Thiếu nữ đứng tại chỗ, vẻ mặt thản nhiên lại bình tĩnh, càng khiến người ta đau lòng.
Dụ Tư Dực không nỡ, bàn tay nắm chặt hơi run rẩy.
"Ta vĩnh viễn ở bên cạnh nàng."
Bất luận, xảy ra chuyện gì đi nữa.
Một câu nói, truyền động lực lớn lao cho nữ tử, nàng nhìn người bên cạnh một chút, chỉ thấy mắt phượng tràn đầy chua xót và yêu thương, chớp mắt, trái tim thiếu nữ bị ngọt ngào lấp kín.
"Ta biết."
Giản Tùy Tâm làm sao có thể không biết, trên thế gian này, ngoại trừ Dụ Tư Dực, ai ai cũng sẵng sàng vứt bỏ nàng.
Nụ cười hồn nhiên, hồng vân kéo đến, giống như hoa Đào nở rộ, chờ người tới hái.
"Có cách nào tiêu trừ bùa chú hay không?"
Dụ Tư Dực nghe Giản Tùy Tâm nói xong, cuối cùng đã hiểu vì sao nàng không lo lắng chuyện đêm qua ---
Sùng Lăng cố ý đem thần cốt trói buộc hồn phù trao trả cho nàng, phỏng chừng chỉ chờ nàng hấp thụ vào cơ thể, đến lúc đó, hắn không cần động thủ, cũng dễ dàng tước đi tính mạng của nàng.
Trước khi nàng thu phục thần cốt vào người, hắn nhất định án binh bất động.
Nghĩ đến đây, Dụ Tư Dực có chút không hiểu, Giản Tùy Tâm từng nói, Sùng Lăng tu vi cực cao, tại sao hắn không trực tiếp ra tay? Đời trước mượn tay Tuần Thiên Tinh, kiếp này lại mượn thần cốt hãm hại nàng.
Năng lực có thừa, vì sao không dứt khoát động thủ? Hà tất phải mượn tay kẻ khác?
Dụ Tư Dực cau mày suy tư, trong đầu nhanh chóng hiện lên một suy đoán rợn người, chưa chờ nàng thoát khỏi kinh sợ, thiếu nữ cười cười đánh gãy tâm tư.
"Tất nhiên là có cách." Giản Tùy Tâm giơ bình sứ lên cao quơ quơ trước mắt nữ tử: "Trong này, là nước bọt Kỳ Lân."
Lời vừa nói ra, Dụ Tư Dực thoáng kinh ngạc.
Nước bọt Kỳ Lân không ngoại lệ, cũng là đồ tốt, chẳng trách có thể khiến bùa chú hiện hình!
"Ta sớm biết Sùng Lăng không đơn giản như vậy, vì thế sau khi thu được thần cốt, liền dùng nó thoa lên một chút, quả nhiên, có người động tay động chân..."
Thiếu nữ nói, bỗng ngưng lại, ánh mắt ngậm ý cười, nhấc bước đến gần Dụ Tư Dực, nhẹ giọng nói.
"Thực ra ta vẫn không biết phải làm thế nào, nhưng đêm qua, ta chợt nghĩ ra một cách, cách mà Sùng Lăng không lường tới được."
"Cách gì?"
Lúc nãy nàng nhìn thấy vết thương trên đầu Kỳ Lân không? Nàng đoán được nó từ đâu mà ra chứ? "
Dụ Tư Dực nghe vậy đầu lông mày càng nhíu chặt, năng lực Kỳ Lân Thượng cổ, nàng từng nếm trải, trên thế gian thứ có khả năng hoả thiêu để lại dấu vết, e chỉ có bản mệnh chân hoả Chu Tước --- Hoả Nam Minh Ly.
Nhưng Hoả Nam Minh Ly này, chỉ Chu Tước trưởng thành mới có thể khống chế, tiểu Tước nhi hiện giờ còn quá nhỏ, theo lý mà nói, không thể phun ra Hoả Nam Minh Ly.
