Làm Bạn Giường Với Đối Tượng Liên Hôn

Chương 121: Cơm tất nhiên





Tô Điềm mấp máy môi lại nói tiếp: "Không cần phải thêm gánh nặng cho những đồng nghiệp khác, mọi người ai cũng bận lắm rồi.”

Ý là nếu như cô không làm thì việc của cô sẽ phải chia ra cho những đồng nghiệp khác làm hộ.

Chị Maia nhìn cô một cái, nhíu mày, không lên tiếng.

Thấy Tô Điềm kiên trì như vậy thì Quý Sở Yến cũng không miễn cưỡng nữa, đồng ý cho cô đêm đó xuất viện về nhà.

Ngày hôm sau, mặc dù vẫn còn hơi một, nhưng Tô Điềm vẫn đến công ty.

Tiết tấu chậm lại, thời gian trôi qua nhanh hơn, giữa những ngày tháng bận rộn đó, đêm giao thừa chẳng biết đã tới từ lúc nào.

Thành phố S có lệnh cấm đốt pháo nên ngoài đường không còn nghe thấy tiếng pháo nổ nữa

Nhưng mọi gia định vẫn chú trọng việc đoàn viên. Chỉ là mấy người giúp việc đều đã về quê ăn tết, thế nên ba người Tô Nghị, Phương Tử Như và Tô Điềm mắt lớn nhìn mắt nhỏ, cuối cùng quyết định tự làm sủi cảo đón năm mới.

Tài nghệ nấu nướng của bà Phương chỉ được gọi là tạm được, còn Tô Điềm và Tô Nghị thì chẳng ra làm sao cả. Một nhà ba người bận rộn từ sáng đến tối mới miễn cưỡng chuẩn bị xong nguyên liệu để gói.

Lúc điện thoại reo lên, Tô Điềm vẫn còn đang tức giận vì một chiếc sủi cáo cứ gói lại vỡ.

Nhìn thấy người gọi tới là Quý Sở Yến, cô nhanh chóng nhét chiếc sủi cảo rách nát vào tay cha mình, sau đó lập tức nghe điện thoại.

"Điềm Điềm" giọng nói của Quý Sở Yến nghe như thác nước chảy réo rắt, có thể nghe ra được tâm trạng của anh không tệ: “Bây giờ em có ở nhà không?"

Tô Điềm vô thức gật đầu: “Có, sao thế?”

“Anh đang ở dưới nhà em”

Tô Điềm ngẩn người, lập tức chạy ra ban công nhìn xuống.

Cô dựa vào lan can nhìn xuống bên dưới, quả nhiên nhìn thấy chiếc xe quen thuộc của Quý Sở Yến đang đỗ dưới nhà. Quý Sở Yến mặc chiếc áo khoác màu xám, đang thản nhiên dựa lên cửa xe.

Anh ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tô Điềm thì khẽ mỉm cười:"Có muốn tới nhà anh xem bản pháo hoa không."

Thành phố S bị cấm đốt pháo, nhưng ở ngoại thành thì không sao, thế nên nếu đứng ở trong đình viện nhà họ Quý thì có thể thấy bản pháo hoa rõ ràng.

Tô Điềm không chút do dự trả lời: “Muốn.”

“Nhưng mà..."

Tô Điềm quay đầu nhìn cha mẹ đang làm sủi cảo, cảm thấy hơi không biết phải nói thế nào.

Cô không nỡ bỏ mặc cha mẹ, chạy đi xem pháo hoa đêm ba mươi thế này.

Cho dù ngoài miệng Tô Nghị và Phương Tử Như sẽ không oán hận gì, nhưng trong lòng cũng không tránh được cô đơn quạnh quẽ.

Quý Sở Yến giống như là nhìn thấu được tâm tư. của cô, anh khẽ cười một tiếng: “Nghĩ gì thế? Tất nhiên là phải đưa bác trai bác gái đi cùng rồi, cha mẹ anh cũng muốn đón tết cùng bọn họ”

Nghe vậy, đôi mắt của Tô Điềm sáng lên, nhưng cô vẫn không dám tự mình quyết định: “Vậy để em hỏi ý kiến cha mẹ đã”

Quý Sở Yến: "Ừm, em hỏi đi”

Sau khi cúp điện thoại, Tô Điềm chạy vào trong phòng, chấp tay sau lưng đi đến bàn ăn.

Cô ho nhẹ một tiếng, thử thăm dò mở miện, “Khụ... À thì... Cha mẹ, Quý Sở Yến đang ở dưới lầu. Anh ấy bảo con hỏi cha mẹ một chút, xem cha mẹ có muốn tới nhà họ Quý ở ngoại thành xem bần pháo hoa không?”

Phương Tử Như đang cố chỉnh lại hình của mấy chiếc sủi cảo, Tô Nghị thì đang lấy thìa múc nhân bánh, hai người nghe vậy thì động tác trên tay đồng loạt dừng lại.

Tô Điềm không biết ý cha mẹ minh thế nào, vô thức siết chặt hai tay lại.

Sau vài giây im lặng, bà Phương lập tức ném chiếc sủi cảo trong tay xuống, phân phó Tô Nghị “Nhanh nhanh nhanh, dọn dẹp một chút”

Tô Điềm ngơ ngác: “Sao lại...”

Bà Phương mặt mày hớn hở nói: “Mang cả sủi cảo sang bên đó”

Mười phút sau, Tô Điềm xuống lầu trước. Quý Sở Yến vừa nhìn thấy cô thì đã nhanh chân bước tới, nắm lấy tay cô.

Bàn tay to lớn của anh bao bọc lấy bàn tay nhỏ bé của cô, Quý Sở Yến vô thức nhíu mày: "Sao không mặc thêm quần áo vào? Tay em lạnh quá”

Tô Điềm lắc đầu, cười nói: “Tay em cứ đến mùa đông là sẽ lạnh như vậy, có mặc bao nhiêu quần áo thì cũng vẫn lạnh thế thôi”

Quý Sở Yến còn muốn ôm cô kề vai nói nhỏ, lại nghe thấy một tiếng ho nhẹ, phá vỡ bầu không khí ấm áp này.

Tô Nghị xách theo hai chiếc hộp giữ ấm, trên người mặc áo lông rất dày, thân hình thẳng tắp, lông mày rậm hơi nhíu lại: "Tiểu Quý, cháu đỗ xe ở đâu?”

Nghe thấy tiếng của Tô Nghị, Tô Điềm lập tức đỏ mặt rời khỏi vòng tay Quý Sở Yến. Anh nhanh chóng tiến lên một bước, đón lấy hai chiếc hộp trong tay Tô Nghị, mỉm cười: “Bác trai, để cháu cầm cho.”

Tô Nghị cũng không khách khí, thản nhiên đưa hai chiếc hộp cho anh.

Quý Sở Yến cười cười, đi về phía xe của mình. Mặc dù anh xách theo hai chiếc hộp, nhưng dáng đi vẫn vô cùng nhẹ nhõm.