dũng khí, rút khăn tay từ tay áo bào đưa tới.
Nghe được âm thanh của biểu muội, Dụ Tư Dực và Giản Tùy Tâm hồi thần, bước ra khoảnh khắc ngọt ngào.
Lần này, thiếu nữ chưa từng lộ ra bất kỳ tư thái e thẹn nào, ngược lại, thoải mái cười cười với mọi người, chủ động tiến đến môi Dụ Tư Dực hôn một cái.
Cảnh tượng này, trong nháy mắt khiến mấy cái tiểu cô nương đỏ mặt.
"Chúng ta vào thôi!"
Dụ Tư Dực buông lỏng người trong ngực, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ, kéo người vào Dụ gia.
Nguyên Thư Nguyên Hoạ chờ sẵn ở phòng khách, trong tay nâng hai bộ giá y đỏ xinh.
Chỉ lỡ xẹt ngang tầm mắt, khuôn mặt Giản Tùy Tâm lập tức nóng đỏ.
So với bản thân, nàng càng muốn nhìn Dụ Tư Dực mặc hỷ phục ---
Dụ Tư Dực mặc hồng y, nhất định sẽ danh chấn tứ phương.
Hạnh phúc và chờ mong đều viết rõ trong con ngươi, người xung quanh nhìn ra nàng e lệ, dồn dập che miệng cười trộm, ngay cả Minh Nguyệt cũng bị bầu không khí này cảm hoá, khoé môi nở nụ cười.
Ngộ Trúc hài lòng thay ân nhân và khế chủ, lúc này cũng phát hiện người bên cạnh có chút không giống lúc trước, nội tâm khẽ nhích, rút tay ra khỏi bàn tay nữ hài, một mình đi đến góc tối.
Mấy ngày nay ở chung, Ngộ Trúc cảm thấy Minh Nguyệt ỷ lại nàng hơi thái quá, có lẽ, thiết nghĩ nên để nàng ta có cơ hội tiếp xúc với những người khác.
Ngộ Trúc cho là tốt, nhưng hài nữ bị nàng bỏ mặc trong đám người thì không nghĩ như vậy.
Dù trên mặt vẫn treo lên nụ cười đơn thuần, nhưng hai bàn tay giấu trong tay áo chăm chú cọ xát, móng tay sắc nhọn đâm thủng da thịt.
Chỉ tiếc biến hoá này quá nhỏ, Ngộ Trúc quan sát không rời nhưng vẫn không nhận ra.
Bị mọi người trêu đùa, thiếu nữ không muốn tiếp tục lưu lại đại sảnh, nàng không lo hai bộ giá y có điểm gì khác biệt, tùy tiện vơ đại một cái, đỏ mặt chạy về gian phòng.
Dụ Tư Dực nhìn theo, trên mặt chỉ còn nụ cười sủng nịch.
"Tiểu thư, cái này là của người."
Nguyên Thư đuổi theo Giản Tùy Tâm, Nguyên Hoạ lúc này cười nhẹ nâng giá y lên.
Hai vị tân nương tử trở về gian phòng, trang điểm thay y phục.
Bầu không khí ở đại sảnh một mảnh náo nhiệt, mọi người đều cuốn vào niềm vui sướng của hỷ sự, chỉ có một người, sắc mặt nghiêm túc, ánh mắt kéo theo chút ưu sầu.
"Sư tôn, có chuyện gì sao?"
Liên Tử U thấy biểu tình của Thích Hành Đạo cách xa bầu không khí, tâm trạng không tránh khỏi bất an.
Nàng không muốn những người khác phát hiện điểm dị thường, bèn cẩn thận ám chỉ sư tôn, hai người cùng nhau rời khỏi đại sảnh, đi đến hậu viện.
"Sư tôn, làm sao? Các nàng là nhân duyên trời định, hỷ sự này, sớm muộn sẽ cử hành..."
Quan hệ giữa Liên Tử U và Dụ Tư Dực không tồi, tối nay nàng thực lòng vui thay cho bằng hữu, nhưng vẻ mặt của Thích Hành Đạo, thật giống sắp xảy ra chuyện không tốt.