Nội tâm có chút nghi hoặc, do dự một lúc, rồi đem suy đoán nói ra.
"Hoả Nam Minh Ly."
"Không tệ, chính là nó." Thiếu nữ nói xong, cười đẹp đẽ, đùa giỡn với người yêu: "Nói xem, Chu Tước này trước đây có chăng đã là hồn thú của nàng? Nếu không phải vậy, làm sao còn nhỏ như thế đã có thể tạo ra Hoả Nam Minh Ly?"
Ngữ khí thiếu nữ tuy không đúng đắn, nhưng lời nói ra không hẳn vô lí.
So với Linh thú thông thường, mối liên kết giữa Thánh Thú và Túc chủ càng sâu đậm hơn, nếu cùng lúc Túc chủ đầu thai chuyển thế, Thánh thú cũng sinh ra thực thể, khả năng rất cao Thánh thú sẽ một lần nữa giáng sinh vào Túc chủ.
Thí dụ như đời trước Thánh thú của Giản Tùy Tâm là Kỳ Lân, sau đó nàng chuyển thế, Kỳ Lân thông qua mẫu thân của nàng, lần thứ hai trở về bên cạnh nàng.
Điều này giải thích được, vì sao khi Giản Tùy Tâm còn là một tiểu hài, Kỳ Lân đã có khả năng tự do ra vào thân thể nàng.
Dù sao một khi đã chuyển thế, Túc chủ sẽ mất đi tất cả tu vi và ký ức, nhưng Thánh thú vẫn đặc biệt hơn vài phần.
Chu Tước vừa giáng thế không lâu, liền có khả năng không chế Hoả Nam Minh Ly, có lẽ nào, cũng vì theo đuổi Túc chủ mà một lần nữa giáng thế?
Dụ Tư Dực hiểu hàm ý trong lời nói thiếu nữ, gật đầu nói.
"Khả năng này không phải không có."
Thấy người yêu theo tiếng phụ hoạ, ý cười trên mặt thiếu nữ càng sâu, trong con ngươi vung lên một luồng sắc thái kiêu ngạo, phấn khích lấp đầy khuôn mặt.
"Thế nào? Có phải ta rất thông minh hay không?"
Dụ Tư Dực bất đắc dĩ cong môi cười cười, tay ngọc sờ sờ làn da trắng nõn thuận miệng khen một câu.
"A Giản của ta --- thông minh nhất, vì lẽ đó, nàng muốn dùng Hoả Nam Minh Ly...Tiêu trừ bùa chú ấn trên thần cốt?"
Giản Tùy Tâm không bỏ qua ý vị không chắc chắn trong lời nói của người yêu, vẫn biết biện pháp này có chút mơ hồ, nhưng nàng muốn thử.
"Không thể sao? Ta nghĩ rất lâu mới nghĩ ra được..."
"Không phải là không thể, chỉ là ta lo lắng Chu Tước còn quá nhỏ, Hoả Nam Minh Ly phun ra không đủ."
Lo lắng của Dụ Tư Dực hiển nhiên không dư thừa, Chu Tước có thể phun ra Hoả Nam Minh Ly, nhưng chỉ là một ngụm lửa nhỏ, nếu dựa vào ngần ấy Hoả Ly, còn không biết phải chờ tới ngày tháng năm nào mới triệt để thanh trừ bùa chú.
"Vậy phải làm thế nào?"
Biện pháp vất vả lắm mới nghĩ ra, liền như vậy bị phủ định, thiếu nữ không khỏi ủ rũ, khuôn mặt nhỏ lập tức xụ xuống.
Dụ Tư Dực lắc đầu, nàng suy nghĩ một chút, cuối cùng nói ra ý tưởng doạ người lúc nãy.
"Không cần quá lo lắng, trước hết, nàng nắm giữ thần cốt, Sùng Lăng tạm thời không dám động vào nàng, nói đúng hơn, là không thể."
