Làm Cha Xuyên Không

Chương 11: Phút Giây Tương Phùng Là Lúc Phải Chia Li




Có lẽ Ông Trời đã thử thách tình yêu và sự thuỷ chung của những người yêu nhau sâu đậm. Người ta thương nói tình yêu quá đẹp sẽ khiến cao xanh oán ghen, sẽ gặp nhiều trắc trở để thử thách tình yêu đó có thực sự sắc son. Thì bây giờ Quan Tường mới hiểu rõ được rằng bề ngoài anh lạnh lùng không bao giờ muốn kết hôn với bất kỳ cô gái nào, không phải là vì anh sợ hôn nhân mà là sâu thẳm nơi trái tim anh đã có bóng hình của một người con gái tiền duyên. Có lẽ bây giờ anh mới tin trên đời này có 3 chữ "Duyên Tiền Định". Lúc này mọi hình ảnh yêu thương, người con gái này anh đã từng yêu đến từng mùi hương, sợi tóc. Mọi thứ thuộc về cô ây anh đều yêu. Giờ đây họ đang đối mặt cùng nhau, yêu thương lại tràn về, không gian như đứng lại, để họ có thể nhìn nhau được rõ hơn. Họ sợ rằng chỉ một chuyển động nhỏ cũng có thể làm tan biến mất cái hình ảnh của đối phương, họ sợ lại một lần nữa xa cách. Đã khó khăn lắm mới có thể gặp lại nhau, phải đợi 100 năm để có thể tương phùng, thì họ cũng đủ biết rằng thời khắc họ phải xa nhau cũng đã đến. Bởi vì điều mà anh quay lại nơi đây chính là để tháo gỡ mối nhân duyên cho cả 2 mẹ con cô ấy, vì một lòng sắc son đợi chờ mà cô ấy đã phải chấp vào lời ước hẹn, chấp vào sự chờ đợi và cả sự oán hận. Nên cô ấy đã bị giam trong chính sự mê chấp không buông của mình. Vì cô ấy cho rằng kể từ lúc chàng trai từ biệt lên kinh ứng thí, không mộ t lần quay lại tìm nàng, có lẽ chàng đã phụ tình và tham vinh hoa phú quý. Nàng đâu ngờ rằng chàng đã bỏ mạng trong cô đơn lạnh lẽo đơn độc nơi hang sâu vực thẳm.



Còn Chàng vì tình yêu còn dang dở, vì lời hứa còn chưa làm, vì sự khắc khoải không an về nàng nên đã in theo dấu ấn ấy để kiếm tìm người con gái ấy nên đã bao lần con tạo xoay vần, luân hồi sinh tử vẫn khắc sâu và kiếm tìm mãi hình duy nhất một người thương.



Thật cảm động và xót xa biết bao, có lẽ cũng rơi nước mắt xót xa cho đôi trai gái này đã yêu nhau đậm sâu mà khiến cả trời xanh cảm động mà mở lối cơ duyên cho họ tương phùng một lần, cho họ được viết tiếp câu chuyện tình yêu và tháo gỡ mọi tơ vương để có thể giải thoát và bước tiếp cho cuộc đời mình.

Khi 2 con người yêu nhau giờ đây đứng trước mặt nhau, mà không nói nên lời, nước mắt họ tuôn rơi, trái tim họ đau đớn vì họ đã lạc mất nhau quá lâu rồi, và giờ đây lần gặp lại này họ đã hiểu được đối phương đã yêu mình một tình yêu cao đẹp đến dường nào. Đôi mắt ngấn lệ, họ nhìn nhau mỉm cười, lời nói qua ánh mắt đã chan chứa bao yêu thương ở trong đối mắt ấy, bất chợt một sự rung lắc mạnh, trước mặt Quang Tường là cánh cửa vô hình đã mở, cả hai đều nhận thức được đó là con đường đưa anh quay lại với thời hiện đại. Anh cũng biết rằng nếu bỏ qua cơ hội này thì mãi mãi anh sẽ ở lại chốn này, nhưng nếu bước đi thì làm sao đành lòng để lại người vợ mà anh yêu hơn cả bản thân mình. Ngay lúc họ đưa bàn tay khẽ chạm qua nhau, quyết hướng về nhau và mãi không xa rời, Quang Tường quyết sẽ vì nàng mà ở lại, bởi vì anh không thể sống thiếu nàng, nếu quay về hiện tại mà thiếu bóng dáng nàng thì cuộc đời anh cũng vô nghĩa, Nhưng chuyện tình là do ông trời quyết định, nhân duyên đã định, không thể chìu lòng người. Mọi chuyện đều phải có hồi kết, thế nên chính lúc này anh nhìn thấy rất rõ đôi bàn tay chưa rời, nhưng linh hồn và thể xác cô ấy tan biến như một làn khói trắng mờ dần mờ dần, anh chỉ kịp nhìn thấy nụ cười dịu hiền và đôi mắt nói lời từ biệt với anh. Anh hiểu rằng mọi chuyện trên đời này khi có mở đầu sẽ luôn phải có kết thúc. Anh hẹn với nàng là nhất định anh sẽ tìm nàng dẫu có bao lâu, bước qua cánh cửa xuyên không, anh dần dần cảm nhận được tư thế ngồi thiền của mình, cảm nhận được hơi thở vào ra trong cơ thể. Anh dần dần mở mắt, ánh nắng len qua tán lá xuyên qua thân thể khiến anh cảm nhận được sự ấm áp trở lại. Nhận ra xung quanh mình vẫn là những người bạn cũ, nét mặt họ lo lắng tò mò vì không biết chuyện gì đang xảy ra trong lúc hành thiền khiến Quang Tường chảy 2 hàng nước mắt, nét mặt ưu buồn khiến mọi người không dám lên tiếng. Trở lại với hiện tại Quang Tường vẫn nhớ rất rõ chuyện gì xảy ra nhưng anh không kể cho họ, mà chỉ vội đứng bật dậy, có lẽ anh mong muốn đi tìm vị sư phụ của mình để hỏi cách tìm lại cô gái ấy. Anh từ biệt mọi người và cáo từ cùng với Hiểu Thanh bước lên xe rời bánh, trong tâm tư anh đang suy nghĩ rất nhiều về chuyện đã xảy ra, lúc này chỉ duy nhất một điều khiến anh nghĩ cách gặp lại cô gái ấy dù phải trả giá bằng bất cứ thứ gì.