Trên đường đi, trong anh cứ miên man nhớ về người con gái với nét đẹp thanh khiết và cả nụ cười của đứa con trai lúc qua đời ngay trong lòng bàn tay anh. Cảm giác thật khó tả, anh hiểu được rằng nhờ thiền định mà anh đã tháo gỡ được nút thắt cho cả 2 người. Dẫu rằng luyến tiếc thương đau phút giây biệt ly cũng phải chặt đứt tiền kiếp trong quá khứ để sống cho hiện tại phía trước. Nếu chúng ta còn dính mắc và chấp niệm dù là nhân duyên hay nghiệp duyên thì cũng phải chọn một chữ "buông". Không ai có thể thay đổi được quá khứ, nhưng hiện tại và tương lai là do ta tu dưỡng. Nợ duyên thì phải trả, dẫu có không muốn cũng không thể trốn tránh được. Phải đối mặt và đón nhận dù là điều xấu hay là điều lành, bởi vì có như thế thì tâm thức và sự trí huệ sẽ mở. Anh tự an ủi mình và thấy lòng nhẹ nhàng hơn, dẫu trong khoé mắt vẫn cay cay và nét mặt thanh tú ấy vẫn còn vương nỗi buồn.
Bất chợt tay lái anh loạng choạng do phải bẻ lái tránh gấp một cô gái đang mải mê dán mắt vào cuốn sách cầm trên tay. Cô ấy đi qua đường nhưng quên rằng mình đang bước trước đầu xe oto, cũng may là anh đang lái xe tốc độ rất chậm. Anh liền vội bước xuống xe để xem cô gái có bị va chạm và thương tích gì không, vẻ mặt hớt hải của anh đã khiến cho cô gái có chút ái ngại. Cô gượng cười, miệng lí nhí nói em xin lỗi, em không sao. Nghe được câu nói ấy, trái tim anh như hô hấp trở lại, đúng là quá nguy hiểm. Anh không nổi giận với cô gái mà đổi lại tự trách do mình lơ đãng trong lúc lái xe. Anh dìu cô gái đứng thì bỗng cô ấy nhận ra mình bị đau ở chân, khiến cô không thể đứng vững, cô ngã quỵ vào vai anh, hai tay vội chụp lấy hông của Quang Tường như thể tìm một điểm tựa giữ thăng bằng. Lúc này theo phản xạ, anh đưa tay vòng qua eo cô gái để giữ chặt nàng, anh quan sát xuống chân thì thấy 1 bên chân có vất xước chảy máu, có vẻ bị bánh xa anh xém qua, may mà chỉ cán lên đôi guốc cô ấy. Anh ngồi xuống tỉ mỷ kiểm tra thì phát hiện chân cô đã bị bong gân, anh liền bế xốc cô ấy lên xe và nhẹ nhành với qua người cô để đeo dây an toàn cho cô ấy. Lúc này hai gương mặt lướt khẽ qua nhau trong khoảng cách chỉ đúng 1 hơi thở, cảm giác trong anh có chút bối rối và