"Lẽ nào nàng chưa từng phát hiện, bất luận là kiếp trước hay kiếp này, hắn chưa từng tự mình ra tay sao?"
"Kiếp trước hắn dựa vào Tuần gia, kiếp này hắn ỷ vào thần cốt, tu vi của hắn đã đạt tới cấp độ đỉnh điểm, mà nàng, công lực chỉ khôi phục được bảy tám phần, hắn muốn giết nàng, vì sao không trực tiếp động thủ? Lại nhất định phải rườm rà như vậy?"
"Nếu ta đoán không sai, e là --- hắn không thể tự tay đoạt mạng nàng."
"Ngàn năm trước Sùng Lăng một mực không buông tha, ôm lòng đố kị vạn phần, nàng có từng nghĩ ---
Nàng chính là người Thiên Đạo lựa chọn."
Tân Thần chủ tương lai.
Dụ Tư Dực là nữ nhân thông minh, điều nàng suy đoán, đều đúc kết từ những chi tiết nhỏ.
Chỉ sợ trên đời này, không còn người thứ hai, có thể thông suốt tâm tư Sùng Lăng như vậy.
Thời điểm mấy câu nói rơi xuống, nội dung thật trầm trọng.
Giản Tùy Tâm không hiểu, vì sao Sùng Lăng luôn nhắm vào nàng, có điều nàng chưa từng nghĩ đến nguyên nhân này.
Nhớ lại lời Lan Hề từng nói, người Thiên Đạo lựa chọn, chỉ Sùng Lăng biết rõ, lúc này nàng mới giật mình tỉnh ngộ.
Năm đó, nhiều tu sĩ muốn trốn khỏi Thượng giới nhưng không một lần thành công, nguyên nhân chỉ có một, bọn họ không có năng lực mở Thiên Môn.
Mà nàng, nhẹ nhàng đem Thiên Môn đẩy ra.
Cũng từ ngày đó, Sùng Lăng bắt đầu ám hại nàng.
Cho đến bây giờ, Giản Tùy Tâm mới minh bạch cái bí mật kinh Thiên Động địa mà Sùng Lăng nắm giữ --- trong số bán Thần Thượng giới, người có khả năng mở Thiên Môn, chính là Thần chủ Thiên Đạo lựa chọn, chủ nhân tương lai của trần thế.
Vì nàng là người đó, nên hắn mới không thể động thủ với nàng sao?
Sắc mặt thiếu nữ hơi đổi, ngàn năm trước, Sùng Lăng dùng đủ mọi cách dằn vặt nàng, chưa từng tự tay động thủ.
"Những chuyện này...Chỉ là suy đoán..."
Người Thiên Đạo chỉ điểm, không cách nào thoát khỏi vận mệnh an bài.
Nếu Giản Tùy Tâm thật sự là người này, há sẽ có một ngày, nàng thoát ly trần thế, tại trên chín tầng trời, trở thành Thần chủ vô dục vô cầu, tồn tại mãi mãi cùng Thiên cùng Địa hay sao.
Đây không phải thứ nàng muốn.
"Ta không phải Thần! Ta cũng không muốn làm Thần!"
Nhớ lại hậu quả phi thăng Thần giới, nhớ lại câu nói của Lan Hề, trong lòng thiếu nữ càng nôn nóng. 𝗧𝑟ải nghiệ𝓂 đọc 𝐭𝑟uyện số 1 𝐭ại + 𝗧𝗥u𝑀 𝗧𝗥U𝐘e𝙽﹒𝚅𝙽 +
Bán thần và người phàm muốn cùng một chỗ còn khó khăn, huống hồ, Thần và người phàm?
"Nếu cái gọi là Thiên Đạo một mực áp bức ta trở thành Thần gì đó, ta cũng không muốn đấu với Nó nữa, ta sẽ dùng hành động chứng minh cho Nó biết, Nó ắt đã chọn sai người!"
Thiếu nữ cấp thiết phản bác, Dụ Tư Dực vô cùng đau lòng.