"Nhân duyên trời định?" Thích Hành Đạo nhíu mày, lập tức lắc đầu một cái, nói ra ưu lo: "Lúc nãy ta tính cho các nàng một quẻ, giống như ngươi từng nói, số mệnh Dụ Tư Dực vẩn đục, không rõ kiếp trước kiếp này, cho tới Giản Tùy Tâm, số mệnh thậm chí còn không có...Theo lý mà nói, một người không có mệnh cách, nhất định phải cô độc một đời, thế nào lại có đạo lữ?"
"Cái gì?!" Liên Tử U nghe Thích Hành Đạo nói xong, trên mặt tất cả đều là kinh ngạc, mặc cho nàng lục lọi hết thảy kiến thức trong đầu, cũng không biết phải giải thích hiện tượng này thế nào: "Nhưng hồng tuyến cũng là thật! Tại sao lại như vậy?!"
"Ta cũng không rõ, nên mới lo lắng thay cho các nàng."
Thích Hành Đạo chắp tay sau lưng, đưa mắt nhìn bầu trời xa xăm.
Lúc nãy, còn một câu, hắn chưa nói với Liên Tử U ---
Tối nay, chỉ e hôn sự này, không cách nào viên mãn.
Hắn thở dài một hơi, thu hồi ánh mắt.
Giống như muốn xác minh suy đoán của hắn, lúc này đại sảnh truyền đến một tiếng nổ lớn.
Gấp gáp lại mãnh liệt.
Hai người đứng đó chấn động, Liên Tử U không nghĩ nhiều, nắm trường tiêu trong tay muốn xông tới, Thích Hành Đạo lên tiếng ngăn cản.
"Chớ vội."
Chuyện nên đến, ắt phải đến.
Thích Hành Đạo vung tay ngăn vị đồ đệ kích động, chờ đến khi âm thanh trong sảnh lắng xuống, mới đem người đuổi tới.
Không được bình tĩnh như sư phụ, bất an trong lòng Liên Tử U càng mãnh liệt, nàng ló đầu nhìn vào đại sảnh, chỉ thấy ba nam một nữ đứng ở trung tâm, cầm vũ khí trong tay, nhìn qua liền biết không phải đến uống rượu mừng.
Dụ Tư Dực và Giản Tùy Tâm thân mang giá y, không kiêng kị, đứng ở phía đối diện.
"Những người kia..."
Bốn người khí thế uy nghiêm, tu vi cực cao, đạo sĩ thông thường tuyệt đối không thể so sánh.
Thích Hành Đạo không nhìn ra, bọn họ đến từ nơi nào, trong lòng dâng lên hiếu kỳ.
Mà Liên Tử U đứng bên cạnh, sắc mặt biến rồi lại biến.
Dưới ánh nhìn của trùng đồng, quanh thân những người kia lưu chuyển một luồng kim quang, vừa nhìn đã biết không phải phàm nhân, chỉ có thể ---
"Là Tiên quân Thượng giới!"
Lời còn chưa dứt, bốn người kia tập trung mở miệng khuyên bảo một người.
"Khinh Hồng, theo chúng ta trở về, Sùng Lăng Tiên quân sẽ không để ngươi ở lại chỗ này."
Người nói chuyện chính là nữ tử hôm đó chật vật rời khỏi Linh Hư Sơn - Lan Hề.
Mặc dù nàng biết rõ, bản thân và nữ nhân hồng y kia không còn cơ hội, nhưng tận mắt nhìn nàng ta bái đường với nữ nhân khác, một khắc đó, nội tâm không nhịn được chua xót khổ sở.
"Nếu ta nhất định thành thân với nàng thì thế nào?"
Đối mặt với bốn tôn tối cao, trên mặt thiếu nữ không chút e sợ, nàng đi lại nhẹ nhàng, đứng chắn trước người Dụ Tư Dực, nhìn từ góc độ của Lan Hề, chính là tư thế bảo vệ người thương.
Ba nam tử bên cạnh Lan Hề, nghe được lời này sắc mặt không hẹn mà cùng âm trầm.
Một người trong đó, giống như thủ lĩnh, chỉ thấy hắn giương mắt nhìn chung quanh một đường, con ngươi né qua một tia sát ý nhỏ đến mức không nhìn thấy, ngữ khí lúc nói chuyện, nồng nặc uy hiếp.
"Khinh Hồng Tiên quân, chớ trách chúng ta không nghĩ đến tình nghĩa khi xưa."
- -----------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Tạp kết cục, tạp không muốn không muốn