Sớm biết người này luôn thiếu cảm giác an toàn, nàng không nên vô ý nói ra suy đoán, lần này, lại khiến thiếu nữ phiền lòng.
Nghĩ tới đây, Dụ Tư Dực lâm vào hối hận và tự trách, thở dài một hơi, cuối cùng ôm người vào lòng.
"Đừng sợ, ta ở đây!"
Dụ Tư Dực không quá lo lắng về chuyện này, nàng và Giản Tùy Tâm còn có một sợi hồng tuyến trói buộc, nhân duyên tuyến trời cao ban tặng, chứng tỏ Thiên Địa vun vén đoạn tình cảm của các nàng.
Thiên đạo sẽ không lật lọng, tạo ra nhân duyên tuyến đương nhiên phải cho các nàng sống cùng một chỗ.
Nhưng Giản Tùy Tâm trước nay luôn khịt mũi coi thường Thiên Đạo, thêm vào đó, khả năng cao nàng là người được chọn, lúc này lấy hồng tuyến để an ủi, không phải ý hay.
Cân nhắc điểm ấy, Dụ Tư Dực không đề cập đến, chỉ ôn nhu siết người vào lòng, dỗ dành ngọt ngào, hứa hẹn sẽ không bao giờ rời bỏ nàng, rốt cuộc mới làm thiếu nữ giảm bớt lo lắng.
"Ta mặc kệ xảy ra chuyện gì, nàng không được phép không cần ta!"
Thiếu nữ sưng mặt uy hiếp, mặt mày có chút tái nhợt, làm người nhìn đau lòng, tuy ngữ khí hung tợn, nhưng không có nửa phần khí thế đáng sợ, trái lại ẩn hiện nỗi sợ không nói nên lời.
"Ừm, ta hứa."
Dụ Tư Dực nghe xong, vừa khó chịu vừa buồn cười.
Tiểu cô nương trong lồng ngực quá choáng váng.
Thành Thần, là việc hết thảy tu sĩ mơ mà không được, ngay cả Sùng Lăng - kẻ đầu tiên bước lên con đường tu đạo, cũng không cưỡng lại sự mê hoặc của nó.
Chèn ép tu sĩ Thượng giới, ẩn giấu Thần chủ được chọn, ngàn năm trước ủ mưu hãm hại Giản Tùy Tâm, cho đến nay, chưa từng từ bỏ.
Mà nàng, chỉ sợ Dụ Tư Dực không cần nàng.
Thực sự là đại ngốc, khiến người ta cảm động.
Chóp mũi đột nhiên chua xót, viền mắt hơi đỏ lên, Dụ Tư Dực cười khổ, nhẹ nhàng mở miệng.
"Ta còn sợ nàng --- không cần ta đây!"
"Không cho nói lung tung! Ta sẽ giận! Vất vả bao nhiêu mới có thể ở bên cạnh nàng, làm sao lại không cần!"
Đắng cay hai đời, mỗi một chuyện, Giản Tùy Tâm đều nhớ rõ rõ ràng ràng.
Hạnh phúc không dễ có được, mới khiến người đời thêm phần quý trọng.
Đối với nàng, trên thế gian này, không ai, không thứ gì quan trọng bằng Dụ Tư Dực.
Thành Thần cái gì? Nàng không để ý, cũng không quan tâm.
Cùng người mình yêu thanh thản sống hết quãng đời còn lại, mới là giấc mơ nàng dành cả đời theo đuổi.
"Được, không nói."
Dụ Tư Dực cười cười, đưa tay vỗ vỗ trên lưng thiếu nữ.
Các nàng đứng trước nhà trúc chăm chú ôm nhau, không để ý, cách đó không xa, một nữ nhân khí chất cao nhã, dung mạo tú lệ vô song, thu hết thảy động tác thân mật kia vào trong mắt.
- ----------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Không nên hốt hoảng...
Sư tôn thân phận thật sự cũng rất trâu phê...
Hai người đều không phải người bình thường...